watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí.
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 13:16 - 22/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 2299 Lượt

với tất cả.

Mắt nàng vẫn mờ đi từ khi nhìn thấy tia sáng ấy, cánh tay vẫn giơ lên trong vô thức, chỉ có nét mặt vui mừng hân hoan ban nãy thì dần dần lắng xuống đượm buồn.

Lẽ nào… giam giữ suốt năm năm còn chưa đủa hay sao? Còn muốn nhốt nàng đến bao giờ?

Nàng chực khóc, nhưng nước mắt còn chưa kịp chảy ra, nàng bỗng thấy có cái gì đó rơi lên mặt mình, từng giọt, từng giọt ấm nóng, tanh nồng. Không phải nước mắt… là máu! Ai, là máu của ai đang lăn trên gương mặt của nàng?

Nàng ngước đầu lên nhìn.

Giữa luồng sáng xanh u ám, một sợi dây kim loại khổng lồ thõng xuống. Sợi dây đó xuyên qua một cơ thể người.

Không, đúng hơn là sợi dây kim loại xuyên qua một hài cốt!

Có lẽ người đó mới bị vứt xuống đáy hồ này, và hẳn là trước lúc xuống đây đã chết tự bao giờ. Và dường như khi rơi xuống nước đã bị những hồn mà ngoài kia gặm nhấm, cắn xé đến nỗi khấp người nham nhở, lộ ra những đầu xương trắng dã. Sợi dây kim loại thít chặt lấy hài cốt và thả xuống tận cùng đáy hồ – chốn Hồng Liên U Ngục này.

Thật đáng thương… Nàng khẽ thở dài, ngẩng đầu lên nhìn hài cốt treo trên dây kim loại, định gỡ xuống.

Thế nhưng khi nàng vừa chạm nhẹ vào sợi dây kim loại, một chùm lửa màu xanh chợt lóe lên.

“Á…” Dường như có một sức mạnh vô hình nào đó đẩy nàng bật trở lại sát tường, khiến nàng gần như nghẹt thở. Là Anh nhi trong giờ khắc hiểm nghèo đó đã đẩy mạnh nàng ra, rồi nhìn chằm chằm vào hài cốt trên sợi dây kim loại. Trong ánh mắt Anh nhi lộ rõ vẻ kinh hoàng, ra hiệu cho nàng đừng bước tới.

“Ác… ác quỷ!” Lần đầu tiên nàng nghe thấy Anh nhi nói, tiếng nói khe khẽ, mơ hồ và nhuốm đầy sợ hãi.

Thế là thế nào? Nàng định hỏi, nhưng trong chốc lát, Anh nhi đã biến mất vào trong góc tường.

Chuyện gì vậy nhỉ? Lẽ nào sợi dây kim loại đó là điềm báo? Nàng sợ hãi nhìn hài cốt đó từ trên xuống dưới, rồi không kìm được, nàng lại giơ tay định chạm thử vào xem sao.

“Đừng… đừng động vào!” Một giọng nói mơ hồ cất lên, “Có… huyết… huyết chú!”

Giọng nói khe khẽ sát bên tai nàng, cùng với những giọt máu đang lạnh dần đi trên mặt, khiến nàng thoáng chốc rùng mình. Nàng nhảy lùi lại một bước, tất cả những tấm xương trắng trên sàn cũng đồng loạt nhảy theo. Nhìn hài cốt đang treo lơ lửng trên sợi dây kim loại, nàng khiếp sợ đến nỗi không thể thốt nên lời.

Hài cốt thôi không nói nữa, dường như là để dành sức lực. Những giọt máu dần thôi không chảy. Dưới ánh sáng màu xanh u ám, nàng bỗng thấy hài cốt đang biến đổi một cách kinh ngạc.

Trên những tấm xương, cơ thị dần dần được tái tạo, rồi từng mảng da mọc lên, ngực bụng bắt đầu được phục hồi, rồi đến tay, chân… Chỉ trong chốc lát, bộ xương kia đã trở lại thành người!

Nàng chỉ biết sững sờ nhìn cái cảnh chết đi sống lại kinh ngạc ấy diễn ra trước mắt.

“Ơ!” Khi hài cốt hoàn toàn hồi phục, nàng lặng người trong chốc lát. Nhìn thấy chiếc vòng ngọc trên trán người đó, nàng không khỏi kêu lên thất thanh khiến cho đám xương cũng run rẩy theo – “Vân Tức đại nhân! Sao lại là ngài?”
Thần trí Vân Tức đại nhân dần dần tỉnh táo cùng với sự phục sinh của thân thể. Cảnh tượng khi ông bị rơi xuống đây như hiện lên rõ nét, cánh cửa U Ngục dưới đáy hồ đột ngột mở ra, hồng y nữ đồng thét lên một tiếng chói tai, rồi bỗng nhiên đẩy ông xuống.

“Hãy chết đi! Vân Tức, ông hãy chết đi!”

Dường như bị ma quỷ nhập hồn, nữ đồng cười lạnh, trên gương mặt còn non trẻ ấy toát lên một vẻ điên cuồng, hiểm ác.

Trong cái giây phút rơi xuống, ông giơ tay ra định ôm lấy nó để kéo xuống cùng, nhưng, khi vừa chạm vào vạt váy đỏ kia, ông lại buông ra, bởi câu nói ấy lại văng vẳng bên tai:

“Vân Tức, ông hãy chết đi!”

Ông rơi xuống cái hồ đầy hồn ma này, bị truy cản, bị chìm xuống dưới đáy sâu. Khi đến Hồng Liên U Ngục, ông không ngờ lại được gặp một người – người con gái đang ngẩng đầu lên nhìn ông rơi xuống.

Cô gái ấy xem chừng không quá mười ba tuổi. Với ánh mắt sắc sảo của mình, dù là trong bóng tối, ông vẫn nhận ra sắc mặt cô gái trắng bệch đến lạ thường, chứng tỏ rằng đã bị nhốt ở đây từ lâu lắm.

Điều làm ông kinh ngạc là vừa nhìn thấy, cô gái đã nhận ra ông.

“Cô là ai?” Khi các cơ và mạch máu ở họng đã hoàn toàn khôi phục, ông thở một hơi rồi yếu ớt cất tiếng: “Tại sao lại ở đây?”

“Vân Tức đại nhân, ngài không nhận ra tôi nữa hay sao? Tôi là A Triệt đây mà!” Nàng trả lời với vẻ ngây thơ và nhiệt thành, giơ đôi tay nhỏ bé chạm vào người ông, nhưng lại sợ cái sợi dây kim loại có lời nguyền huyết chú kia, nàng ngẩng đầu nhìn lên kinh sợ: “Vân Tức dại nhân, ngài… sao ngài lại bị nhốt vào đây? Ai cả gan khiến ngài trở nên nông nỗi này?”

“A Triệt…” Viên Tế Tư chợt nhắm mắt lại.

Sau khi sư phụ Phong Nha qua đời, ông đã sống quãng đời rất dài, và cho đến tận ngày hôm này, nếu không nhờ vào việc dùng những suy nghĩ để che lấp đi cảnh tượng ở chốn nước mênh mông này, nếu cứ để cho những ký ức chồng chất lên nhau, thì chắc đầu ông sẽ nổ tung!

Nhưng, nhìn cái vết mờ mờ hình trăng khuyết màu vàng trên má cô gái, trong thoáng chốc ọng đã nhớ ra đang đứng trước mặt ông là ai, đó là vị Giáo chủ Bái Nguyệt thứ bảy do chính ông đã từng sắc lập.

Từ khi được Đỉnh Kiếm Hầu ở Trung Nguyên phong làm Đại Lý Vương, hợp nhất chính giáo, cả vùng Nam Cương này là thiên hạ của ông. Là một Tế Tư có quyền lực nhất từ trước đến giờ, ông đồng thời cũng là một Tế Tư bất tuân giáo lý nhất trong lịch sử hàng mấy trăm năm của Bái Nguyệt giáo.

Dưới sự lãnh đạo của ông, Bái Nguyệt giáo từ chỗ cách ly thoát tục trần gian, đã dần dần trở thành một đạo giáo cầm quyền thống trị. Sau đó, tình thể của Trung Nguyên lại có thay đổi lớn, khi vương triều Đại Tịnhh bị thay thế, Bái Nguyệt giáo bị chư hầu của Trung Nguyên là Nam Hạ chinh phạt, cuối cùng không thể không giao lại chính quyền, nơi đây trở lại là vùng cỏ hoang dã.

Đó là khó khăn lớn nhất mà Bái Nguyệt giáo phải trải qua kể từ khi đối mặt với Thính Tuyết Lâu hàng trăm năm trước.

Ông biết rằng các trưởng lão đã tỏ ý không hài lòng, nhưng không buồn bận tâm.

Không giống như những Tế Tư trước đó, ông không muốn chọn những người con gái ở trong trại làm thần nữa đãi nguyệt, mà thường thu nhận những đứa trẻ lưu lạc ở bên ngoài, dù là chúng có xuất thân hèn mọn đến đâu. Sau đó, nếu thấy bé gái nào thông minh lanh lợi, có thể lĩnh hội và nắm được pháp thuật của Bái Nguyệt giáo, ông sẽ phong làm Giáo chủ, đưa lên ngồi trên chiếc ghế ngọc cao quý, rồi vui sướng quan sát nhất cử nhất động của những cô búp bê xinh đẹp đó trước sự quỳ bái của muôn người.

Thế nhưng lòng kiên nhẫn của ông cũng có hạn, khi thấy không còn hứng thú, bất cứ lúc nào ông cũng có thể phế truất ngay mà không báo trước cho những vị Giáo chủ xinh đẹo đang lớn lên từng ngày đó, rồi tìm một bé gái khác thay thế.

Trong thời gian gần 100 năm, ông đã phế truất rất nhiều vị Giáo chủ.

Và trước mặt ông là một trong những Giáo chủ đó. Thần Triệt được ông nhặt về lúc ba tuổi, rồi được học pháp thuật của đạo giáo từ khi còn ngày chưa hiểu chuyện, và sau đó, giữa hai thần nữa đãi nguyệt là Thần Triệt và Phiêu Bích, ông đã chọn cô bé có đôi mắt to tròn, trong sáng này đưa lên ngồi chiếc ghế cao quý của Giáo chủ.

Cô bé không có họ, nhưng có đôi mắt sáng và trong vắt, vì thế ông đặt tên Triệt.

Khi bị ông phế truất, cô bé mới tám tuổi – lúc đó ông đã gặp Tiểu Diệp Tử, và phong nó lên làm Giáo chủ mới mà không mảy may do dự. Từ cái ngày mà ơng6 hạ lệnh phế truất ngôi vị Giáo chủ Bái Nguyệt cho đến nay, năm năm đã trôi qua, một đứa con gái bé nhỏ bị nhốt trong mật thất dưới đáy hồ, làm sao có thể vẫn còn sống sót?

“Trước đây, cô có hận ta không?” Bất giác có một cảm xúc kỳ lạ chợt ùa đến, khiến ông buột miệng hỏi.

“Dạ không… chỉ buồn một chút thôi. Tôi nghĩ, hẳn là mình có chỗ nào không phải, đã làm cho đại nhân giận…” Thần Triệt thoáng chút ngơ ngác, trong mắt vẫn còn ngập tràn nỗi đau.” Nhưng giờ tôi đã hiểu ra, ở đây không có lý do tại sao cả, chỉ đơn giản là đại nhân không còn cần tôi nữa – cũng giống như cha tôi năm đó…”

“Vậy thì, hiện giờ, cô bắt đầu hận ta rồi phải không?” Ông hạ giọng hỏi tiếp.

Đứng giữa gian phòng đã giam cầm mình suốt năm năm trời, Thần Triệt ngẩng đầu về phía người đàn ông bị treo trên dây kim loại, nhìn người đã từng vứt bỏ mình – ánh mắt trong veo, trầm mặc hồi lâu – rồi khẽ lắc đầu.

Sau hôm đó, lại một khoảng thời gian rất dài trôi qua.

Hai năm, hay là ba năm?

Trong Hồng Liên U Ngục chỉ có hai người họ, hằng ngày ân thầm, lặng lẽ đối diện nhau. Tế Tư Vân Tức vốn không phải là người ưa nói nhiều, sau khi bị nhốt trong căn mật thất này lại càng ít cất tiếng hơn, dù rằng hằng ngày vẫn bị những hồn ma xông đến cắn xé da thịt, nhưng ông hầu như vẫn lặng im.

Mỗi lần như thế, Thần Triệt ngồi co mình lại ở một góc, sợ đến run lên, nhắm chặt mắt lại

Trang: [<] 1, [2] ,3,4 ,18 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT