watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 17:17 - 20/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 5873 Lượt

tung mình lướt tới, tiện tay đoạt lấy ngọn đuốc trong tay Dị Ngọc Phụng, vung đến trước mặt Dị Cư Hồ.

Dị Cư Hồ lùi sau một bước, vung tay tung ra một chưởng, ngọn lửa liền bị chưởng phong thổi bật ngược về Trịnh Tâm Cô.

Trịnh Tâm Cô vội ném bỏ ngọn đuốc, nhưng tóc và lông mày đã bị cháy xém một mảng.

Song Trịnh Tâm Cô lúc này mắt thấy bí mật đã sắp đến tay, lẽ nào chịu thôi?

Nên liền lao tới, vung tay với chiêu Thủ Qui Mục Tống tấn công vào vai Dị Cư Hồ.

Dị Cư Hồ không ngờ Trịnh Tâm Cô biến chiêu nhanh đến vậy, vội nghiêng vai tránh thì đã muộn, cảm thấy nơi huyệt Kiên Tỉnh thoáng tê dại, liền mất tự chủ nghiêng người sang bên.

Ngay trong khoảng khắc ấy, Trịnh Tâm Cô đã lách người bước vào.

Cửa đường hầm vốn rất chật hep, Dị Cư Hồ một mình đứng đó là người thứ hai khó có thể qua lọt, giờ đây hai người đứng song song nhau, cơ hồ vai chạm vai, không thể nào giao thủ được nữa.

Thế là, Dị Cư Hồ và Trịnh Tâm Cô đành nghiêng người tiến nhanh vào. Dị Ngọc Phụng cùng Đào Hành Khản và Đào Lâm bèn theo sau tiến vào đường hầm. Lát sau đã đến cuối đường hầm, lại phát hiện một sơn động khác, Dị Cư Hồ và Trịnh Tâm Cô liền tung mình ra xa.

Dị Ngọc Phụng theo sau tiến vào, chỉ thấy trên sơn động có một khe nứt, ánh sáng tuy không tỏ lắm, nhưng có thể trông thấy rõ cảnh vật trong động.

Dị Ngọc Phụng đảo mắt nhìn quanh, bỗng cười khanh khách nói:

- Thôi, hai người khỏi phải đánh nhau nữa.

Trịnh Tâm Cô tưởng là nàng lúc này lại đứng về phía Dị Cư Hồ, bèn quát:

- Sao vậy?

Dị Ngọc Phụng chỉ tay nói:

- Tôn giá không biết tự xem lấy hay sao?

Trịnh Tâm Cô liền đưa mắt nhìn theo hướng nàng chỉ, thì ra trên vách đá có một chỗ lõm rất to như khám thờ, vừa đủ đặt vào một chiếc đỉnh ba chân, và trên vách đá có khắc mấy hàng chữ như sau:

“Muốn vào cửa này phải có thần đỉnh làm chìa, Thông Thiên Bửu Đỉnh và Linh Tàng Bửu Lục, thiếu một không được”.

Trịnh Tâm Cô xem song, bất giác thừ ra, đoạn toét miệng mắng:

- Mẹ kiếp, thế này là cái quái quỷ gì? Vậy thì Thông Thiên Bửu Long có dụng ích gì chứ?

Dị Cư Hồ cũng chán nản tột cùng, bởi Linh Tàng Bửu Lục thì y còn nghe nói đến, nhưng Thông Thiên Bửu Đỉnh thì chưa từng nghe nói bao giờ.

Song y vẫn ra chiều bình thản, lướt đến bên Trịnh Tâm Cô, đột nhiên đưa tay vỗ nhẹ Trịnh Tâm Cô.

Trịnh Tâm Cô giật nãy mình, vội lùi nhanh ra xa.

Dị Cư Hồ cười to nói:

- Hắc Thiên Ma, nếu không có Thông Thiên Bửu Long thì chúng ta sao đến được đây, đúng không nào?

Trịnh Tâm Cô giờ mới biết Dị Cư Hồ không có ác ý, hậm hực nói:

- Đến được đây thì có ích gì chứ?

Dị Cư Hồ đưa tay chỉ chữ viết trên vách đá:

- Chúng ta hãy đi tìm Thông Thiên Bửu Đỉnh và Linh Tàng Bửu Lục nữa.

Trịnh Tâm Cô thoáng ngẩn người, đoạn cười gượng nói:

- Đúng vậy!

Nghĩ đến bấy lâu nay biết bao vất vả, rốt cuộc chẳng có được gì, đương nhiên tức giận cô cùng, loáng cái đã lướt ra ngoài động.

Mọi người cũng lần lượt theo sau ra khỏi địa động.

Dị Cư Hồ đặt tảng đá trở lại chỗ cũ, ra khỏi lòng núi, năm người cùng trở về Trung Nguyên.

Vì tranh giành điều bí mật kia, Trịnh Tâm Cô với Dị Cư Hồ đã đánh nhau biết bao lần, song giờ đây niềm mơ ước chưa tròn, hai người lại trở nên hòa thuận với nhau, không còn động thủ nữa.

Vừa đến gần Ngọc Môn Quan, năm người đều dùng khăn đen che kín gương mặt đã bị phá hủy. Họ vốn ra chỉ đi một cách vô mục đích, khi về đến Trung Nguyên mới nghe nói Thương Gia Bình đã gởi thiếp mời hảo hớn võ lâm khắp nơi. Người đứng tên là Thương Chấn và Thương Phát.

Dị Cư Hồ dĩ nhiên vẫn còn nhớ danh tánh hai người này, và nghe nói sư phụ họ là Kim Đỉnh Chân Nhân, một dị nhân vùng Miêu Cương, hai chữ Kim Đỉnh đã khiến Dị Cư Hồ và Trịnh Tâm Cô động tâm nghĩ đến Thông Thiên Bửu Đỉnh.

Thế là năm người bèn đến Thương Gia Bình ngay.

Giờ nói tiếp mọi người cùng thương nghị trong đại sảnh, Kim Đỉnh Chân Nhân cười to nói:

- Vậy là việc này phải có bổn chân nhân mới xong rồi.

Chuyển Luân Vương lạnh lùng tiếp lời:

- Chẳng hay chân nhân có Linh Tàng Bửu Lục chăng?

Kim Đỉnh Chân Nhân biến sắc mặt:

- Đại hòa thượng nói vậy nghĩa là sao?

Chuyển Luân Vương cười ha hả:

- Chân nhân đâu phải kẻ khờ dại, sao lại không hiểu được?

Kim Đỉnh Chân Nhân trợn trừng mắt, mặt đầy vẻ tức giận.

Chuyển Luân Vương lại nói tiếp:

- Ý lão tăng là chúng ta hãy cùng hợp tác lẫn nhau, khi nào phát hiện ra bí mật rồi hẵng định liệu.

Dị Cư Hồ với Trịnh Tâm Cô đồng thanh nói:

- Lão hòa thượng nói có lý, chúng ta thỏa thuận như vậy đi.

Kim Đỉnh Chân Nhân cười khẩy mấy tiếng, không nói gì cả.

Trịnh Tâm Cô đề nghị:

- Phen này chúng ta đến tây Côn Lôn với nhân số đông, cần phải cử một người lãnh đạo mới được.

Mọi người nghe Trịnh Tâm Cô nói vậy, thảy đều đồng ý, nhưng không một ai lên tiếng.

Hồi lâu, Trịnh Tâm Cô mới nói:

- Theo ý Trịnh mỗ thì Chuyển Luân Vương Già Đương Tự đức cao vọng trọng, nếu có tranh chấp thì hãy do vị ấy phân xử, chẳng hay ý các vị thế nào?

Mọi người nghe Trịnh Tâm Cô nói vậy, nghĩ cũng chỉ có Chuyển Luân Vương là xứng đáng hơn hết, bèn gật đầu nói:

- Được, được.

Trịnh Tâm Cô đề cử Chuyển Luân Vương lãnh đạo đương nhiên là có dụng tâm, bởi luận về nội công, e dù Dị Cư Hồ cũng không sánh bằng Chuyển Luân Vương.

Thế nhưng, về võ công thì Chuyển Luân Vương lại không cao lắm, chẳng biết chút gì về chiêu thức võ học. Như vậy, mọi người có lẽ không dám trêu vào ông, nhưng kẻ trí mưu như Trịnh Tâm Cô thì lại chẳng e ngại gì.

Mọi người lại bàn bạc nhau một hồi, quyết định sẽ lên đường ngay vào lúc sáng mai, thế là mọi người giải tán.

Dị Cư Hồ về đến phòng khách, thấy Đào Lâm đang ngồi thờ thẫn, bèn đến ngồi xuống đối diện nàng.

Hồi lâu, Đào Lâm bỗng nói:

- Phu quân, thiếp … vui sướng quá, phu quân thì sao? Có vui sướng không?

Dị Cư Hồ lạnh lùng hỏi:

- Gì mà phu nhân vui sướng?

Đào Lâm cười ha hả:

- Thiếp đã mang thai bốn tháng, sắp làm mẹ rồi, không vui sướng sao được?

Dị Cư Hồ đăm mắt nhìn Đào Lâm, hồi lâu mới nói:

- Vậy thì phu nhân hãy vui sướng đi.

Lúc này thần kinh Đào Lâm đã rối loạn, nói năng chẳng đâu vào đâu. Dị Cư Hồ cũng biết vậy, nên vừa nói vừa không ngừng suy nghĩ.

Y đương nhiên là không bao giờ chịu từ bỏ quyền lợi, không cùng mọi người đến tây Côn Lôn thăm dò bí mật. Y cũng biết rõ, tuy mọi người bề ngoài cùng nhau hợp tác, song đến lúc phát hiện ra bí mật, khó mà tránh khỏi một cuộc kịch chiến.

Nếu đưa Đào Lâm đi cùng, đương nhiên là sẽ vướng bận tay chân, hết sức bất tiện, không khỏi thua thiệt.

Nhưng nếu không để nàng đi cùng, thì biết giao cho ai trông nom? Đào Lâm đã phát điên, nhưng thai nhi trong bụng chưa chắc đã điên, dẫu sau đứa bé cũng là cốt nhục của y.
Tây Côn Lôn Lại Chạm Trán Oan Gia

Đào Lâm bỗng cười khanh khách, đứng bật dậy gào to:

- Thuần Như, hãy quên muội đi. Muội chẳng những đã là vợ kẻ khác, mà còn là mẹ kẻ khác, chàng còn tưởng nhớ đến muội nữa làm gì? Chả lẽ vẫn còn yêu muội hay sao?

Dị Cư Hồ chau mày, vung chỉ điểm khóa huyệt đạo Đào Lâm, thừ ra một hồi, đoạn lão đi ra khỏi phòng, lát sau lại cùng hai đại hán võ phục trở vào, có lẽ họ là gia đinh trong Thương Gia Bình.

Dị Cư Hồ chỉ Đào Lâm nói:

- Đây là phu nhân ta, nàng đã có thai nên phải ở lại đây, nếu các ngươi chăm lo cho nàng tử tế, khi trở về ta không quên ơn các ngươi đâu.

Hai gã đại hán cùng khom mình vâng dạ, song lại ra chiều khó xử nói:

- Dị đại hiệp đã dạy bảo, đương nhiên bọn tiểu nhân không dám trái lời, nhưng …

chỉ sợ Dị phu nhân võ công cao cường, bọn tiểu nhân không trông giữ nổi.

Dị Cư Hồ nhíu mày:

- Việc ấy các ngươi khỏi phải bận tân, ngày mai trước khi rời khỏi ta sẽ dùng xích sắt khóa nàng lại.

Hai gã đại hán liền ưng thuận lui ra.

Đêm hôm ấy, trong Thương Gia Bình hết sức yên tĩnh.

Sáng hôm sau, Kim Đỉnh Chân Nhân dẫn theo hai anh em họ Thương, Dị Cư Hồ và Trịnh Tâm Cô dẫn theo Đào Hành Khản và Dị Ngọc Phụng, cùng ba cao tăng Già Đương Tự rời khỏi Thương Gia Bình, lên đường đến tây Côn Lôn.

Bấy giờ Đào Lâm hãy còn say ngủ, bên cạnh nàng có dựng một cây trụ sắt, và hai sợi xích sắt xiềng vào cổ tay nàng.

Ánh sáng xuyên qua cửa sổ, soi lên gương mặt ghê rợn của nàng, nàng ngồi bật dậy, đứng lên, hai sợi xích sắt liền khua lên loảng xoảng.

Hai mắt nàng đờ đẫn vô thần, trong đầu trống rỗng, nàng chỉ lắc lắc cổ tay, ra chiều hết sức thú vị nhìn vào xích sắt nơi cổ tay và cười ngớ ngẩn.

Lát sau, cửa phòng đẩy mở, hai gã đại hán mang cơm vào.

Đào Lâm tuy đã bị xiềng xích, song hai gã đại hán cũng cảm thấy sờ sợ, đặt thức ăn xuống xa xa và nói:

- Xin mời phu nhân dùng bữa.

Đào Lâm đưa mắt nhìn họ, bỗng hỏi:

- Phu nhân? Phu nhân là gì?

Hai đại hán đưa mắt nhìn nhau, vội lùi nhanh ra, nhưng vừa đến cửa phòng, bỗng cảm thấy một luồng kình phong ập đến, song Đào Lâm đã dừng lại cách họ chừng ba thước.

Hai người hoảng kinh, vội sải bước lui ra khỏi phòng, chỉ nghe tiếng loảng xoảng vang liên hồi

Trang: [<] 1, 78, 79, [80]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT