|
NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM ![]() |
vơi này vào bầu trời. Hy vọng nỗi nhớ sẽ trở nên rực rỡ sắc màu để có thể đến bên anh, để anh biết rằng em đang nhớ anh, rất nhiều. Chỉ còn lại một mình, em vẫn tiếp tục bước về phía trước dù cho em không thể thôi khóc. Yêu thương rồi chia tay. Thật đau. Tìm trong ký ức, em thấy bóng hình dịu dàng của anh. Hình ảnh đó chưa một lần biến mất, chưa bao giờ vỡ nát. Em chưa biết hạnh phúc là gì, cho tới khi gặp anh, em mới hiểu được ý nghĩa của hai chữ ấy. Thì ra hạnh phúc đơn giản thế, chỉ cần được ở trong vòng tay của anh thôi. Ừ, đơn giản mà lại xa xôi quá. Anh sẽ mang niềm hạnh phúc đó cho một người khác. Dù anh không còn ở đây nữa, em vẫn cảm nhận được vị ngọt của quá khứ. Hoa nở trong mùa xuân, đại dương mùa hè, ngọn gió đêm thu, tuyết rơi trong mùa đông. Bốn mùa với tình yêu của riêng em vẫn trôi về anh. Lời nói ngày xưa tan đi theo dòng chảy vô tận của thời gian. Không cần biết anh cách xa em bao lâu, em sẽ luôn ở ngay cạnh nhưng chỉ đứng đằng sau thôi. Lặng lẽ nhung nhớ, âm thầm chúc phúc. Nhìn anh nói cười vui vẻ bên ai, lồng ngực em quặn đau. Anh đã quên em thật rồi. Chỉ có em đứng khóc trong lặng câm. Đôi lần em tự hỏi chính mình, có bao giờ anh nói chuyện với em mà anh cười như thế không?
Những status em treo trên tường facebook, anh cũng chẳng còn like hay comment. Bởi trong mắt anh, em chỉ là hạt cát mỏng manh. Lặng im, em đứng đằng sau, nhìn anh sánh vai cùng ai. Cứ thế bao ngày trôi qua, niềm đau kia không thể xóa nhòa. Biết là yêu anh sẽ đau, sẽ khóc nhưng sao em vẫn muốn được ở gần anh. Khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau sẽ sớm trở thành kỷ niệm thôi. Cuộc tình dù đúng dù sai thì sau khi chia tay, người đau khổ nhất vẫn là người con gái. Lúc mới yêu thì ngọt ngào, còn khi đã hết yêu rồi thì lại trao cho nhau những câu vô tình, ánh mắt dửng dưng cùng thái độ thờ ơ. Mỗi khi gặp anh, tim em lại nhói lên nhưng không mong anh quay về. Vì yêu anh là em hạnh phúc khi thấy anh cười, anh luôn yên vui. Chỉ thế thôi.
Người ấy tốt hơn em.
Người ấy sẽ thế vai em yêu anh.
Người ấy sẽ chăm lo, quan tâm anh mỗi ngày.
Như vậy em còn chần chừ gì nữa mà không cất bước ra đi. Mỗi một bước chân là một giọt nước mắt rơi. Cố nén chặt thương đau, bờ môi em vẫn cười.
Nhiều khi đắm chìm trong giấc mộng ngắn ngủi và những cơn đau là dày vò. Điện thoại kề bên, nằm im lìm. Muốn gọi cho anh, muốn nghe giọng nói anh nhưng sợ anh không nghe máy hoặc tắt máy, em lại thôi. Em không biết vì lý do gì khiến anh ghét em, không còn muốn nhìn mặt em nữa. Chẳng lẽ hết yêu rồi, nghĩa cũng chẳng còn? Anh tươi cười với những người khác chỉ trừ em. Anh vui vẻ bên ai đâu biết em thế nào. Con đường em đi sẽ không có anh đi cùng, em phải tự mình bước đi một cách nặng nhọc và đôi chút sợ hãi. Em còn nhớ anh nói với em rằng “Em là tài sản lớn nhất của anh.” Đến tận hôm nay, em không biết đó là lời nói thật hay đùa. Có lẽ em đã đặt quá nhiều niềm tin vào một người.
Trong căn phòng lạnh lẽo, dù mặt trời có rọi tới cũng chẳng có chút ánh sáng nào. Đêm qua, đêm nay và đêm mai, em nhớ một người không nhớ em. Dù em có nhận bao yêu thương từ những người khác thì em cũng không thể cảm nhận hơi ấm đó thêm một lần nữa. Em đã gần như mất hết bao cảm xúc khi bước qua cuộc tình này. Từ sau khi anh đi, em chẳng buồn, chẳng vui, lạnh lùng như người vô cảm. Nhờ anh mà em đã khác trước rất nhiều. Chẳng còn vô tư, không còn nói cười nữa. Em cuộn mình trong góc phòng. Em phải vờ như chấp nhận tất cả sao? Bên ngoài cửa sổ là một thế giới tươi sáng. Với bàn tay nhỏ bé này, em còn có thể chạm vào người anh, còn có thể níu giữ lấy anh? Ngồi xếp ngàn hạc giấy, em chỉ mong một điều thôi. Mong rằng ở nơi xa, anh sống vui và bình an. Sự dịu dàng và ấm áp, liệu em còn có thể có từ nơi anh?
Giữa muôn ngàn lối rẽ, có khi nào anh tìm thấy em? Những ngày tháng đẹp đẽ ấy, những câu chuyện kể bất tận. Em ở bên anh mà không vướng bận điều gì. Đôi mắt luôn nhìn thẳng. Em cứ nghĩ sẽ cùng anh nhìn về tương lai. Nhưng giữa anh và em luôn có một khoảng cách. Điều đó đã làm cho chúng ta không thể xích lại gần nhau thêm được nữa. Xin hãy để những điều ấy tồn tại mãi mãi. Thành phố thay đổi từng ngày. Những âm thanh ồn ã. Những bước chân vội vã. Nơi mà em đã đem lòng yêu cùng với ngọn gió mát lành là anh. Cũng có những lúc nhớ anh mà nước mắt em rơi. Em lại mở những tin nhắn cũ ra đọc. Để an ủi trái tim đang cô đơn vì anh không còn bên em nữa. Những tin nhắn em không nỡ xóa. Em không muốn xóa đi bất kỳ mảnh hồi ức nào về anh. Em biết mình phải sống cho tương lai chứ không phải sống cho quá khứ. Nhưng quá khứ êm đẹp đó, em luôn mang theo trong trí nhớ, để cố gắng mà bước về đằng trước.Dù bàn chân mỏi nhừ, dù có lúc em ngã quỵ nhưng em vẫn sẽ đứng dậy mà không cần anh đỡ. Ngã chắc chắn sẽ rất đau nhưng vết thương đó làm sao sâu bằng vết thương trong tâm hồn. Con đường nào rồi cũng rẽ đôi nếu như không nắm chặt tay nhau. Nhưng em ao ước những gì đã qua sẽ đọng lại trong tim anh, chỉ một chút thôi.
Luôn nhắc nhở bản thân mình rằng, dù thế nào cũng không được khóc. Em nở một nụ cười gượng, khóe mi lấp lánh. Anh không bao giờ biết được những suy tư của em. Nếu ở cùng một thế giới, cùng đặt chân đến một nơi, em sẽ sánh bước bên anh mà không hối hận. Điều sự thật ngược lại. Anh bảo em rằng em vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ. Những gì anh làm đều là muốn tốt cho em. Em biết chứ. Anh hãy hiểu rằng những suy nghĩ này không phải là thiếu chín chắn. Không có gì có thể ngăn cản hay lay chuyển cảm xúc nơi em. Nếu anh nói hãy đi cùng anh, em sẽ đi với anh cho tới tận cùng thế giới. Thật ra chúng ta không hề xa nhau. Chúng ta vẫn học cùng một trường, sống chung một thành phố đó thôi chỉ tiếc là không thể bước về phía nhau. Vì trái tim anh đâu còn ở nơi đây. Mỗi lần em nhớ lại, từng lời nói vô tình của anh lại làm nước mắt em tuôn trào. Che giấu gương mặt ướt nhòe khỏi tầm mắt anh. Vì em không muốn anh thấy em khóc. Mà dẫu cho anh có thấy anh cũng đâu mềm lòng.
Hôm nay mưa rồi ngày mai sẽ có nắng. Hôm nay em buồn rồi ngày mai em sẽ vui nhưng chỉ là vui vậy thôi anh à. Trái tim em đã chết từ lâu rồi, từ cái ngày anh có nhìn thấy em trên sân trường mà lạnh lùng lướt qua vờ như không quen biết. Tại sao lại như thế? Người làm em buồn là anh, người làm em khóc là anh, người thay đổi cũng là anh. Vậy mà em phải nhận hết mọi tội lỗi về mình. Yêu thật lòng tại sao lại bị đối xử đắng cay như thế? Em chỉ có mình anh còn anh thì lại có rất nhiều người vây quanh. Anh luôn nói rằng, tình yêu chỉ được chọn một mà em nhìn thấy anh đùa giỡn với nhiều cô gái khác.Có thể anh cho rằng em đa nghi cũng không sao. Nhưng anh à, nếu đã yêu rồi thì hãy yêu cho nghiêm túc đi, đừng làm vậy sẽ khiến người mình yêu hiểu lầm. Có phải em cũng là một trong số những cô gái của anh. Vui đùa trong tình yêu rồi hạnh phúc được bao lâu?
Bỏ lại phía sau một nụ hôn, anh sẽ đi đâu? Về nơi có người mong anh, đúng không? Một bóng hình thân thuộc của em đang bước đi, xa thật xa, không quay đầu lại. Đã xa rồi cuộc sống của em. Anh không thể nào quay trở lại. Những câu chuyện anh kể. Giấc mơ của em đã mãi mãi khép lại. Lỗi lầm thuộc về ai? Cứ để mình em gánh đi. Những dấu vết mờ dần. Và em không còn, không bao giờ còn nhìn thấy bóng dáng anh nữa. Đành thôi nói lời tạm biệt. Bỏ lại những nụ cười, anh đi về nơi ấy. Chỉ riêng em đứng sau lưng vẫy tay chào anh. Em vẫn sẽ yêu, cho đến mai sau cũng thế. Giữa những cơn gió lạnh lẽo, em muốn hét lên thật to, gọi anh trở về nhưng cổ họng em nghẹn cứng. Có chắc trong ngày mai, bình minh tươi đẹp sẽ đến và trên bầu trời trong veo xuất hiện cầu vồng lấp lánh hay không? Có những bí mật ở anh, em muốn khám phá ra chúng dù cho chúng có hủy hoại cảm xúc của em thì em vẫn không hề do dự. Phía bên kia bầu trời, có hai người bên nhau. Giữa chiều nay, có một người âm thầm khóc. Em đánh thức mình ra khỏi giấc mơ dù thực tại có phũ phàng đến đâu. Từng kỷ niệm, từng niềm đau, vẫn còn in sâu trong lòng em. Anh vứt hết bao buồn tủi, cay đắng sang em rồi ra đi về với người. Làm vậy anh có day dứt lương tâm không? Làm vậy anh có vui không anh?Khẽ hát lên những lời lẽ yêu thương dành trao anh. Tạm biệt cơn mưa đầu mùa nhẹ nhàng rơi trong thinh không rồi tan biến đi trong đêm tối. Một trái tim tan vỡ nhưng nó vẫn còn đập mãi, chỉ là trái tim đó đã mất hết cảm giác yêu rồi.
Con gái khi yêu sẽ yêu đậm sâu. Con trai sau một tình yêu sẵn sàng vứt bỏ tất cả dù là vụn kỷ niệm.
Đêm qua em online. Anh nhìn thấy nick em hiện lên trên màn hình của anh, anh không thèm vào hỏi han rằng em có khỏe không. Có nhiều khi, anh vừa nhìn thấy nick em sáng liền vội xuống mạng vì sợ em làm phiền. Hành động đó của anh như ngàn mũi kim xuyên qua tim em. Đau không thể tả. Nhưng anh nào biết đâu. Hết yêu rồi lại còn ghét bỏ. Chẳng lẽ một câu hỏi thăm sức khỏe của anh cũng không được sao. Quan tâm thì lại cho là phiền toái. Chắc chẳng ai khờ dại như em, cam tâm chịu đựng anh căm ghét mà vẫn không mở lời oán giận. Rốt cuộc em đã làm gì có lỗi với anh mà đối xử em tàn nhẫn như thế? Anh nói chính vì có tình cảm với em nên mới chủ động làm quen với em. Vậy mà giờ đây cũng chính anh cất lên những lời cay nghiệt, trao về ánh nhìn lạnh băng. Giá như chúng ta cứ là hai đường thẳng song song có phải tốt hơn không? Em không phải chịu đựng cơn đau này. Ngày anh
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
