watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến".
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 17:28 - 27/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 1600 Lượt

vo viên, cách đó xa lắm – cả trăm mét – là một người nằm yên với cái mũ bảo hiểm vỡ nát, vệt máu loang dài… rất dài… Không hiểu rằng trước khi lìa bỏ cuộc sống một cách tức tưởi như thế, những thân xác ấy có còn kịp cảm giác đau đớn không hả anh? Và những linh hồn vội vã rời nhân gian ấy có điên cuồng giận dữ vì bị đẩy xô ra khỏi xác thân khi còn hàng vạn điều chưa kịp làm nốt.

Có khi chỉ là một bữa cơm đang nấu dở.

Có khi chỉ là một tấm áo chưa may xong.

Có khi chỉ là một lá thư đã viết mà chưa kịp gửi.

Nhưng cũng có khi là sự tồn tại bình yên của cả một gia đình, một công ty, một đế chế… và một linh hồn khác.

”Anh có biết tại sao em không bao giờ muốn nói lời Tạm Biệt không?

Mẹ em luôn hôn vào má em rồi nói tạm biệt con yêu mỗi khi chia tay.

Bố em luôn hôn vào trán em rồi nói tạm biệt con yêu mỗi khi chia tay.

Chỉ có em trai em, thằng nhóc cao 1m84, lần nào chia tay nó cũng siết chặt em trong tay khiến các đốt xương kêu răng rắc. Nó vẫn luôn thế. Trước mỗi chuyến đi, dù là của em hay của nó, một cái cắn tai như bọn mèo vẫn làm với nhau, và một lời thì thào: em chờ chị ở góc – ba – phần – tư nhé. Nhớ chưa!”

Góc – ba – phần – tư ấy là cái thế giới của riêng em và nó, bao gồm một chiếc ghế đá đã cũ đến bóng loáng lên, một cây liễu cổ thụ đến mức thân nó xù xì thô nhám, một con suối ngờ nghệch rất nhiều nước mùa băng tan và chỉ róc rách lăn tăn vào mùa hè, thất thường đến nỗi nhiều năm liền em tự hỏi có sinh vật nào dại dột chọn con suối này làm nơi cư ngụ hay không, dù thi thoảng em vẫn bắt gặp từng đàn cá nhỏ lượn lờ trong những khe đá… Chỗ đó trước đây còn có một căn hầm nhỏ, bọn em đã hì hụi đào và, với sự giúp đỡ của bố em – chống những thanh gỗ vào các vách, cứ mỗi năm em lại cố gắng nới rộng ra một chút, nhưng chỉ được vài năm thì cái hầm nông choèn ấy sập hẳn. Dù sao cũng chỉ là đồ chơi của trẻ con thôi mà.

Cả cái thế giới nhỏ bé ấy chiếm đến ba – phần – tư thời gian hằng ngày của bọn em, với đủ thứ mà những cái đầu trẻ con có thể nghĩ ra được… Đến khi lớn rồi, em vẫn ngồi trên ghế đá, đọc sách dưới bóng cây liễu ấy và ăn những quả anh đào tím mọng nó mang tới. …

Mà đi bất cứ đâu, cuối cùng, chúng em vẫn gặp nhau ở góc ba – phần – tư ấy. Nó cho em xem những con ốc biển to, à không, là vỏ ốc, lấy từ Địa Trung Hải, áp tai vào đó có thể nghe thấy cả tiếng sóng rì rào. Lầnkhác, nó mang ở Châu Phi về một con trăn màu trắng, khỏi phải nói mẹ em đã la lớn thế nào, nhưng hóa ra con trăn không phải là khó nuôi lắm, nó chịu quấn mình quanh một cái cành cây khô, đặt trong một cái bể kính trong suốt, ở dưới trải vài hòn sỏi. Những ngày nắng đẹp, thằng em em vẫn mang con vật đó tới góc ba-phần-tư, đặt nó lên một cành liễu và ngồi tinh nghịch gại gại ngón tay vào cái đầu tam giác uể oải của nó… …

Nó vẫn luôn che chở cho em, dù bé hay lớn. Dường như những người đàn ông của em đều ít nhất một lần phải mang em trên lưng. Trong thiên nhiên, những con đầu đàn là những con vượt qua được những thử thách sinh tồn, những con mạnh nhất là con chiến thắng. Còn với con người, trẻ trai thường dễ thiệt mạng hơn trẻ gái, vì chúng tinh nghịch hơn, tò mò hơn, và ngỗ ngược khám phá hơn. Em không giống con gái nhiều, phải không anh? Từ nhỏ đến lớn, không lúc nào trên tay, chân, người em lại không có sẹo, sẹo ngã trèo cây, sẹo vấp phải đá lúc chạy… Nhiều lần, em em phải cõng em trên lưng, từ lúc cả nó và em đều nhỏ như hai con chuột lôi tha nhau, đến khi nó có thể bế bổng em trên tay đi một quãng đường dài mà không hề thở dốc…

Mẹ em luôn hôn vào má em rồi nói tạm biệt con yêu mỗi khi chia tay.

Bố em luôn hôn vào trán em rồi nói tạm biệt con yêu mỗi khi chia tay.

Chỉ có em trai em…

Một cái ôm siết.

Một cái cắn tai.

Và một tiếng thì thào…

Em chờ chị ở góc ba – phần – tư nhé.

Chỉ một tiếng nổ. Đơn giản. Nếu hôm ấy Praha không nhiều sương mù đến thế. Em đã không muộn chuyến bay chuyển tiếp để cùng với cả nhà tới hội nghị về môi trường mà bố em là khách mời. Thậm chí bố mẹ em chưa hề nói tạm biệt với em. Đến giờ em vẫn tự hỏi, trong đám tro tàn của chiếc máy bay mang cả gia đình em theo ấy, chính xác chỗ nào là nơi em trai em đã ngồi. Em vẫn nghĩ rằng đâu đó trên thế giới này, nó vẫn đang lang thang, tìm những con ốc biển và mang về cho em, và chúng em sẽ lại cùng áp tai và nghe tiếng sóng, ở góc ba – phần – tư.”
những đêm cao nguyên của tôi và em cứ lần lượt trôi qua như thế…. Đà Lạt của tôi… Lang Biang của tôi… Những rừng thông già… Những giáo đường cổ… Những nẻo đường phố núi quanh co… Những con ốc len xào dừa nghi ngút khói ấm… Những ly kem dâu trắng đỏ ngọt ngào… Châu Phi của em… Những con trăn trắng cuộn tròn quanh những giấc mơ… Đại dương mịt mù sóng… Châu Âu mùa băng tan… Lá phong đỏ… Mèo hoang… Góc ba phần tư… Vỏ ốc… …

Không thuốc lá.

Không rượu.

Không cả những cánh bướm đêm sực nức mùi son phấn.

Chỉ có tóc em nồng nàn xoã dài trên vai tôi.

Chỉ có đầu em trĩu nặng trên hõm tay tôi.

Chỉ có hơi thở em ngọt ngào phảng phất, dịu nhẹ thịt da con gái… Con gái hay đàn bà – tôi cũng không biết nữa, đơn giản là tôi chưa bao giờ hỏi thẳng em đã làm tình bao giờ chưa? Mà hỏi để làm gì? Khi tiếng mưa nhẹ nhàng bên ngoài đưa mùi cỏ nồng vào căn phòng, còn em đang nằm hiền hoà và dịu êm, khoanh tròn trong lòng tôi thế này, mọi thứ khác đều trở thành vô nghĩa lý… … những đêm cao nguyên… những đêm dài…

… Để rồi cứ vào một bình minh mưa bất chợt, em lại bỏ tôi ra đi.

Đột ngột.

Không một lời từ giã. …

Lần đầu tiên em rời thành phố này, dã quỳ vàng, tươi tỉnh đến nhức nhối. Tôi chạy vòng quanh những nẻo đường thông quanh co, lồng lộn như một con chó điên kiếm tìm. Thậm chí không cả một sợi tóc còn vương trên gối.

Chỉ đơn giản là em đã đi.

Nhẹ tênh.

Tôi còn chưa kịp nghĩ xem chúng tôi sẽ ra sao. Tôi và Em.

Không Tạm Biệt.

Không day dứt.

Không sau – này – em – và – anh – sẽ – thế – nào – nhỉ? Chúng – ta – cứ – thế – này – đến – bao – giờ – nhỉ? Hay anh – hứa – sẽ – yêu – em – đến – suốt – đời – chứ? Chúng – ta – sẽ – có – một – đám – cưới – chứ?

Tôi thậm chí còn chưa nói là yêu em.

Tôi thậm chí còn chưa hôn lên đôi môi bướng bỉnh nhưng gợi chất đàn bà đầy nhục cảm của em. …
Ba mươi tư tuổi, thành đạt, và cô độc. Những chuyến phiêu du bất tận trong miền biến ảo là một ván cờ vây với bàn cờ không có giới hạn. Cuộc đời giống một trò chơi mà ta vừa là kẻ cầm quân, vừa là những quân cờ. Chưa bao giờ tôi cần phải làm ra vẻ mình là một kẻ phong tình, dù trong cái thế giới hợm hĩnh sặc mùi sức mạnh cơ bắp giới tính của những con đực – cuộc chinh chiến và yêu đương bủa vây mọi câu chuyện trên bàn nhậu, trong quán bar , trên xe hơi, trong và ngoài những hợp đồng làm ăn, trong và ngoài những cuộc hôn nhân tưởng như hạnh phúc nhất… Bầy đàn chọn bãi đáp là những phút hoan ca vội vã, những “thành tích” hoang đàng qua mỗi cuộc yêu. Không cần ném mình vào vòng xoáy ấy, tôi chỉ cần dừng lại bên đường, châm một điếu thuốc, và âm thầm đứng lặng im lì lợm giữa bóng chiều đổ tràn xuống phố núi – những cánh hoa đêm, những cánh bướm đêm đều biết tìm những ảo ảnh để dừng chân. Những con đầu đàn cô độc luôn biết cách thể hiện sức mạnh nén dồn trong cõi vô – lời

. …

- Anh cũng không biết thực sự là anh có biết yêu hay không nữa? Mỗi người phụ nữ đều có nét đáng yêu của họ. Có nhớ, có hẹn hò, có cả sự lãng mạn và cảm xúc, nhưng chỉ được giỏi lắm là vài tháng, rồi hết. Chỉ đơn giản là trống rỗng. Đa phần là trống rỗng. Mỗi cuộc chia ly đều mang đến một vết đau trong tâm hồn. Đàn ông trông thế thôi, nhưng vốn hèn, phần lớn bọn anh rất sợ nước mắt của phụ nữ, và như thế, nhiều mối quan hệ được nuôi dưỡng như một thói quen. Mà thói quen, tưởng chừng là khó nhưng thật ra lại rất dễ từ bỏ…

- Sao anh không thử nuôi một con chó nhỉ? Mà phải là chó con ấy. Em nghiệm thấy những sinh vật yếu ớt cần sự chở che lại là những kẻ được hưởng nhiều tình yêu hơn ai hết, và biết cách khơi gợi tình yêu hơn ai hết. Như nhiều đứa bạn em đây này, mỏng mảnh, yếu đuối, dễ yêu, dễ ngoại tình, làm gì cũng như sợ bị đau, chẳng hề khéo léo hay nhiều gợi cảm, vậy mà lại toàn được nâng niu âu yếm, từ khi yêu đến khi lấy chồng. Việc gì chúng nó làm cũng dễ được chấp nhận hơn, tội lỗi gì gây ra cũng dễ được khoan dung hơn…

- Ngốc! Có mà ăn thịt chó, chứ nuôi chó làm gì!

- Anh thật là… …

- Em đã bao giờ đi Yên Tử chưa?

- Em chưa. Sao anh?

- Em nên đi. Cảnh ở đó đẹp lắm. Núi non xứ Bắc, nơi ấy mây mù mùa xuân giăng trắng. Ngay cả Đà Lạt cũng không có những lúc mênh mang như thế đâu.

- Khắp gầm trời này đâu đâu chẳng có cảnh đẹp, sao cứ phải là Yên Tử?

- Vì đó là núi thiêng. Người ta nói ai đi Yên Tử liền ba năm sẽ gặp quả phúc, đi mười năm sẽ được một điều ước thành hiện thực, đi hai mươi năm thì kiếp sau sẽ có duyên lành…

- Vậy anh đã đến đó được mấy năm rồi?

- Ba năm.

- Thế anh đã có được quả phúc gì rồi?

- Gặp em!

Chỉ có nằm bên em, tôi

Trang: [<] 1, [2] ,3,4 ,8 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT