watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến".
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 22:14 - 30/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 3756 Lượt

nỗi nhục nhã này?” Cô đã nghĩ tới cái chết.
Tên cầm đầu nằm lên người Dương, bàn tay dơ bẩn của hắn bắt đầu mơn trớn trên thân thể thể Dương. Dương không thể làm gì được hai lòng lệ cứ thế tuôn trào. Dương không kìm được cảm xúc tính cắn lưỡi tự vẩn thì…
“Bốp… ”
Tên cầm đầu bị đá văng ra một bên, hàm răng của hắn đã bị rơi hết mấy chiếc. Máu miệng và mũi cứ thế mà tuôn ra, hắn than khóc rất thảm thiết.
Tên giữ tay Dương nhanh chóng phải chung số phận. Một cú đá ngay vào đầu làm hắn ngất xỉu ngay khi chạm đất. Thấy đồng bọn bị hạ gục nhanh chóng tên giữ chân liền thả chân Dương ra thủ thể chuẩn bị giao chiến.
Dương lúc này như nửa tỉnh nửa mê chỉ hình thấy bóng dáng của một người đang đánh với một tên trong nhóm. Cô định thần lại mới thấy người đàn ông vừa cứu cuộc đời mình chính là Long.
Tên cuối cùng nhanh chóng bị gục ngã trước Long. Anh đi đến chổ Dương đang ngồi ngẩn ngơ
– Em không sao chứ?- Long nhìn Dương một cách trìu mến
– …………
Long nhìn thấy Dương đang ngồi khóc nức nở trong lòng cảm thấy nổi lên cảm giác tội lỗi. Anh lấy chiếc áo khoác bên ngoài của mình khoác lên người của Dương
– Mọi chuyện ổn cả rồi. Mình về thôi.
– ………..
Long dìu Dương đi được một đoạn thì…..
“Phập… ”
– Mày dám cướp con mồi của tao hả thằng khốn?- Lời tên cầm đầu vừa dứt, con dao đã ghim vào lưng Long.
Tuy bị đâm nhưng Long vẫn kịp quay lại giáng cho hắn một đấm vào mặt tăng thêm độ biến dạng của khuôn mặt hắn. Quá đau hắn ngất xỉu sau vài tiếng thét.
Từ vết thương máu bắt đầu ra nhiều ướt đẩm chiếc áo đang mặc, Dương vẫn như người mất hồn không biết chuyện gì chỉ khi Long gục xuống trước mặt cô mới bừng tỉnh. Tiếng gọi của Dương như xé tan màn đêm
– Anh Long…
Cô lao tới ôm Long vào lòng
– Anh có sao không? Tỉnh lại đi, tỉnh lại nhìn em này. Anh Long…- Tiếng nói hòa chung với tiếng khóc và nước mắt.
Long mở mắt ra nhìn Dương chỉ khẽ cười. Bàn tay Long khẻ vuốt lên mà Dương
– Anh…không…sao, lần này…anh bảo vệ được em rồi. –Vừa dứt câu nói bàn tay Long rời khỏi đôi má của Dương.
Chương 5: Em yêu anh rồi
Tiếng còi cứu thương kêu inh ỏi trong đêm tối. Vừa đến bệnh viện, bệnh nhân nhanh chóng được đưa đến phòng cấp cứu. Người đó là Long, Dương đứng bên ngoài phòng đứng ngồi không yên. Cấp cứu được 30 phút thì một y tá đi ra với vẻ vội vàng. Dương chạy theo hỏi
– Anh ấy có sao không chị ?”
Y tá trả lời ngắn gọn nhất có thể:
– Thiếu máu, cần truyền gấp.
Dương khựng lại một chút rồi lại đuổi theo y tá
– Anh ấy loại máu gì vậy chị? Em có thể cho được không?
Y tá nghe vậy liền dừng lại.
– Máu B
– Em cũng máu B- Dương mừng rỡ
– Vậy cô theo tôi.- Cô ý tá dục Dương chạy theo.
Dương được đưa vào phòng cấp cứu của Long. Các bác sĩ đang rất tập trung vào công việc của mình. Cô nằm đối diện với Long, nhìn Long mà nước mắt cô lại rơi. Những hình ảnh của quá khứ bổng quay trở về, từ những lúc gặp nhau đến những lúc cãi nhau rồi đến lúc Long cứu cô. Máu của cô được truyền trực tiếp qua người Long. Cô cứ nhìn Long đến khi ngất đi lúc nào không biết.
Khi Dương tỉnh dậy cô thấy mình đang nằm trên giường. Như chợt nhớ chuyện hôm qua cô lao ngay ra khỏi phòng chạy tới phòng cấp cứu thì đèn cấp cứu đã tắt. Cô chạy

đến một y tá gần đó hỏi:
– Chị ơi cho em hỏi người thanh niên hôm qua cấp cứu ra sao rồi ạ?
– Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng… – Câu trả lời của cô y tá như vết dao đâm vào tim của Dương
Dương ngất xỉu khi nghe chị y tá trả lời. Chị y tá lay Dương dậy:
– Này em, tỉnh lại đi. Em hỏi bệnh nhân nào?
Dương vẫn không nhúc nhích gì. Chị ý tá liền gọi mọi người đến đưa Dương vào nằm nghĩ chờ Dương tỉnh lại.
Một lần nữa Dương tỉnh dậy lại thấy mình nằm trên giường bệnh. Chỉ khác lần này cô không còn muốn

ngồi dậy nữa. Hai dòng lệ lại tiếp tục chạy xuống. Cô tự nói chuyện với mình
“Anh Long… Tại sao chứ? Tại sao lại như vậy? Em chưa kịp nói cảm ơn anh mà… Tại sao anh lại chết chứ?”
Dương chợt thấy tim mình như co thắt lại miệng run run.
“Anh từng nói với em mỗi người có con đường riêng của mình. Hà khắc chi phải đi theo con đường người khác đã chọn. Nhưng anh biết không? Em chỉ muốn đi cùng anh trên con đường ấy dù là một đoạn ngắn thôi. Em yêu anh”.
Dương cũng tự hỏi bản thân mình có phải cô đã yêu Long rồi hay không? Nhưng chính lúc này đây cô cần anh hơn bao giờ hết.
Khi Dương bước ra khỏi phòng bệnh đồng hồ đã điểm 8h sáng.
Cô thở dài, tiếng thở chất chứa sự nặng nề trong đó. Do phòng Dương nằm gần phòng hồi sức sau cấp cứu nên khi cô đi ngang qua phòng số 2 cô thoáng thấy một dáng người thanh niên ngồi đọc cái gì đó. Cô đi qua được khoảng được 1m thì chợt khựng lại như chợt nhìn thấy điều không tưởng.
Dương đi giật lùi về phía phòng số 2 nhìn vào người thanh niên nay. Dáng vẻ đang cầm đọc cuốn sách dầy cộm thật tao nhã. Ánh nắng bên ngoài len qua tấm rèm cửa chiếu vào khuôn mặt làm nó cứ lung linh huyền ảo.
Dương nhìn chằm chằm vào người thanh niên này. Đúng là Long, người mà cô vừa khóc thương đây mà. Cô tưởng mình đang gặp ma nên đi vào từ từ tiến lại gần Long. Long nhìn thấy Dương liền ngước lên nhìn
– Cô nhìn cái gì thế?
– Cô làm cái gì thế này? Không biết đau à?- Dương dùng tay bẹo vào má Long làm Long hét toáng
Dương lúc này mới cảm nhận được Long đang tồn tại. Mắt Dương ửng nước như muốn trực tràn tuôn ra. Cô lao tới ôm Long thất chặt
– Anh còn sống… anh còn sống thật rồi. Em tưởng anh…
Cú ôm của Dương vô tình chạm vào vết thương của Long. Long tính hét lên nhưng khi anh nghe Dương nói:
– Em tưởng em mất anh rồi chứ. Đừng rời xa em nhé!
Cuốn sách trên tay Long rời xuống đất. Anh khẽ siết Dương vào lòng mình.
Chợt Dương nhận ra mình vừa nói ra điều ngu ngốc nhất nên liền bật dậy thoát khỏi vòng tay của Long. Khuôn mặt của Dương lúc này nhìn thật khó coi. Hai má ửng đỏ lúng tung, hai tay thì xua xua
– Xin lỗi anh, lúc nãy tôi nhầm. Anh hãy quên những gì tôi vừa nói đi nhé.- Vừa nói xong Dương chạy ngay ra khỏi phòng nói vọng lại
– Tôi đi mua cái gì đó cho anh ăn.
Dương đi ra căn tin của bệnh viên mua cho Long một ít cháo thịt nhưng chợt nhớ rằng hôm qua đã bị bọn lưu manh lấy hết tiền và điện thoại. Đang không biết phải nói sao với người thu ngân, một giọng nói cất lên
– Để cô trả cho.
Dương quay lại thì đó là mẹ của Long, cô Lan. Cô Lan vừa đưa tiền cho thu ngân vửa hỏi
– Long đang nằm ở phòng nào thế cháu?
Giọng nói điềm tỉnh, dứt khoát của cô Lan làm Dương thấy hơi lo lắng
– Cháu xin lỗi cô. Tất cả là do cháu cả.- Dương cảm thấy áy náy
– Nó đang ở đâu rồi?.- Cô Lan vẫn hỏi lại.
Giọng nói lần này chất chứa bên trong sự lo lắng và giận dữ. Chắc có lẽ cô Lan đang rất lo lắng cho Long. Điều đó cũng rất dễ hiểu vì Long là con trai độc nhất của nhà họ Nguyễn mà người sẽ kế thừa gia tài và cơ nghiệp mà. Sự giận dữ chắc hẳn là giành cho Dương rồi vì cô đã làm cho viên ngọc yêu quý của họ bị như thế này.
Dương dẫn cô Lan đến phòng hồi sức số 2 gặp Long. Nhìn thấy Dương đi cùng mẹ mình anh đưa đôi mắt dò xét vào Dương nhìn cô khép lép phía sau mẹ anh, anh phần nào hiểu được những gì vừa xảy ra
– Cô cần nói chuyện riêng với Long. Cháu có thể tránh đi một chút được không?- Cô Lan nói với Dương
Dương giật mình khi nghe như vậy chỉ biết
– Dạ, cháu xin phép.- rồi đi ra ngoài.
Dương đi lang thang ngoài bệnh viện. Cô thấy nơi đây thật ngột ngạt. Chổ thì phát ra những âm thanh đau đớn của người bệnh, chổ thì thấy những ánh mắt lo lắng của những người thân, nơi thì những tiếng khóc của những đứa trè sơ sinh văng vẳng. Bệnh viện đúng là nơi hội tụ thiên thần và ác quỷ nơi đây.
Khi quay trở lại phòng Long, cuộc trò chuyện giữa Long và mẹ đã kết thúc. Cô Lan đi ra
– Cháu đi theo cô. Cô có chuyện muốn nói với cháu.
Dương ngoan ngoãn đi theo cô Lan ra ngoài, cả hai ngồi dưới một gốc cây đa lớn nhât của bệnh viện. Tán cây rộng lớn che mát cả một góc sân của công viên. Cả hai đều im lặng đến khi cô Lan cất tiếng nói phá tan bầu không khí đang rất ngột ngạt.
– Hôm qua cháu không sao chứ?
Sự quan tâm bất ngờ của cô Lan làm Dương hơi lúng túng
– Dạ… dạ… cháu không sao cả. Tất cả là nhờ anh Long cả ạ.
Cô Lan quay sang Dương nở một nụ cười hiền diệu. Nụ cười ấy làm Dương nhớ đến nụ cười của mẹ cô ở quê nhà. Thật ấm áp
– Từ ngày đó cô chưa bao giờ thấy Long nó quan tâm một cô gái như thế này. Chắc có lẽ nó thích cháu rồi đấy.
Câu nói đó làm Dương thẹn thùng, hai má đỏ hồng nhìn rất giống hai trái cà chua chín mọng không nói được lời nào, hai tay đan vào nhau nhưng câu nói tiếp theo của cô Lan làm cho Dương phải suy nghĩ
– Cháu có thể đảm bảo với cô sẽ mãi yêu thương nó chứ? Ta biết trong tim nó vẫn chưa quên được hình bóng của Thanh Thanh nhưng ta hi vọng cháu có thể…
Dương suy nghĩ rồi quay sang cô Lan, lấy hết dũng khí trả lời
– Cháu không dám chắc sẽ làm anh Long quên đi hình bóng của chị Thanh Thanh vì đó là một kí ức đẹp của anh ấy. Nhưng cháu có thể hứa sẽ bên anh ấy không

Trang: [<] 1, 2, 3, [4] ,5,6 ,10 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT