|
LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada ![]() |
nuốt nước bọt, hít vào thở ra thật sâu, trong đầu liên tục vẽ ra những viễn cảnh “tươi đẹp” dành cho cô sau khi bản thân kết thúc “bài thuyết trình”._Hôm qua chị nói khi nào Minh tỉnh thì hốt cậu ta về nhưng mãi mà cậu ta không chịu dậy nên tụi em (ý nói cô và Tú, Quân và Kiệt) mới khiêng cậu ta lên phòng… chị. _Ngừng một lát quan sát thái độ của Băng, cô nói tiếp_Em không có bày trò gì đâu em chỉ sợ cậu ta đang bị thương mà ngủ ở sô pha không tốt với lại đưa cậu ta về nhà tốn sức lắm. Dù gì cậu ta vì chị mà bị thương nên cho cậu ta vào phòng chị để chị “tiện bề chăm sóc” ý mà.
Băng nghe xong chỉ im lặng, khuôn mặt hiện rõ chữ gian, khóe một nhếch tạo thành nụ cười rất ư là đểu khiến Tuyết và ba chàng trai phải giật mình. Cậu bé Phong cũng tự động biến.
- Chị à! Có quá đáng không, em có làm gì sai đâu chứ._Tuyết ấm ức nhìn Băng đang ung dung nhấm nháp mấy cái bánh sandwich trên bàn sau khi ban ra hình phạt đối với cô. Từ lúc chị cô im lặng đi xuống nhà cô đã có dự cảm không hay rồi.
- Một trăm cái không đủ thì gấp đôi vậy!_Vẫn giữ nguyên thái độ cũ, Băng tiếp tục cho cái bánh thứ hai vào miệng.
- Năm trăm cái cũng được nhưng sao lại chồm lên người nhau mà chống đẩy thế chứ._Tuyết bực tức hét lên, hai tay như muốn bay tới nhét luôn đống bánh ngon lành vào cái miệng đang rất nhàn nhã thưởng thức công sức của cô.
- Không phải là chồm lên người nhau mà hít đất. Em và Quân nằm dưới, Tú và Kiệt sẽ chống đẩy trên hai đứa, quá lời cho Em và Quân còn gì._Băng ngừng ăn, chậm rãi phóng ra từng lời giải thích.
- A! Điên mất!_Tuyết liên tục giẫm chân xuống sàn trước thái độ có như không của Băng.
- Tại sao chúng tôi lại phải chịu phạt chứ?_Ba chàng bất bình lên tiếng.
- Vì ba người giờ chịu quản lí của tôi, nếu không thích thì tôi sẽ đổi hình phạt khác!
Đôi tai vểnh lên cố gắng tiếp thu những lời mà Băng vừa nói, Tuyết trưng đôi mắt ngưỡng mộ về phía cô. Không ngờ cô nắm bắt tin tức nhanh đến thế.
- Quản lí…_Không để Kiệt gây thêm họa, Phong bước tới nói nhỏ vào tai cậu gì đó. Khuôn mặt anh tuấn chau mày cau có nhưng cũng chịu “nhận” hình phạt. Theo như Phong nói thì bà chị này không phải là người, nếu đổi hình phạt khác thì chắc chắn sẽ gây tổn hại đến hình tượng của cậu hay đại loại như vậy. Còn lí do vì sao lại có thể quản lí ba người cậu thì tối nay sẽ biết. Thôi thì chấp nhận cho lành.
Thấy Kiệt chấp nhận nên hai người kia cũng đành làm theo. Còn Tuyết nghe đến ba từ “hình phạt khác” thì đã sợ mất vía rồi, không dám ho he gì thêm.
Thế là hình phạt một trăm cái hít đất siêu biến thái do Dương Thiên Băng làm tác giả được thực hiện vô điều kiện.
Tuyết nhắm tịt mắt, nằm yên như một xác chết nhưng hơi thở nam tính của Tú liên tục phả lên người làm khuôn mặt trắng không tì vết ửng hồng. Cô thừa biết nếu mình cử động sẽ tai hại thế nào nhưng tính cô có phần rất giống Băng, không bao giờ chịu ở yên một chỗ, nên lúc Tú chống đẩy đến cái 99 thì hai tay cô giơ lên đụng trúng vùng eo của Tú làm cậu khẽ rùng mình, bàn tay đầy mồ hôi trượt tên mặt sàn láng bóng.
Tuyết cảm nhận được thứ gì đó ấm nóng và mềm mại vừa áp lên đôi môi của mình. Đôi mắt nhắm nghiền đột ngột mở to. Khuôn mặt anh tuấn được phóng to hết cỡ, máu nóng trong người cô dồn hết lên mặt làm nó chẳng khác gì quả cà chua.
Tú cũng không khá hơn cô là mấy, lật đật đứng dậy đi ra ngoài. Ngay sau đó cô cũng vội vàng chạy thẳng lên phòng đóng của bằng một lực mạnh nhất có thể.
Ở trong phòng mà cô cứ như kẻ bị thần kinh đi đi lại lại hết bên này đến bên khác, lâu lâu lại lấy gối đập vào đầu.
Cô thực sự rất loạn, chỉ vì một trò chơi mà đi tong luôn nụ hôn đầu của cô rồi. Cô đã định trao nó cho anh khi nói ra tình cảm của mình nhưng tại sao tên Tú chết tiệt ấy lại hôn mình làm gì cơ chứ. Tại sao trái tim của cô cứ đập loạn xạ vậy? Điên rồi, điên thật rồi. Nó không sợ cô bị nhồi máu cơ tim sao chứ. Tại sao nó nằm trong cơ thể cô mà lại không bao giờ chịu nghe lời cô vậy? Nhất định cô sẽ đi phẫu thuật thay trái tim này đi. Nhất định thế.
Phía dưới nhà, sau khi chống đẩy đủ một trăm cái thì Kiệt và Quân vội vàng chạy vào WC nôn thốc nôn tháo. Cảm giác không còn gì tệ hơn được nữa, cứ như là hai kẻ gay ấy. Cô gái này đúng thật là ác độc mà, cho hai chàng trai mới lớn chống đẩy kiểu đó thì còn gì nữa. Thật đúng là mới thấy hình phạt này lần đầu. Chắc chắn là từ giờ hai cậu phải nâng cao cảnh giác lên mức cao nhất và tránh xa mấy trò chọc phá cô gái tên băng này để bảo toàn tính mạng.
Sau khi tống khứ hết dịch dạ dày hai chàng bước ra, mặt mày bơ phờ thấy rõ. Tuyết từ trên lầu đi xuống và Tú ngoài vườn bước vào cũng thê thảm không kém. Nhưng “thủ phạm” không biết đã “tẩu thoát” từ khi nào mà chiếc ghế ban nãy cô ngồi đã lạnh từ lâu. Hỏi Phong thì chỉ nhận được một câu trả lời là “Đi phá phách rồi!”. Không biết làm gì hơn, bốn người đành chuẩn bị đến trường mặc cho Minh đang rơi vào trầm tư từ khi đặt chân xuống bếp.
Chương 3: Ngày Học Đầu Tiên
Ads Ánh nắng buổi sớm không đủ xua đi cái lạnh đang bao trùm nơi cô gái nhỏ đang đứng trước cửa lớp. Dường như cô cũng không hề cảm thấy lạnh, khuôn mặt xuất hiện một nụ kì lạ. Có chút gì đó hạnh phúc, nhớ mong nhưng sự tinh quái quỷ quyệt vẫn là nhiều hơn cả. Cái đầu tinh ranh ắt đã nghĩ ra vài “món quà” dành tặng cho ngôi trường mới này.
Những cuộc trò chuyện vang lên từ lớp học xua đi sự yên tĩnh hiếm hoi. Cô giáo với cây thước dài trên tay bước vào lớp. Khuôn mặt nghiêm túc thêm phần đáng sợ, rà soát một loạt 31 gương mặt “con ngoan trò giỏi”. Tiếng thở dài tựa như luồng không khí thoáng qua nhanh chóng bị tiếng va chạm đầy uy nghiêm lấn át.
Tận dụng sự nghiêm túc ít ỏi do mình tạo ra, cô giáo trẻ lên tiếng nhưng chất chứa trong đó là sự mệt mỏi và chán nản:
- Hôm nay lớp ta có học sinh mới. Các em tự xử đi, cô đi trước._Không hứng thú với việc lớp sẽ “chào đón” thành viên mới thế nào, cô rời lớp ngay sau đó. Cho là cô thiếu trách nhiệm cũng được, không làm tròn bổn phận cũng chẳng sao. Quan trọng là làm sao giữ được bản thân lành lặn để còn tiếp tục “chiến đấu” với lũ bất trị này. Ba mươi mốt con người cô đã đau đầu lắm rồi, nay lại thêm một người nữa. Thật sự cô cần chút yên bình và thư giãn.
Chưa đầy nửa giây để tiếp nhận thông tin “động trời” cô giáo yêu quí vừa “ban”. Cả lớp đột nhiên im phăng phắc, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Mỗi một thành viên đều cảm nhận được một sự nguy hiểm đang phát tán trong không khí với tốc độ cực cao. Mỗi tiếng “tíc tắc” của chiếc đồng hồ treo tường càng đẩy cao sự tò mò và lo lắng trong lòng.
Tiếng trống báo hiệu giờ học vang lên cũng là lúc cô nữ sinh mới đến bước vào. Mái tóc buộc cao, làn da bánh mật và cặp kính cận to đùng thân quen ngay lập tức đập vào 31 con mắt như muốn rớt ra khi cô lộ diện. Trên môi nở một nụ cười tươi rói nhưng chứa đựng vô vàn hiểm nguy, thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng thoát ra.
- Chào mọi người! Mình đã về rồi đây.
Vừa dứt lời, vô số những dụng cụ học tập tới tấp phóng thẳng về phía cô. Chẳng hề ngạc nhiên, bằng những phản xạ nhanh nhẹn cô dễ dàng tránh được tất cả.
- Các cậu không nên chào đón “bạn học mới” như thế!_Câu nói có phần trách móc nhưng ngữ điệu mà cô thể hiện là là đang giảng đạo và trêu chọc.
- Băng đã trở lại, phá hoại và lợi hại hơn xưa!_Một tiếng nói con gái dưới lớp vang lên đáp lại câu nói mỉa của cô.
- Không dám, không dám!_Cô đưa tay che mặt vờ e thẹn.
- Không đùa nữa! Giờ tiểu muội mau trình báo sự việc đi. Đã ở đâu, làm gì suốt một năm qua? Tại sao lại không nói không rằng mà mất tăm như thế? Có ai “để” bắt nạt không?…_Vô vàn câu hỏi được vị lớp trưởng đáng kính đưa ra.
Nhưng tiếc thay những câu hỏi này chưa được giải đáp thì tiếng loa thông báo của trường vang lên: “Yêu cầu em Hoàng Thiên Băng lớp 11F lên phòng giám thị ngay lập tức. Tôi nhắc lại, yêu cầu em Hoàng Thiên Băng lớp 11F lên phòng giám thị ngay lập tức”.
Yêu cầu lạ lùng từ thầy giáo đang kính đưa ra ngay lập tức thu hút trí tò mò của những đứa trẻ to xác. Không thể nào có chuyện cô vừa đến trường đã bị “triệu tập” sớm như vậy được. Trừ khi cô đã gây ra việc gì đó trong trường trước khi đến lớp.
Chẳng buồn để tâm, cô bước đến phòng giám thị không chút lo lắng. Đôi mắt xuất hiện vài tia hí hửng và gian xảo.
Một vài chú chim đang đùa giỡn trên cao cũng phải dừng lại chăm chú theo cô gái đang đứng trước cánh của gỗ. Trên cao có tấm bảng ghi dòng chữ “Phong giám thị” to đùng. Nơi đây là nỗi ám ảnh của biết bao nhiêu học sinh nhưng khuôn mặt cô gái ấy lại bình thản vô cùng. Đôi môi căng mọng lại được dịp phô ra nụ cười tinh quái.
Không cần gõ của, cô ngang nhiên đẩy của bước vào. Cặp mắt tinh ranh nhìn căn phòng một cách hài lòng.
Bức tường trước kia có màu gì không rõ giờ là màu đen do bàn tay ai đó gây nên. Bên trên là vô số những hình thù kì quái và không kém phần đáng sợ. Căn phòng được tăng thêm nét u ám nhờ người thầy đáng kính đang yên vị trên chiếc ghế cứng nhắc.
- Em to gan quá đấy!_Sự kìm nén của thầy được thể
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
