|
BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến". ![]() |
A! Có người quen kìa! – Linh đánh trống lảng
Từ phía cửa Minh và Loan nhanh chóng len qua đám đông tới chỗ họ.
– Chào mọi người! – Minh cười
– Chào anh, chào chị dâu ạ!
– Này Zen, em không phải làm việc bây giờ à?
– Đang giải lao một lát ạ!
– Èo, anh Zen đúng là chỉ “NGOAN” với mỗi anh Minh thôi! – Linh châm chọc
– Biết sao được nó có mỗi ông anh trai này thôi mà! Không kính anh thì kính ai được!
– Tuấn Anh nghĩ sao nếu em có roomate nhỉ? – Loan hỏi.
– Sao cũng được? Em có phải chủ nhà đâu!
– Em chỉ đang CỐ GẮNG thành chủ nhà thôi – sao em không nói vậy?
– Nhưng anh cũng không đồng ý bán.
– Anh có, nhưng em phải lấy vợ đã.
– Rõ vớ vẩn, sao anh CỨ nghĩ tới việc đó nhỉ?
– Thế tại sao em lại KHÔNG nghĩ tới việc đó nhỉ?
– Không thích!
– Hai anh em thôi cãi nhau đi! Bây giờ, chị báo cho em 1 tin là em có người ở cùng rồi đấy nhé, không được buông thả như trước nữa, mà cũng không được đuổi người ta đi đâu!
– Mọi người làm như em sống “sa đọa” lắm ấy! Tự ý quyết định như thế thì hỏi em làm gì?- Nói rồi Tuấn Anh quay bước đi.
– Cái thằng này, anh nó đến mà nó không gọi rượu lại còn dám bỏ đi nữa chứ?
– Đằng nào thì anh cũng không uống được? Anh còn lái xe cơ mà? Về sớm cho em mừng!
– Thế đấy, nó nói với anh nó như thế đấy có bực không cơ chứ!
Minh ném cái lườm của anh về phía cậu em như cây tre di động đang đi về phía quầy.
– Thằng đó lại không chịu nhuộm lại tóc rồi, lại còn để dài nữa chứ.
– Anh than làm gì, em thấy đẹp mà, với lại tóc như thể lúc cậu ấy chơi đàn sẽ có cá tính hơn.
– Cá tính gì chứ? Trông như con gái ấy!
– Đẹp ngang ấy chứ ạ! – Linh xen ngang – Mấy hôm trước anh chị không tham gia sinh nhật quán nên không biết đấy thôi.
– Đúng, hôm đấy anh Zen bị hóa trang thành Cinderrella phải nói là cực hợp.
– Lại còn có chuyện đó cơ à?
– Nhưng Cinderrella đó chỉ ngáp suốt rồi 5 phút sau là biến thôi.
– Tiếc lắm ấy, chưa chụp được kiểu nào!
– Chán thế! Chụp được thì anh sẽ lôi nó đi ra tiệm, GỌT TRỌC luôn!
– Chứ không phải anh cũng đang tò mò cậu nhóc “đẹp” tới mức nào sao? – Loan đùa.
– Ừ thì có! – Minh thành thật – TIẾC NHỈ?
– Anh em cùng 1 ruộc nhưng lại ra oai với em mình, sợ quá đi! – Linh và Dương đồng thanh trêu lại.
Huyền lững thững bước vào thang máy, chân cô đau nhức, vì nghĩ tới việc có nhà để ở nên cô đã “thế chấp” cả laptop, điện thoại và ít nữ trang. Cái va li đã nhẹ đi nhưng cô thấy tiếc đám đồ hàng hiệu của mình.
– Có chỗ để ở là may rồi! – Huyền tự an ủi.
Thang máy dừng ở tầng 13, xoay chìa khóa mở cửa, không có ai ở nhà, Huyền đặt túi đồ xuống. Quả đúng như anh Minh nói nhà khá rộng với một phòng khách lớn cùng bộ salon màu trầm, nhà bếp cũng rộng. Cô để đồ cạnh ghế, phân vân tự hỏi mình nên làm gì. Anh Minh nói, roomate của cô thường làm việc tới sáng, ở nhà một lúc rồi lại đi. Nếu người đó không về thì mình không nên tùy tiện đụng vào thứ gì, mình sẽ đợi bạn ấy về vậy – Huyền tự nhủ. Chờ mãi, không cưỡng lại cơn buồn ngủ, cô bắt đầu gà gật rồi ngủ quên lúc nào không biết.
5 giờ sáng uể oải về nhà, Tuấn Anh thấy một chiếc va li lạ cạnh cửa và một người đang nằm ngủ trên ghế. Bạn cùng phòng à – Tuấn Anh nghĩ – hóa ra 2 vị đó làm thật cơ đấy. Tiến tới gần người đó, định gọi người đó dậy, cậu đột ngột khựng lại. Con gái? Cô ta làm gì ở đây? Anh Minh bị nhầm lẫn giới tính hay đang đùa thế này? Tuấn Anh lấy điện thoại, bấm máy, đầu dây bên kia còn ngái ngủ:
– Chào em!
– CÁI CHUM nào đang ở đây thế này?
– “Cái chum”? Em dùng từ mạnh quá đấy!
– Anh đang đùa hay sao? Bạn cùng phòng gì mà là CON GÁI thế này?
– Biết làm sao được, nhân sự trong nhà do anh sắp xếp mà!
– Đùa dai như thế này không được, anh DỪNG LẠI ngay đi!
– Bắt đầu cáu rồi cơ à, này, anh biết em không thích nhưng mà anh lỡ nhận tiền của người ta rồi nên không giúp gì em được đâu!
– Anh đã TÍNH TOÁN rồi chứ gì? Anh biết em không thể trả tiền để mua lại nhà được nên mang chuyện đó ra để đùa sao?
– Anh sẽ nhận mà, anh hứa, nhưng em phải KẾT HÔN đã! Báo trước là kết hôn giả cũng không qua được mắt anh đâu.
– Đáng ra không nên thỏa thuận gì với anh hết!
– Bố mẹ em muốn thế mà, nhóc! Chúng ta có thể tranh luận về giấy tờ hoặc các vấn để khác nếu em muốn!
– Em thì không cãi lại được người làm luật như anh rồi!
– Vậy thì rất
tiếc, bản án sẽ được thực thi, em phải chấp nhận THỰC TẠI.
– Anh có ý đồ gì?
– Hãy thử chăm sóc người khác một thời gian xem sao – Minh nhún vai
– Kể cả là người KHÔNG QUEN và KHÁC GIỚI sao?
– Thời nay nam nữ sống chung phổ biến lắm!
Tuấn Anh giận dữ cúp máy, không thể cãi lại anh Minh lại còn bị trêu làm cậu phát bực.
Đầu dây bên kia Minh ngồi im lặng một lúc lâu. Loan khều tay anh:
– Tuấn Anh giận rồi hả?
– Ừ!
– Anh vẫn nghĩ thể là tốt chứ?
– Đối với một kẻ luôn bất cần như nó thì anh nghĩ nó tức cũng tốt.
– Nhưng còn cô bé ấy?
– Sau này chúng ta sẽ nói rõ với cô ấy sau vậy, đằng nào thì Tuấn Anh không bao giờ đụng tới con gái, nên cô bé sẽ AN TOÀN thôi, cho tới trước khi cô ấy có thể tự trả nợ thì còn nhiều thời gian.
…
“Sáng rồi sao, mình ngủ quên từ khi nào ấy nhỉ”? – Huyền mơ màng. Có tiếng động trong nhà bếp, vậy là chủ nhà đã về. Cô chạy nhanh vào nhà bếp với nụ cười thật tươi:
– Xin chào! Tôi mới tới đây ở! Rẩt hân hạnh…
Câu nói của cô chợt đừng lại, trước mặt cô, một người có dáng mảnh khảnh, phần ngực hơi “phẳng” với mái tóc cũng hơi dài màu hung đỏ trong chiếc tạp dề kẻ caro quay lại nhìn cô, cho dù thị lực của cô có kém đi 10 lần cũng không thể không nhận ra đó là một tên con trai:
– Anh là ai, làm gì ở đây?
– Theo một cách đầy RÕ RÀNG thì tôi là người ở nhà này trước cô.
– Nghĩa là… tôi sẽ PHẢI ở cùng anh sao?
– Không có chuyện đó đâu, cô có thể đi khỏi đây, LUÔN VÀ NGAY!
– Anh Minh dặn không phải là anh ấy thì không ai đuổi tôi đi được.
– Vậy trước khi kí hợpđồng thuê nhà cô không hỏi giới tính của tôi sao?
– Tôi không hỏi.
– Đó là SAI LẦM của cô! – Anh ta kết luận.
– Nhưng tôi đã trả tiền để ở đây rồi!
– Bao nhiêu?
– 100 triệu nhưng không được vay để trả tiền mà phải trả bằng tiền lương khi làm việc ở chỗ anh Minh, tôi lỡ ký cam kết rồi.
– Đầu óc cô CÓ VẤN ĐỀ mới đồng ý điều đó.
Đột nhiên bụng Hyền phát ra tiếng ọt ọt. Cô thấy xấu hổ quá mức.
– Chúng ta ở cùng sẽ chẳng hay ho gì đâu…
– Nhưng tôi KHÔNG CÓ chỗ nào để đi cả, toàn bộ tiền đều… – Huyền trông như sắp khóc – Tôi thật sự không biết nên đi đâu nữa!
– Cô còn định đứng đó tới bao giờ? Không ăn sao? – Anh ta tỏ vẻ buông xuôi.
–
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
