|
NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM ![]() |
ngẩng đầu lên, cô thấy tim mình suýt vang ra khỏi lồng ngực trước bóng dáng của một người con trai đang đứng trước cửa phòng mình. Ánh mắt hướng về phía khung kính màu lấp lánh phía trước bất chợt từ từ quay lại, đó là hình bóng mà cô vẫn luôn mơ về, không suy nghĩ, cô lao tới ôm chặt lấy người đó giống như đang giữ chặt một giấc mơ đang trở nên hiện thực ngay trước mắt mình.
– Sao anh lại tới đây?
– Em vừa khóc vừa nói như thế trong điện thoại nên…
– Nên anh lập tức tới đây à, em vui quá đi mất!
– Thật ra cũng không hẳn thế…
—
– Thật ra là……….. anh cũng nhớ em……. phát điên!
________==________
– Thế quà Giáng sinh của em đâu?
– Không có ở đây!
– Không có thì anh phải “thế chân” vào chỗ đó đấy!
– Không có ở đây là vì nó ở ngoài sân mà!
– Anh vất quà ở ngoài sân sao?!!!…
… …
– Cái hình nộm người tuyết này chẳng giống em ở điểm nào cả!
– Nó tròn thế này còn gì?
– Zenka!!!!! Anh lại trêu em chứ gì?
———–
– Zenka này, anh đã có mẫu người lý tưởng chưa?
– Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này vậy?
– Để em phấn đấu ấy mà, em sẽ phấn đấu để trở thành cô gái mà anh thấy là lý tưởng của mình!
– Lãng xẹt!
– Sao lại lãng xẹt??? Lãng mạn chứ?!!
– Vì anh không có… à… thật ra thì… em cũng không cần phải làm thế!
– ???
– Vì em là người đó mà!
– ?!!?!!
– Anh k
Chương 13
Một ngày, sau giờ học, Tuấn Anh lang thang trên những con phố trước khi tới bệnh viện của Hoàng thì điện thoại reo.
– Tuấn Anh à? – Giọng Hoàng có chút vội vã – Em ghé qua phòng anh ngay bây giờ nhé!
– Em sắp tới nơi rồi!
– Lên gặp anh luôn, có chuyện này khá quan trọng!
– Vâng!
Mở cánh cửa kính mờ bước vào phòng làm việc của Hoàng, anh đãđi đâu đó
mất một lúc, Tuấn Anh ngồi tận hưởng chút hơi ấm tỏa ra từ chiếc quạt sưởi. Hoàng là một người bận rộn nên việc anh đột ngột gọi cho cậu khiến cậu biết đây là chuyện có mức độ hệ trọng. Băn khoăn không biết nên làm gì trong thời gian chờ đợi, Tuấn Anh pha thêm coffee vào bình cho anh rồi xem lướt qua vài bệnh án anh để ngỏ bên mép bàn. Lát sau, cánh cửa kính lại bật mở:
– Em có thấy gì thú vị không?
– Em nghĩ là mình
chưa đủ khả năng để biết có gì là thú vị trong những tập hồ sơ này đâu ạ!
– Dạo này em vẫn học tốt chứ?
– Nhờ anh giúp đỡ nên hầu như em không gặp khó khăn gì.
– Anh có giúp em điều gì đâu, câu hỏi nào anh không biết anh đều đẩy cho người khác trả lời đó thôi, mà năm nay em vẫn làm cán sự lớp nhỉ? Em có chút thời gian nào rỗi rãi không?
– Em có thể sắp xếp thời gian được, nhưng có chuyện gì thế anh?
– Anh có chú ý tới vết thương trên đầu em, em nói không nhớ gì về vết thương đó, anh cũng không làm cách nào giúp em nhớ lại được nên anh đã đi tìm người nhớ về nó! Có một số kết quả!
– Vậy sao ạ?
– Cũng không biết là có duyên hay không, trong 3 năm nhờ vả tìm kiếm thông tin về nó… suốt 3 năm qua anh thấy chán nản khi không bệnh viện nào có bệnh nhân như em, không tìm thấy bất cứ ca bệnh nào tương tự và phù hợp với tình trạng của em. Thế rồi một hôm khi bạn đại học của anh, anh Trí đi công tác tại Điện Biên lại nghe được một trường hợp về một đứa bé bị thương nặng ở đầu cách đây 23 năm, vị trí vết thương khá khớp với yêu cầu. Anh nghĩ em nên bỏ chút thời gian để tới đó xem qua tình hình.
– Cảm ơn anh, lúc nào anh cũng lo lắng cho em!
– Không có gì đâu, anh nghĩ điều đó sẽ tốt cho em, em không nghĩ thế sao?
Tuấn Anh im lặng một cách khó hiểu, Hoàng tò mò nhìn lom khom vào mặt cậu em, chính anh cũng không biết cậu đang nghĩ gì, lát sau, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt khá buồn:
– Anh giúp em có một cơ hội để tìm ra em là ai vậy mà… em lại chẳng có chút nhiệt tình nào cả… Em mong muốn mình có một quá khứ nhưng lại sợ chính quá khứ bị mất đó vì nó có thể thay đổi quá nhiều thứ.
– Đúng, nó có thể thay thế thân phận của em, em có thể có cơ may có một gia cảnh tốt hoặc ngược lại, cho dù như vậy thì em cũng sẽ gặp chút khó khăn, nhưng anh và mọi người thì vẫn tin tưởng em, em nhớ chứ?
– Không thể tránh được suy nghĩ “nhìn mặt mà bắt hình dong” anh à… Em đã từng tới Trung tâm bảo trợ xã hội và thấy nhiều đứa trẻ ở đó bị chính những người sống cùng một không gian khinh ghét chỉ vì những sai lầm của bố mẹ chúng… cho dù lỗi không ở bọn nhỏ nhưng họ vẫn nghĩ rằng những điều xấu là có-thể-di-truyền được.
– Anh hiểu… nhưng em cứ sống như bây giờ chưa chắc đã tốt!
– Trước đây, em đã từng nghĩ tới việc đăng một mẩu tin nào đó trên các phương tiện truyền thông để tìm người thân… biết đâu có ai sẽ nhận ra em… nhưng rồi em lại không làm…
– Thế sao, chắc lúc đó em còn nhỏ đúng không?
– Vâng, khoảng lớp 11.
– Vậy lý do là gì?
– Là việc đặt niềm tin vào hơn 84 triệu người dân trên toàn Việt Nam để trả lời cho một câu hỏi mà chính em cũng không chắc câu trả lời đó là đúng hay sai … (thằng này hâm toàn phần!)
– Vậy thì đặt niềm tin đó vào ít người thôi nhé, bây giờ là gia đình em, anh, anh Trí, và vị bác sỹ già đó, nếu không tìm ra thì chúng ta sẽ tìm tiếp!
– Anh nhiệt tình thật!
– Với em nếu không nhiệt tình chắc em không chịu làm gì đâu! Em cũng nên tích cực lên, hi vọng về một điều gì đó cũng tốt, đừng gò ép bản thân, nếu em không thấy thoải mái thì để khi khác!
– Không sao đâu ạ! Anh đã nói cuộc sống thì phải tiến về phía trước, dẫu sao có ai kháng lại được chuyện mặt trời sẽ mọc ngày mai!
– Em nghĩ được như vậy là tốt, hết kỳ thi rồi em nên tranh thủ thời gian đi một chuyến!
– Vâng!
—–====——
Lặn lội một quãng đường xa, một buổi sáng thứ hai, lẫn trong sương mù phủ kín không gian, Tuấn Anh bước xuống khỏi bến xe rồi bắt tiếp một chuyến khác để tới nơi hẹn với vị bác sỹ già. Đường đi không thật sự bằng phẳng, nhiều khúc quanh, dù lên Điện Biên từ rất sớm nhưng khi đặt chân tới căn nhà cấp 4 hai gian ghi dòng chữ “Trạm xá xã V” thì đã là buổi trưa. Trạm xá khá vắng vẻ nằm yên bình nơi lưng chừng núi, thoáng đưa mắt qua cậu nhận ra có bóng người đang cặm cụi ngồi bên bàn làm việc.
– Xin lỗi bác, cháu tới tìm bác sỹ Lữ Văn Thể.
Vị bác sỹ già bỏ cặp kính ra khỏi mắt rồi ngẩng lên nhìn cậu một lượt, ông chậm rãi nói:
– Cháu là người quen của cậu Trí phải không?
– Vâng, cháu là Tuấn Anh.
– Ngồi đi cháu, đi đường xa vậy có mệt không?
– Cũng không mệt lắm ạ!
– Bác là Thể.
– Chào bác, hi vọng cháu không làm phiền gì bác nhiều!
– Không sao, dù gì cũng sắp là đồng nghiệp với nhau cơ mà, cậu Trí có nói qua chuyện của cháu.
– Vâng!
– Quả thật là cách đây 23 năm ở vùng này có một đứa trẻ 4 tuổi bị trượt chân ng&a
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
