|
LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada ![]() |
tỉnh lại…hãy nói rằng anh là của em đi…
– Đừng khóc…
Giọng Shinichi khe khẽ cất lên, khiến Ran như bừng tỉnh. Cô hoảng hốt ôm gương mặt anh bằng hai bàn tay của mình.
– Shinichi! Shinichi! Là em, là em đây, Shinichi, tỉnh lại.
Nhưng đôi mắt anh vẫn nhắm nghiền. khôngcó vẻ gì là muốn thức dậy khỏi giấc ngủ sâu kia. Nhưng đôi môi khô của chàng thám tử trẻ, vẫn mấp máy những từ ngữ không rõ ràng.
– Shinichi? Shinichi?_ Ran vẫn tiếp tục gọi, hi vọng anh sẽ nghe thấy tiếng cô, và anh sẽ mở mắt.
– Đừng khóc…Shi-Shiho…
Toàn thân Ran bất động như hoá đá.
Không phải lần đầu tiên suốt 2 năm qua, dĩ nhiên, Ran biết.
Trong những giấc mơ, anh luôn luôn chỉ gọi tên một người…
Cô đã biết từ lâu. Những gì đang diễn ra trong tim anh ấy. Chỉ là cô cố phủ nhận nó. Cố níu kéo nó.
Và kết quả của sự miễn cưỡng ấy…chính là anh nằm đây. Bất động. Và gọi tên một người con gái khác-không bao giờ là cô.
Mi thua rồi, Ran Mouri. Cô mỉm cười cay đắng với chính mình.
Ngắm nhìn gương mặt Shinichi lần nữa, Ran nhẹ nhàng đứng dậy. Cô bước ra ngoài, bấm số điện thoại nhà tiến sỹ Agasa.
” Bác Agasa? Có thể cho cháu số điện thoại của một người?”
Nếu như anh thật sự không thuộc về cô…thì cô sẽ không níu kéo nữa.
Người con gái ấy, năm xưa, đã từng đưa Shinichi rời khỏi cô- bằng viên thuốc đó.
Rồi cô ấy trả anh lại cho cô, cũng bằng một viên thuốc.
Nhưng cái cô ấy trả lại, chỉ là thân xác của anh. Trái tim anh mãi mãi đã bị cô cướp mất.
Và giờ, Ran hiểu. Đã đến lúc để trái tim Shinichi quay về với thân thể của nó.
CHAP 8: (Shiho Miyano) Kết thúc:
Vừa đặt chân về Mỹ, Shiho nhận được một cú điện thoại đến từ Nhật. Một số lạ. Thoáng ngần ngừ, cô bắt máy.
“Hello?”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói khá quen. Shiho cắn nhẹ môi khi nhận ra đó là giọng của ai.
” Miyano-san? Tôi là Ran Mouri”
“Uhm, vâng… Chuyện gì vậy, Mouri-san?”
Đáp lại, Shiho chỉ nghe thấy những tiếng nghẹn ngào, dường như cố kiềm chế những giọt nước mắt. Không hiểu sao từ khi bước vào phi trường, trong lòng cô luôn dấy lên nỗi bất an ko hiểu nổi. Tim cô đau thắt như bị ai đó bóp chặt, một nỗi sợ hãi mơ hồ cứ bủa vây lấy tâm trí cô. Nhưng Melkior bảo rằng cô chỉ bị ảo giác vớ vẩn, bởi lẽ tên thám tử ngu ngốc đó hiện đang trong nhà thờ làm lễ cưới, sao lại xảy ra chuyện gì được.
Nhưng cuộc điện thoại bất ngờ này càng khẳng định những linh tính trong cô là đúng. Những ngón tay run run bấu vào điện thoại, Shiho thở dốc một cách khó khăn:
” Anh ấy…anh ấy…xảy ra chuyện gì, phải ko?”
Giọng Ran vỡ oà trong điện thoại.
” Shinichi…gặp tai nạn…hiện giờ vẫn chưa tỉnh…”
Chiếc điện thoại suýt nữa thì rơi xuống đất. Shiho cảm thấy rõ cơn ớn lạnh đang chạy dọc sống lưng.
“Anh ấy…?”_ Cô lắp bắp, nhưng dù cố gắng mấy vẫn ko hoàn thành được câu nói hoàn chỉnh.
” Shinichi…muốn gặp cô”_ Ran nức nở_” Tôi đã ở bên cạnh anh ấy..rất lâu…tôi đã gọi anh ấy nhiều lần…nhưng anh ấy vẫn ko tỉnh dậy….Anh ấy chỉ gọi…tên cô…”
Bàn tay vô hình đó đã xé toạc trái tim Shiho làm hai mảnh. Ran gần như oà khóc.
” Anh ấy chỉ gọi tên cô…suốt 2 năm nay vẫn gọi…”
Những ngón tay Shiho đông cứng trên điện thoại.
“Miyano-san, xin hãy trở về….trở về cứu Shinichi…”
Đầu dây bên kia ngừng lại một chút, dường như để hít thở không khí trước khi nói ra câu quan trọng nhất.
” Tôi đã thua…Anh ấy thuộc về cô…từ cái ngày 2 năm trước, tôi đã biết là như vậy, chỉ tại tôi cố chấp và ko muốn tin vào điều đó…”
“Mouri-san…”
” Xin cô hãy trở về…tôi biết..chỉ cần nghe tiếng cô, anh ấy sẽ tỉnh lại…nhất định…Hãy trở về cứu Shinichi…”
Tút…tút…
Tiếng gác máy điện thoại, bỏ lại Shiho trống rỗng im lặng giữa căn phòng tối.
“Shinichi đã gặp tai nạn”, giọng nói của Ran lại vang lên, đánh thức Shiho khỏi những những cảm xúc hỗn độn. Cô bật dậy, chỉ kịp vơ lấy áo khoác và chiếc túi xách chứa giấy tờ, hộ chiếu, sau đó phóng như bay khỏi nhà.
Từ cửa sổ phòng mình, Melkior rít một hơi thuốc dài. Đôi mắt tối sầm đau đáu yêu thương vẫn dõi theo chiếc bóng mảnh mai của cô gái, đến khi cô lên một chiếc taxi và biến mất trong màn đêm. Từ ngày cô muốn trở về Nhật…từ ngày cô gặp hắn, anh biết, anh đã thực sự mất cô…
– John F. Kennedy International Airport, please!
Đó là câu nói duy nhất từ lúc cô bước lên xe. Hai bàn tay đan vào nhau, ký ức Shiho trôi về đêm đầu tiên họ gặp lại nhau tại Nhật. Cuộc điện thoại định mệnh….
**Flashback**
Tôi nhìn đồng hồ, 2:00 A.M
Thẫn thờ nhìn chiếc điện thoại trên tay, tôi không biết mình nên làm gì lúc này.
Anh ấy sẽ đến trong 10′ nữa.
Tôi ngần ngừ, sau đó đứng dậy, chọn một chiếc áo cổ lọ sẫm màu và một chiếc quần jean đen. Thêm một áo khoác mỏng màu xám tro.
Tôi len lén mở cửa, nhằm chắc rằng mình sẽ ko gây ra bất cứ tiếng động nào có thể đánh thức Gin đang ở phòng bên cạnh.
Bước nhẹ nhàng đến thang máy, tôi khẽ thở phào khi điện thoại bắt đầu reng.
“Uhm..Em đang xuống. Chờ ở bên ngoài nhé?”
Chiếc BMW màu xám bạc đã đậu sẵn trước cổng khách sạn. Shinichi mở cửa kính xe, mỉm cười nhìn tôi. Đôi mắt anh lấp lánh những tia sáng hạnh phúc. Một thoáng trong tôi cảm thấy run rẩy…tôi sợ mình sẽ chìm vào đôi mắt ấy lần nữa, và sẽ ko thể thoát ra được. Tôi phải tự nhắc nhở với mình hằng trăm lần rằng, anh ấy sắp kết hôn, và cuộc hẹn này chỉ giành cho một người bạn thân đã lâu ngày ko gặp.
Phải, chỉ có vậy mà thôi.
“Tạisao…lại hẹn em vào giờ này?”_ Tôi nhìn qua cửa sổ, cố ko để mắt mình chạm vào đôi mắt anh thêm lần nữa.
Một khoảng im lặng trôi qua, trước khi anh ngập ngừng lên tiếng.
” Chỉ muốn gặp em”
Câu trả lời này đã đánh bại tất cả mọi nỗ lực dựng tuyến phòng thủ của tôi nãy giờ. Tôi quay ngoắt lại, sững sờ nhìn anh. Có thật đây là chàng thám tử mà tôi từng quen ko? Tôi chắc rằng anh rất tuyệt vời trong phán đoán và suy luận, nhưng cũng chừng ấy sự cam đoan rằng anh là một tên đần trong việc tình cảm, nhất là cách bộc lộ cảm giác của mình đối với một cô gái.
Sau khi ngớ ra khoảng vài chục giây, tôi hỏi lại, cũng một câu ngớ ngẩn ko kém.
“Cái gì?”
Tôi nghe anh thở dài.
“Có thể em xem những lời anh nói bây giờ thật ngu xuẩn, dối trá, ngốc nghếch hay gì đó…nhưng thực sự, anh chỉ muốn gặp em”
Hai bàn tay tôi siết chặt lại. Tôi phải nói gì đây?
” Vậy ah?”
Shiho Miyano! Những câu mỉa mai
châm biếm của cô đâu cả rồi? Những lời nói sắc sảo mưu mẹo của cô đâu cả rồi?? Cô chỉ có thể ngớ ngẩn trả lời ” vậy à ” như thế này sao???
Tôi có thể nghe thấy tiếng hét đang vang lên trong đầu mình. Nhưng tôi còn có thể làm gì? Chắc hẳn hiện nay, trông mặt tôi như một con ngốc!
Chiếc xe lao vút qua màn đêm, băng qua những chiếc cầu, chạy vào đường cao tốc. Tôi ko biết anh định đưa tôi đi đâu, và tôi cũng ko có can đảm hỏi, sợ rằng mình lại buột miệng nói ra những câu…chẳng theo ý mình.
Cuối cùng, anh dừng lại dưới một sườn đồi.
T&o
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
