|
LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada ![]() |
là khác người, giống thú hơn, mới 8h30 sáng mà đã đòi ăn trưa.
Hải Vi cùng cô giúp việc nhanh chóng thực thi mệnh lệnh. Hai người đang nấu nướng toát mồ hôi thì nghe thấy tiếng đàn từ trên tầng vọng xuống. Hắn đói sao mà khỏe thế, tiếng đàn vừa nhanh, dồn dập lại to như được phát qua loa nữa. Thể nào hắn tiêu hao năng lượng nhanh thế, nghe cô giúp việc nói hắn mới ăn bát phở lúc 7h30 đấy.
“Thì ra con nhà giàu cũng có đứa ăn nhiều như dân lao động chân tay nhỉ? Hehe.” Mai Thu phát biểu khi nghe Hạ Vi kể về ngày đầu đi làm thêm của mình.
– Được đó, Vi. Mày cưa đổ thằng đó đi. Nhà nó giàu vậy, lấy được nó thì sướng cả đời- Vân Oanh(là bạn thân cùng lớp của Hải Vi và Mai Thu) lên tiếng.
– Mình không thích nuôi sư tử trong nhà đâu. Vừa xấu xí, hung dữ lại quá kiêu ngạo.
– Đúng đấy, bọn nhà giàu đó, tụi mình không có sống cùng được đâu. Hoàn cảnh quá là khác biệt.- Mai Thu ngậm ngùi.
Vân Oanh là đứa hiểu biết nhất trong ba đứa “đông ky lên thành phố”. Mới học năm thứ 2 mà nó đã có không biết bao nhiêu mối tình, trong khi đó Mai Thu và Hải Vi chi biết đến chuyện học, kiếm việc làm.
Oanh ra dáng trưởng bối giảng giải: “Hai đứa mày phai thay đổi đi. Ai đời sắp ra trường tới nơi mà vẫn không kiếm được người yêu”
– Thay đổi kiểu gì?
– Con trai giờ chỉ thích 3 loại con gái. Thứ nhất luôn là xinh đẹp. Cái này khỏi cần nói tụi mày cũng biết là mình không có rồi đấy.
Đã bảo khỏi cần nói mà sao vẫn nói ra. Hic
– Thứ hai là loại con gái cá tính. Riêng khoản này thì tụi mày phải được giải đặc biệt đó.
Mai Thu hí hửng: “Tao cá tính như thế nào cơ?”
– Đấy là theo tao thôi. Bọn mày được giải cá tính nhà quê. Thời buổi nào rồi còn ăn mặc thế kia. Ra đường người ta tưởng tụi mày đi mua đồng nát chứ không phải đi học. Xin lỗi các bác mua đồng nát vì đã so sánh với hai con này.
– Hic. Thế ít ra tụi tao cũng thuộc loại thứ 3 chứ?- Hải Vi cố vớt vát.
Vân Oanh cười ha hả:
– Loại thứ 3 thì tụi mày càng không thể. Vì loại con gái thứ 3 mà con trai thích chính là nhà giàu. Mà thường đã nhà giàu thì chúng nó có cả 2 ưu điểm trên. Vì có tiền thì có thể phẫu thuật thẩm mỹ, ăn mặc đẹp và tấc nhiên là có cá tính.
– Cá tính là như thế nào.
– Không rõ lắm nhưng cứ ngu ngơ thành thật, hiền lành như chúng mày thì chỉ được gọi là đần chứ không cá tính được.
Mai Thu cùng Hải Vi xông vào đấm cho Vân Oanh mấy cái. Nhưng xem ra con bé này nói cũng rất đúng. Khổ tâm quá, phải đấm cho nó vài cái nữa.
Mới vào đầu thu, tiết trời khá là mát mẻ, vậy mà người ta vẫn thấy 2 con bé mồ hôi nhễ nhại bước vào lớp(Hải Vi với Mai Thu chứ ai).
– Sao không đi xe bus cho đỡ mệt, hai cô nương- Văn Khang học cùng lớp nhìn hai cô bạn với vẻ ái ngại
– Mai Thu… bị say xe.- Hải Vi thở hồng hộc, cố nói ra hơi.
– Đấy con nhà nghèo lại thêm cái nỗi khổ đó nữa, chứ con nhà giàu ngày nào cũng đi ô tô mà có sao đâu.- Mai Thu nói một hơi dài xong lại thở lấy thở để.
– Thôi đi cô, suốt ngày kể khổ. Có giỏi thì …
Anh chàng đang nói thì bỗng nhiên im bặt, không khí trong lớp có vẻ im ắng khác thường. Hải Vi nhìn sang Mai Thu thì thấy mắt nó mở to không chớp, miệng há đúng kiểu bệnh nhân đang khám viêm amidan. Nhìn sang Văn Khang thấy nước miếng từ miệng hắn vừa rơi xuống đất.
Tụi nó bị như vậy là do tác động của yếu tố ngoại cảnh. Đó chính là cảnh ở bên ngoài hành lang, một mỹ nữ vừa lướt qua và để lại hương thơm ngây ngất. Lại một lần nữa đại mỹ nhân Phương Lan làm cho Hải Vi phải nuốt nước bọt cái “ực”. Chẹp!chẹp! ước gì mình được như cô ấy!
Hải Vi đang thầm mơ ước như thế thì bỗng nhiên bị một quả bóng từ đâu bay tới, văng trúng mặt. Không biết có phải là ông trời đã mượn quả bóng để nói với cô rằng : “Đừng mơ giữa ban ngày nữa con!”, hay tại thằng con trai chết tiệt ngoài cửa sổ kia lỡ chân thật sự?
Chưa hỏi được ông trời cho rõ nguyên nhân thế mà Vân Oanh đã hùng hổ xông ra ngoài quát lớn : “Sao dám đá bóng trong trường vậy! Có muốn…”
Đang rất cá tính, rất mạnh mẽ như vậy, Vân Oanh bỗng quay ngoắt 180 độ: “Có muốn lấy bóng không? Mình nhặt giùm cho”. Nói rồi chạy vào lớp giật quả bóng trên tay Mai Thu mang ra ngoài.
Hải Vi đúng là tức chết. Bạn bè kiểu gì
vậy, mới thấy trai đẹp là đã sáng mắt lên quên cả bạn bè. Mà thằng đó đẹp thật! da trắng như thế, chắc lại công tử nhà nào đây.
– Thiên Vũ đó không chỉ đẹp trai mà nhà còn rất giàu nữa.- Vân Oanh say mê kể chuyện.
– Biết ngay mà, hèn chi người ta lại thân thiết với kẻ thù của bạn như vậy. Hắn thậm chí còn không xin lỗi lấy một câu. Thế mới biết sức mạnh của sự giàu có và nhan sắc – Hải Vi làm bộ giận dỗi.
– Xin lỗi mày, nhưng thằng đó là đại ca ở đây đấy, chẳng ai dám động đến nó đâu. Tao cũng muốn mắng hắn một trận chứ bộ.- Vân Oanh bóp vai cho Hải Vi cười nói.
Nghe câu này có vẻ không thật lòng à nha. Nhưng mà trông hắn đẹp trai vậy, mà lại làm đầu gấu, cũng thấy tiêng tiếc.
Buổi tối trời hơi lạnh, Hải Vi chạy ra ngoài mua mấy cái bánh mỳ, chả là lúc tối ăn có 1 gói mỳ tôm nên giờ thấy đói. Đi tung tăng với túi bánh mỳ trên tay thế nào lại đánh rơi, Hải Vi cúi xuống nhặt. Vừa mới ngẩng lên thì đã bị bàn tay ai đó bịt chặt miệng, tiếng thở gấp cùng tiếng con trai nho nhỏ vang lên : “Xin lỗi, giúp tôi 1 chút”.
Hải Vi vô cùng hoảng sợ, đẩy người con trai đó ra, nhưng giống như “dĩn đốt cột điện”, bàn tay khỏe mạnh của hắn vẫn bịt chặt miệng cô, tay kia thì ôm ghì cô vào lòng. Và rồi…hắn…cúi xuống… đưa miệng lại gần môi cô.
Đừng hiểu lầm đó nha. Miệng hắn và miệng cô vẫn được ngăn cách với nhau bởi bàn tay của hắn đấy. Hải Vi sợ tới mức người cứng đơ ra, không phản ứng được gì. Bỗng nghe thấy âm thanh ồn ào gần đó : “Nó chạy lối nào rồi? Đuổi theo mau!”
3 phút sau đó, hắn mớibuông Hải Vi ra, miệng lại lẩm bẩm: “Xin lỗi!”, rồi chạy biến, mất hút trong màn đêm.
Hải Vi chạy thật nhanh về nhà. Mai Thu ngồi ở cửa phòng thấy Vi về tới nơi thì mừng rỡ : “Hehe, ta đã nấu nước sôi rồi, chỉ chờ mì của mi thôi đó.
– Mày chỉ biết có ăn thôi, không thấy tao chết mệt ra đây à?
– Này, đừng có mà kêu ca, lúc nãy đã rút thăm rất công bằng rồi mà. Mày rút phải lá thăm “Con bò kia, đi mua đồ ăn cho chủ nhân” rồi còn gì.
– Không phải chuyện đó. Tao vừa bị một thằng chặn ngoài ngõ, tí thì chết.
– Sao, nó làm gì mày?
Hải Vi hạ giọng thì thầm kể cho Mai Thu nghe chuyện vừa sảy ra. Nghe xong Mai Thu nói lớn: “Trời! Hú hồn, tao cứ tưởng…thằng đó định…cướp mì tôm của tụi mình chứ!”
Đúng là cái đồ háu ăn, nó chỉ lo cho mấy gói mỳ tôm chưa đến 20 ngàn còn bạn nó đáng giá hàng nghìn vàng thì nó chả quan tâm.
– Đùa tí thôi. Thế thằng đó trông thế nào?
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
