![]() |
SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android ![]() |
Đẹp trai không?- Mai Thu hỏi.
– Hỏi đẹp trai là có ý gì đây? Tao ở trong sáng, nó ngoài tối.
– Tao thấy chưa hẳn tên đó là người xấu, chưa gì mày đã…
– Cái con này, Câu“tao ở trong sáng, nó ngoài tối” có nghĩa là tao ở phía sáng, còn thằng đó phía tối nên tao không nhìn thấy mặt nó.
– Vậy không có đặc điểm gì nhận dạng sao? Ra đường làm sao nhận ra nhau đây?
Mai Thu lại mơ màng. Chắc nó đang nghĩ đến phim Hàn Quốc nào đó. Bỗng nó hét lên: “Vi ơi! Aó mày dính máu kìa!”
Hải Vi hoảng hồn khi nhìn thấy trước ngực mình có một vết máu dài chảy từ trên xuống dưới. Sau một hồi kiểm tra toàn thân, không thấy bị thương ở đâu cả, Vi và Thu cùng suy ra : Máu của tên đó, hắn bị thương ở tay, lúc bịt miệng Vi thì máu vô tình chảy xuống người cô.
Hải Vi tự cười mình, sao tự nhiên lại thấy lo lo cho con người xa lạ ấy. Mong là hắn bình an vô sự.
Sáng sớm, mặt trời đỏ ửng như lòng trứng gà đang từ từ nhô lên ở phía chân trời. Khung cảnh đẹp thời tiết se se lạnh làm cho Hải Vi rất phấn trấn, cô tự tin bấm chuông cửa.
Cô giúp việc ra mở cổng, Hải Vi đang định đi vào thì bị ngăn lại: “Xin lỗi cháu, hôm qua nói với cháu là làm việc từ lúc 7h, nhưng bà chủ nói không thích nhìn thấy người lạ trong nhà, nên quyết định cháu sẽ làm từ lúc 8h30. Lúc đó cả nhà đều đi vắng, cháu hãy đến.”
Hải vi thấy hơi buồn. Có cảm giác như mình bị ghét bỏ vậy. Nhưng như thế cũng tốt, lương không giảm mà được rảnh rỗi thêm 1tiếng rưỡi nữa, phải vui mới đúng. Cô cười mãn nguyện chạy ra công viên gần đó ngồi chờ.
Nhận được tin nhắn của Vân Oanh: “Đi đường thấy ai băng tay thì chặn lại hỏi xem, đó có phải là hoàng tử bóng đêm của mày không nhá ?”.
Việc Oanh biết chuyện tối qua chẳng có gì lạ vì Mai Thu trông lù đù như thế mà lại làm thông tấn viên rất giỏi! Bằng chứng là việc Hải Vi đi làm thêm cả lớp đều biết. Có bạn còn quan tâm hỏi: “Đi làm ôsin thế có vất vả không?”. Dù biết lao động là vẻ vang mà Vi vẫn không khỏi xấu hổ.
Nhắn tin trả lời: “Tao đang đứng ở cổng bệnh viện nè, nhiều anh băng tay quá, làm sao bây giờ?”
Phủi phui cái mồm của Hải Vi. Vừa gửi tin nhắn xong thì ngay trước mặt cô sảy ra một vụ tai nạn. Một người đi xe máy vì tránh một con chó băng qua đường mà bị ngã. Bình thường thấy tai nạn hay đánh nhau mặc người ta túm tụm ra xem, Vi đều chạy với vận tốc nhanh nhất mà thoát khỏi đó. Nhưng lúc này không có ai xung quanh nên Vi đành tới xem người bị nạn có làm sao không?
Hải Vi lấy hết sức lực dựng chiếc xe đang nằm trên mặt đường và trên chân của người bị nạn. Chiếc xe vừa được nâng lên một tí thì lại đổ xuống vì tay cô yếu quá không nâng lên được. Nhìn người bị nạn nhăn nhó, Hải Vi lại cố nâng xe lần nữa và thêm một lần chiếc xe đổ xuống chân anh ta. Xem ra muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân không hề dễ. Ai bảo cái xe của “mỹ nhân” lại to đuỳnh đoàng như thế. Nhìn xe là biết, lại gặp con nhà giàu rồi.
– Thôi, cô tránh ra đi!- anh ta lên tiếng.
Hải Vi nhìn xung quanh tìm sự giúp đỡ, nhưng lạ thay những nam nhi gần đó ai cũng thờ ơ trước hoàn cảnh khó khăn của người bị nạn.
– Lại đây!
Hay thật đấy! Người bị nạn kiểu gì mà lại ra lệnh cho ân nhân của mình như thế. Vi nén giận tiến lại, lần này cô và anh chàng cùng hợp sức đã nâng được chiếc xe lên. Xong, hắn ngồi lăn ra đất, không nói một lời, có vẻ chân hắn còn đau không đi được. Nhìn cái đầu gối bị rách và đang chảy máu, Vi không nỡ bỏ đi. Cô lấy chiếc khăn tay trong túi ra buộc vết thương cầm máu cho hắn, chợt nhận ra tay hắn cũng đang bị băng một lớp vải.
– Khăn sạch không đó, nhiễm trùng thì sao?- Hắn lạnh tanh nói.
– Khăn mới mua, chưa dùng lần nào.- Vi bực mình nói rồi toan bỏ đi.
– Đùa mà. Cảm ơn!- Hắn tháo chiếc mũ bảo hiểm che gần hết khuân mặt ra, cười hiền.
Vi hơi ngạc nhiên khi nhận ra hắn chính là Thiên Vũ, người đã sút bóng trúng mặt cô ngày hôm qua. Dù không phải người nhỏ mọn, nhưng ai mà có lỗi với Hải Vi dù nhỏ đến đâu cô cũng không bao giờ quên. Huống chi là thằng cha rất đẹp trai này. Như đọc được suy nghĩ qua ánh mắt của Vi hắn cười nói:
– Nhìn tôi đẹp trai quá à?
Kiêu căng ngạo mạn quá đi. Tưởng đẹp trai nhà giàu mà ngon à? Loại con trai tư cách kém như vậy đây không thèm đâu. Nghĩ rồi Hải Vi cũng cười nói:
– Đẹp! Vẻ đẹp rất phổ biến, nhìn cậu trông rất quen.
– Đẹp phổ biến là sao? Có thể là cậu đã gặp tôi rồi?
– Phổ biến tức là kiểu mặt mà rất nhiều người có ấy, vì thế ai mà gặp cậu lần đầu cũng cảm thấy như đã gặp ở đâu rồi.
– Lấy đâu ra nhiều người đẹp như tôi chứ?
Cậu cũng hiểu ra vấn đề rồi đó nhỉ? Không có nhiều người đẹp mà cậu lại giống số đông, vậy tức là cậu cũng thường thôi, ý Hải Vi chính là như thế.
Không đáp lại lời của Thiên Vũ, Hải Vi quay đi. Chợt nghĩ đến bàn tay băng bó của Thiên Vũ. Không lẽ nào lại trùng hợp như vậy, không thể nào là cậu ta.
Hôm qua vì bận làm nhiều việc lặt vặt nên Hải Vi chưa lau dọn hết các phòng, Hôm nay cô mới có dịp tham quan tất cả ngôi nhà. Làm xong công việc, Hải Vi ngồi trò chuyện cùng cô giúp việc.
– Cô chủ nhà mới trang trí lại phòng hả cô?
– Cháu muốn nói cái phòng màu hồng đó hả? Chiều qua mới đổi lại nội thất, cậu chủ cứ 1 tháng lại thay đổi mấy lần ấy mà.
– Phòng màu hồng mà là của cậu đó sao? Cháu cứ tưởngphòng con gái chứ. Trông cậu ấy “nam tính” thế kia cơ mà!
– Vậy sao?
Tiếng nói con trai làm Vi giật mình, cứ tưởng trong nhà chỉ có hai cô cháu chứ. Nhìn ra cửa thấy một chàng trai cao giáo, có vẻ đẹp rất manly. Hắn nhìn Vi lạnh lùng nói : “Lên phòng tôi”.
Vi nhìn cô giúp việc máy môi hỏi không lên tiếng: “Ai đây ạ?”
“Cậu chủ cháu đã gặp hôm qua rồi còn gì”, cô giúp việc cười nói.
Phải mất tới một phút Vi mới phân tích được, con “sư tử” hôm qua giờ đã thay hình đổi dạng, trở thành một kẻ rất đẹp trai. Đúng là cổ tích giữa đời thường, chuyện này rất giống chuyện hoàng tử ếch. Nàng công chúa đã nào đã giúp anh ta từ sư tử thành người vậy?
– Sao cô tới làm muộn vậy? tôi chờ mãi, đang giữa buổi phải về để gặp cô đó.
– 8h30 tôi mới làm thưa cậu chủ. Có việc gì vậy ạ?
Hắn không nói không rằng, kéo tất cả các ngăn bàn ra, Vi chẳng hiểu hắn muốn làm gì.
– Nhìn đi. Hôm qua cô dọn phòng mà sao bao nhiêu rác ở trong ngăn bàn cô không thu?
Tên này nhỏ nhen thật, đợi mình từ sáng, lại còn tranh thủ về nhà chỉ để phàn nàn cái chuyện này.
– Tại tôi không nghĩ trong ngăn bàn có rác, có giỏ đựng rác ở đây tôi đã
thu rồi ạ.
– Lần sau nhớ ngày nào cũng phải thu trong ngăn bàn đó.
– Vâng, tôi nhớ rồi thưa cậu.
Hải Vi nhận thấy, tuy anh ta đã trở thành người nhưng tính cách sư tử thì vẫn không thay đổi. Mà sao tay bàn tay con sư tử cũng bị băng kín thế kia? Thắc mắc nhưng Vi không dám
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
