watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí.
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 08:00 - 28/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 4118 Lượt

xinh đẹp thì cô ấy mãi mãi không phải là em.

Mỗi buổi sáng sớm, Nhiên thường cùng bố dượng chăm sóc cây cảnh. Căn nhà được bao quanh bởi những hàng cây cổ thụ. Phía trước nhà là một vườn cây cảnh được chăm sóc rất tỉ mỉ bởi vì đó là thú vui của bố dượng cô. Thực ra ông và cô khá hợp nhau, có thể nói chuyện suốt ngày về văn chương, mĩ thuật lẫn kinh doanh. Ông bảo cô:

- Hay là con đến công ty phụ giúp bố đi. Công ty này, rồi đến lúc bố già, sẽ chẳng có ai tiếp quản.

Nhiên bảo sẽ suy nghĩ lại, bởi vì thực lòng cô vẫn muốn được làm ở YR hơn. Đó là công ty mà cô đã gắn bó năm năm qua, ít nhiều cũng có nhiều tình cảm.

Dạo này, mỗi lần đến công ty, cô thường nhận được một bó hoa do cô thư kí của sếp tổng mang đến, khiến cho mọi người vừa trầm trồ vừa ngạc nhiên nhưng lại làm cô cảm thấy bất tiện.

- Chị Nhiên, chị thật là tài giỏi. Chỉ mới mấy ngày về nước thôi mà sếp tổng lại đổ gục trước chị mất rồi. Em thật ghen tị với chị quá đi mất. – Phương Linh vừa nói vừa hít hít mùi hương tỏa ra từ hoa. – Có một người hâm mộ em như anh ấy thì em chết cũng cam lòng.

- Nếu em thích, em có thể lấy bó hoa đó. – Nhiên không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú vào tập tài liệu.

- Sao vậy được? Đây là hoa của chị mà. – Phương Linh lắc lắc đầu, cảm thấy khó hiểu, rồi lại cảm thấy không nên nghĩ tiếp. Đó không phải là chuyện của mình.

Thực ra, Nhiên cũng có thể đoán được phần nào tình cảm của sếp tổng qua những tin nhắn của anh. Anh không nói gì nhiều, chỉ là mỗi buổi tối thường nhắn tin chúc cô ngủ ngon. Điều này, tối qua, lúc cô đang tắm thì tin nhắn đến. Hậu quả là An bực bội, giận dữ bỏ ra khỏi phòng, mặc cho cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

Lúc tan tầm, mọi người trong phòng bỗng muốn đi ăn tối cùng nhau. Cũng đã lâu lắm rồi cả phòng không tụ tập. Nhiên bị Phương Linh kéo đi mặc cô phản kháng. Thực ra, hôm nay, cô có hẹn với An, nhưng nghĩ đến tối qua anh chẳng nói chuyện với mình, biết đâu anh vẫn còn giận mà không đến. Thế nên cô đi ăn cùng với cơ quan.

7h. Anh không gọi. Cô yên tâm ăn tiếp

8h. Mọi người kéo nhau đi hát karaoke. Anh vẫn không gọi. Cô cảm thấy có chút bất an, khó chịu, thầm nghĩ sao anh giận lâu vậy.

8h30. Tiếng chuông điện thoại réo rắc. Cô bật máy lên. Giọng anh có phần giận dữ:

- Em đang ở đâu đấy? Sao không đến?

- Em … em đang đi ăn với mọi người trong công ty.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô, nhìn nghi ngờ. Bà cô già không màng sự đời lẽ nào lại yêu rồi? Người đó là ai? Sếp tổng ư? Những ánh mắt nhìn nhau dò hỏi.

- Ở đâu?

- Em đang ở quán X đường Y, số 24.

- Được rồi. Anh tới đó đây.

Phương Linh láu lỉnh, nhìn cô thăm dò:

- Bạn trai chị đúng không?

Nghĩ rằng cũng đã đến lúc nên công khai, Nhiên gật đầu, gương mặt đỏ lên.

- A ha ha, em biết ngay mà. Nhất định phải gặp mặt bạn chị. Bà cô già kín tiếng thế không biết. Hai người yêu nhau được bao lâu rồi?

Nhìn ánh mắt chờ đợi của mọi người, cô nhẩm nhẩm tính. Bao lâu nhỉ? Từ ngày cô học cấp 3 cho đến bây giờ đã là gần 10 năm rồi. Thời gian trôi qua thoăn thoắt, giật mình nhìn lại thấy mình đã không còn trẻ.

- Gần mười năm.

Những ánh mắt vốn dĩ đã ngạc nhiên giờ càng mở to ra. Gần mười năm? Lẽ nào thời buổi này còn có một đôi yêu nhau đến mười năm không phai nhạt? Cứ tưởng rằng chuyện này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết tình cảm.

Mà vậy thì người đó chắc chắn không phải là sếp tổng rồi.

Mười lăm phút sau…

An gọi điện cho cô, bảo cô xuống đi, anh đang đứng dưới này. Phương Linh đột ngột giật điện thoại của cô:

- Anh hai ơi, chị ấy bảo anh phải lên đây bế chị ấy xuống thì chị ấy mới về. Anh lên tầng 3 phòng số 4 nhé.

Nói rồi chẳng đợi Nhiên phản ứng, cô đóng gập rồi thu luôn chiếc điện thoại, mặc cho cô bực bội.

Tất cả đều im lặng nhìn vào cánh cửa.

Có tiếng gõ cửa.

Có người đẩy cửa bước vào

Là một chàng trai thật sự rất tuấn tú.

Những ánh mắt sững sờ trong giây lát. Sau một vài giây phút ngẩn ngơ, Phương Linh quay sang Nhiên:

- Chị bà cô già ơi, chị làm thế nào mà có thể yêu được anh chàng đẹp trai đến nhường này vậy? Chỉ cho em đi.

Nhiên gườm mắt nhìn Phương Linh. Cô bé này đúng là ăn nói không bao giờ giữ ý tứ. An cũng vừa bước vào, nghe kịp câu nói của cô, mỉm cười:

- Là tôi cam tâm tình nguyện chạy theo cô ấy đấy chứ.

Tiết lộ của An làm hết thảy mọi người bất ngờ. Một người đẹp trai như vậy lại có thể chạy theo Nhiên, vốn dĩ không được gọi là mĩ nhân ư? Nhiên thực ra không xấu, nhưng để được gọi là mĩ nhân thì chưa đến mức đó, nghĩa là sắc đẹp của cô ở đâu đó giữa mức độ xinh và bình thường. Hay là vì anh ta mến mộ sự giỏi giang của Nhiên? Trong này, có một người đàn ông trung niên cỡ bốn mươi tuổi, bỗng nhiên nhận ra An :

- Bác sĩ An, anh đúng là bác sĩ An phải không? Vợ tôi đã từng được bác sĩ điều trị. Bác sĩ nhớ tôi chứ?

Người đàn ông đó là Trung, vốn trước kia là một kiểm toán viên, mới chuyển sang phòng kinh doanh được mấy tháng. An cười khổ. Anh làm sao nhớ được hết tất thảy bệnh nhân lẫn người nhà bệnh nhân. Anh gật đầu chào:

- À vâng, chào anh.

Những

ánh mắt ngạc nhiên nối tiếp ngạc nhiên.

Người đàn ông đẹp trai này lại là một bác sĩ. Ai bảo rằng nhan sắc thì tỉ lệ nghịch với trí thông minh chứ? Thật là hoàn toàn sai lầm. Người này không chỉ tuấn tú mà còn giỏi giang.

(còn tiếp)

- Bà-cô-già-không-màng-sự đời, chị hát một bài nhé. Cả anh đẹp trai nữa. Em bấm chọn bài dùm cho hai người rồi đấy. – Phương Linh đột ngột lấy micro đưa cho Nhiên và An. Nhiên xua xua tay, tỏ ý không muốn. Nhưng dưới sự ép buộc lẫn năn nỉ của mọi người, cô đành cầm micro trong khi An vẫn đang lúng túng. Một người lạnh lùng như anh vốn dĩ chưa bao giờ thể hiện giọng hát trước đám đông. Anh nhìn cô dò hỏi một chút, rồi thở dài, nhìn lên màn hình tivi đang nhấp nháy. Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe anh hát. Giọng anh không hay nhưng vẫn có gì đó truyền cảm. Ánh mắt anh hướng về cô, dường như không còn thấy ai ngoài cô.

Rồi một cách bất ngờ, giữa bài hát, anh bỏ micro xuống, từ từ lấy trong túi ra một chiếc nhẫn lấp lánh, quỳ xuống dưới chân cô trong lúc cô vẫn còn đang đờ người không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Lấy anh nhé.

Thời gian dường như ngưng đọng giây lát, rồi chợt vỡ òa ra. Tiếng la hét ủng hộ An:

- Nhiên, đồng ý đi

- Chị mà không đồng ý là em giành anh ấy đấy nhé.

Nhiên đứng sững nhìn An đang quỳ dưới chân mình. Nước mắt từ đâu trào ra. Hóa ra, khi hạnh phúc, người ta cũng có thể khóc được. Một người không có chút nào lãng mạn như An, vì cô, cũng có thể có những hành động như trong phim ảnh. Anh nhìn cô, chờ đợi cái gật đầu từ cô. Có một chút nôn nóng trong ánh mắt anh mà dường như chỉ có cô cảm nhận được. Cô mỉm cười, đưa tay ra cho anh trong tiếng vỗ tay của mọi người. Rồi cô từ từ rút trong túi áo ra một chiếc nhẫn khác, cúi gập người xuống gần anh, cầm lấy tay anh cho vào chiếc nhẫn. Tất cả mọi người vẫn đang đứng sững, rồi đột ngột hiểu ra. Phương Linh nhanh tay lấy chiếc điện thoại chụp lại khoảnh khắc, năn nỉ An mua lại bức ảnh với giá cao. Thấy An mỉm cười, im lặng, cô lại nói tiếp:

- Thôi anh không mua cũng được. Nhưng đổi lại, anh giới thiệu cho em một anh chàng đẹp trai như anh nhé.

Có những tiếng cười vang lên trong căn phòng. An chỉ mỉm cười, gật đầu.

Nhiên vẫn đang chăm chú nhìn chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn có vẻ hơi rộng so với tay anh, còn chiếc nhẫn của anh lại vừa khít với ngón tay Nhiên. Mấy hôm nay, anh thường ngồi vọc vọc tay cô, hóa ra là đo ngón áp út của cô.

- Thật tệ quá. Anh lại giành phần cầu hôn của em rồi. – Cô nói qua làn nước mắt hạnh phúc. Lẽ ra hôm nay cô đã định cầu hôn anh, thầm nghĩ phụ nữ cầu hôn trước cũng chẳng sao, miễn là hai người yêu nhau thật lòng. Cho nên cô đã mua sẵn nhẫn, chỉ còn chờ cơ hội thích hợp.

Lần này, cô đã chọn ngã rẽ đi về phía anh. Bây giờ, và mãi mãi sau này, cô sẽ chỉ nhắm hướng nào có anh để mà bước tới.

An mỉm cười nhẹ. Nụ cười nửa miệng của anh luôn làm cô thấy xao xuyến. Anh vòng tay qua ôm lấy Nhiên, cảm nhận niềm hạnh phúc đang ở trong tầm tay.

- Thực ra tối nay anh đã sắp xếp trước một nơi để cầu hôn em. Chỉ tại em phá hỏng kế hoạch của anh. Ngốc. – An lấy tay lau nước mắt đang lăn dài trên má cô. – Ngày xưa, chẳng phải em từng bảo rằng em thích có một người quỳ xuống cầu hôn em giữa một vườn hoa à?

- Anh vẫn còn nhớ ư? – Cô ngạc nhiên nhìn anh.

Ngày trước, có một lần, khi đang học trên thư viện, anh đang chăm chú giải bài toán, còn cô thì mải mê với cuốn tiểu thuyết trên tay. Cô bỗng bỏ cuốn sách xuống, đập nhẹ bàn:

- Sau này, khi nào anh cầu hôn em, hãy quỳ xuống giữa một vườn hoa nhé.

Không thấy anh nói gì, vẫn dán mắt vào tờ giấy giải toán, cô bực bội, giật tờ giấy trên tay anh.

- Sao anh không trả lời em.

An lại xé một tờ khác, lại chăm chú cúi đầu vào bài toán, khiến cô chẳng còn hứng thú trò chuyện. Cô thở dài, cầm cuốn truyện lên đọc tiếp, cứ nghĩ rằng anh chẳng hề nghe thấy. Lại thầm nghĩ tại sao mình lại yêu một người khô như ngói thế kia chứ.

Hóa ra, anh lại nghe rất rõ, cũng nhớ rất lâu.

***

Sau m

Trang: [<] 1, 18, 19, [20]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT