watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 08:00 - 28/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 4117 Lượt

người ta nhìn nhầm. Câu chuyện được loan truyền khắp các lớp, và đám con gái gửi thư ngày hôm ấy khấp khởi mừng thầm, hy vọng đấy chính là lá thư của mình.

Giờ ra chơi, lớp toán có một cuộc đặt cược cho lá thư màu hồng. Có người đoán rằng đó là lá thư của Hân, lớp trưởng lớp 10Anh vốn nổi tiếng xinh đẹp và học giỏi. Có người lại cho rằng đó là bí thư đoàn trường Linh Anh, người từng tuyên bố sẽ cưa đổ An trong vòng ba tháng. Một vài ánh mắt liếc nhìn An dò hỏi, nhưng đáp lại, An vẫn cắm đầu vào cuốn sách giải Hóa trước mặt, không nói một tiếng nào.

Trưa hôm ấy.

An không đi xuống cầu thang sau giờ học như mọi khi. Anh dừng lại ở lớp thứ ba tính từ lớp toán, đứng dựa lưng vào hành lang như chờ đợi ai. Hành động của An làm mọi người đều chú ý. Ai cũng tò mò chen chúc xem mặt người nào len lỏi được vào trái tim An, một người nổi tiếng lạnh lùng.

Trong phòng học, Nhiên thấy ngạc nhiên khi biết bao nhiêu người tụ tập trước cửa lớp mình, làm xôn xảo cả lớp học. Chẳng lẽ hôm nay có gì đặc biệt? Dù sao đi nữa thì hôm nay cũng là một ngày đặc biệt đối với cô. Từ lúc thu hết can đảm bỏ lá thư vào hộc bàn An đến giờ, cô vẫn còn cảm thấy tim mình đập mạnh, hồi hộp và lo lắng đan xen nhau.

Cô thu xếp sách vở, bước ra ngoài cửa lớp, và chợt khựng lại khi thấy An. Trống ngực cô đập liên hồi. Cô thấy mồ hôi đang túa ra như mưa, và đầu óc mình trống rỗng đi. Cô cũng mơ hồ thấy biết bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vào mình. An đến trước mặt cô, chìa cho cô cuốn sách Hóa đang đọc dở rồi quay bước đi trong khi cô vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Cô sực tĩnh, lật qua lật về cuốn sách, thoáng thấy lá thư màu hồng của mình được kẹp ở giữa những trang sách. Nhiên thấy nhói lòng, vậy là An đã không chấp nhận tình cảm của cô. Nhiên thẫn thờ cầm cuốn sách đi xuống cầu thang, mặc cho dân tình vẫn đang ngơ ngác, tròn mắt.

Trưa nắng.

Nhiên nằm vật xuống giường, chẳng thiết ăn uống gì. Mọi thứ trở nên tối sầm. Không khí cô đặc. Nhiên chỉ muốn ngủ. Khi cô thức dậy thì mặt trời đã lặn cuối chân trời.

Nhiên uể oải với tay bật một bản nhạc buồn. Tiếng nhạc réo rắc, réo rắc làm cho không gian trở nên ảm đạm Trên bàn cuốn sách Hóa vẫn như đang trêu ngươi Nhiên. Tự nhiên cô muốn xét nát lá thư. Cô thật là ngu ngốc, đã biết rõ An không hề có tình cảm gì với mình, tại sao lại còn gửi lá thư ấy? Nhưng cô cũng cảm thấy nhẹ lòng một phần, không còn cảm giác khó chịu vì phải giữ kín tình cảm như trước kia. Thế cũng tốt, từ giờ mình sẽ dành thời gian hoàn toàn cho việc học, cô tự nhủ.

Nhiên bước tới bàn, lấy lá thư và chực xé ra thì một mảnh giấy rớt ra từ bên trong.

” 7h. La petite note cafe.”

Là chữ của An. Nhiên nhìn lại đồng hồ. 7h25. Từ đây đến quán, nếu đạp xe nhanh thì cũng phải ba mươi phút, còn nếu đi xe buýt thì cũng mười lăm phút. Cô cuống cuồng thay vội áo quần, chạy thẳng xuống trạm dừng, bắt chuyến xe buýt số 12.

Xe buýt đổ xoạch xuống trạm cách La petite note khoảng năm phút đi bộ. Nhiên chạy vội đến quán, thở hồng hộc, mái tóc rối bời vì gió ngược. Cô dáo dát nhìn quanh.

- Này, tớ đợi lâu rồi đấy.

Giọng An trầm ấm vang lên đằng sau cô.

Đêm ấy, An đưa cô về trên con phố dài xao xác, và cô cảm nhận tình yêu qua ánh mắt anh.

Đêm ấy, giấc ngủ đến với cô thật bình yên và ngọt ngào.

***

- Tớ có thể hỏi một chuyện được không? – Phan Anh đột ngột lên tiếng, cắt đứt khoảng lặng.

- Chuyện gì?

- Ngày ấy, trong cái thư màu hồng, cậu đã viết những gì? – Phan Anh chống cằm chờ đợi một câu trả lời.

- À, chuyện đó à … – Nhiên cầm lấy cốc trà nóng, xoa xoa. Cảm giác thật dễ chịu. – Có còn quan trọng gì nữa đâu. Qúa khứ đã ngủ yên rồi cơ mà. – Nhiên mỉm cười chua xót. Qúa khứ đã ngủ yên chưa, Nhiên biết rất rõ câu trả lời, mà sao cô cứ cố tình không hiểu.

Ngoài kia, dòng đời vẫn xuôi ngược, vẫn tấp nập phố phường.

Từng sợi nắng trôi nhẹ trên những mái nhà cổ, trên những tán lá xanh rì rào, hòa với những gam màu sáng giăng giăng khắp các nẻo đường. Nắng miên man trên khoảng sân đầy cỏ và hoa dại còn đọng chút sương sớm mai. Nắng lọt qua khe cửa sổ căn gác nhỏ, đẩy lùi những mảng tối cô đặc, và nhảy nhót nhấp nháy trên gương mặt còn ngái ngủ của Nhiên. Nhiên uể oải vươn vai, mở toang cánh cửa sổ được bao quanh bởi dây trường xuân. Không phải ngẫu nhiên cô thức dậy sớm, chỉ là bởi vì Phan Anh đã bấm chuông inh ỏi suốt từ nãy giờ. Nhiên xỏ vội đôi giày thể dục và đi xuống cầu thang. Phan Anh đang ngồi nói chuyện với mẹ cô. Mẹ rất yêu quý Phan Anh, cũng như ngày xưa mẹ luôn quý An. Mà nói chung thì mẹ quý tất cả những người bạn của Nhiên bởi vì mẹ là một người hiền từ và nhân hậu. Hôm qua, lúc Phan Anh đưa cô về, mẹ đã kéo cô lại “Mẹ thấy Phan Anh cũng là một người tốt, lại có vẻ rất yêu thương con.” Cô mỉm cười, không trả lời mẹ, bởi cô biết thật khó để bắt đầu một mối quan hệ khi mà trái tim vẫn đầy ắp hình ảnh của một người khác.

- Đi thôi nào – Phan Anh cắt đứt dòng suy nghĩ mông lung của cô.

Phan Anh kéo vội cô chạy bộ dọc con phố dài trong không khí trong lành của buổi sớm mai. Lâu rồi không chạy nên cô thấy mình đuối sức đi đáng kể. Cô bỗng cảm thấy mình như một bà lão già cả ốm yếu đi bên cạnh một chàng trai đầy sức sống. Ý nghĩ ấy làm cô bật cười.

- Này, cậu cười gì thế? – Phan Anh ngạc nhiên dò hỏi.

- À, không có gì đâu. – Nhiên ngưng bặt nụ cười. – Thế sáng nay cậu không đi làm à?

- Có chứ. Chạy bộ với cậu xong tớ sẽ đến công ty. À này, tối nay công ty tớ tổ chức một buổi tiệc. Cậu đi với tớ nhá. Tớ chẳng kiếm được cô nào đi cùng cả – Phan Anh làm ra vẻ buồn bã.

- Thôi đi, trông cậu thế mà không kiếm được em nào.

- Tớ nói thật đấy. – Phan Anh đột ngột nhìn thẳng vào Nhiên, ánh mắt da diết và nồng ấm.

Nhiên tránh ánh mắt Phan Anh, và cũng chẳng hiểu tại sao cô lại đồng ý lời đề nghị của anh. Có lẽ cô cảm thấy thương hại anh, hoặc cũng có thể cô cảm thấy có lỗi với anh, một cảm giác day dứt không bao giờ thoát ra được. Phan Anh đã đi bên lề cuộc đời cô gần hai mươi năm. Cùng hít thở một bầu không khí, cùng sống trong một môi trường, vậy mà không hiểu sao trái tim cô không cùng một nhịp đập với trái tim anh. Khi cô gần như bước qua cái giới hạn mỏng manh giữa tình bạn và tinh yêu một cách do dự thì An xuất hiện bất ngờ, để rồi cô tự trói buộc mình trong thương nhớ.

- Đúng bảy giờ tớ sẽ đến đón cậu. – Phan Anh lên tiếng, đưa cô từ cõi mộng mị trở về hiện thực.

Nhiên gật đầu. Phan Anh huýt một điệu nhạc nào đó trông rất vui vẻ. Nếu có thể làm Phan Anh hạnh phúc một đôi chút thì cô cũng cảm thấy hạnh phúc. Với Nhiên, nếu như An là không khí để cô thở, thì Phan Anh giống như nước tưới mát cuộc đời vốn dĩ tẻ nhạt của cô.

***

Đêm.

Nhiên chọn cái váy trắng khoe bờ vai nuột nà, xõa tóc uốn lượn và trang điểm nhẹ. Nhìn vào gương có thể thấy một cô gái thanh cao, thuần khiết. Gương mặt đượm một chút buồn làm cô trở nên bí ẩn. Phan Anh ngẩn người ngắm cô như thể cô là một người nào khác chứ không phải Nhiên mà anh từng biết.

- Đi thôi. – Nhiên giục anh bởi vì cô không thích bị người khác ngắm theo kiểu như vậy.

Buổi tiệc đứng được tổ chức ở khách sạn lớn. Khi cô khoác tay Phan Anh vào đại sảnh, có thể cảm nhận thấy một vài ánh mắt ghen tị đang nhìn vào cô. Cô biết điều đó, bởi vì Phan Anh là một anh chàng có thể nói là mẫu người mơ ước của không ít cô gái. Phan Anh không có một cái đầu xuất chúng như An, nhưng bù lại, anh hát hay, chơi piano cừ phách, lại có một vẻ lãng tử, phớt đời. Ở đâu có Phan Anh, ở đấy có tiếng cười ấm áp. Thưở đi học, cứ mỗi lần đến ngày tình nhân, Phan Anh nhận được rất nhiều sô-cô-la trong hộc bàn. Nhưng anh chẳng chú ý đến ai, chỉ chạy đến bàn cô hỏi:

- Qùa tớ đâu?

Và mặc cho cô cười trừ, bởi vì cô làm gì có thói quen mua quà vào ngày này, buổi chiều hôm ấy, anh nhất quyết kéo cô vào quán bánh kẹo, mua một bịch sô-cô-la rồi cả hai đứa cùng ăn.

Cũng có một lần bạn bè trong lớp đánh cược xem ai sẽ chiếm được trái tim Phan Anh. Và rồi giữa lúc cuộc đánh cược đang gay cấn, Phan Anh đột ngột đứng dậy trong sự ngỡ ngàng của bạn bè, và cả của Nhiên:

- Khỏi cần đánh cược. Tớ thích Nhiên.

Để mặc bạn bè vẫn đang sững sờ, Phan Anh bước nhanh ra khỏi lớp. Nhiên đã không biết rằng Phan Anh bước vội đi, không dám nhìn vào ánh mắt Nhiên bởi vì anh sợ Nhiên từ chối. Cô cũng đã không biết rằng anh đã thu lấy hết tất cả can đảm, mồ hôi túa ra như tắm, để rồi ngay khi bước ra khỏi ngưỡng cửa lớp, anh vẫn thấy trống ngực đập dồn dập, hồi hộp.

- Cậu uống gì để tớ lấy – Phan Anh lên tiếng.

- Cho tớ nước cam. Mà thôi, để tớ tự lấy cũng được.

- Cậu phải để tớ ga lăng với bạn gái hờ chứ, không người ta cười tớ bây giờ – Phan Anh nửa đùa, nửa thật nhìn cô cười.

Không kịp để cô từ chối, anh đi thật nhanh đến bàn thức ăn. Trong lúc chờ Phan Anh, cô nhìn quanh đại sảnh, để rồi ánh mắt của cô ngỡ ngàng giao nhau với một ánh mắt rất quen thuộc. Là An. Anh đến đây làm gì nhỉ? Đây là buổi tiệc dành cho những doanh nhân, còn anh là một bác sĩ cơ mà, Nhiên

Trang: [<] 1, 2, [3] ,4,5 ,20 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT