|
Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí. ![]() |
của ban bảo vệ. Mà đối với nàng chuyện này còn dễ hơn ăn cơm. Nàng có cài nội gián ah.
Vậy nên chuyện qua cánh cửa này ko thành vấn đề mà vấn đề là qua cửa của "bà chằn" thôi. haizzz….
– Anh Nam ơi! Nàng dùng giọng hết sức thân tình gọi người đang ngồi trong phòng bảo vệ.
– Cô nương nay muộn thế? Anh mà như cô thì ở ngoài luôn đi, hết tiết vào có phải là đường đường chính chính ko?
– Haizzz…em cũng muốn thế ah nhưng mà tiết 1 hôm nay là của bà Mai hắc đế đó. Em mà vắng cả 1 tiết anh nói xem em còn đường sống ko?
– Rồi…! Anh thông cảm! Mau vào nhanh. Vừa nói anh Nam vừa mở cửa.
– Cám ơn anh nha, hihi…nàng cười sung sướng dắt xe vào trường.
…Wuay! Lạ nha!
Con xe Mercedes Benz này quen quen nha!
Nhìn thấy ở đâu mà mình ko nhớ nhỉ?
Trường mình giáo viên tậu cả mercedes ha? ai nói giáo viên là nghèo đây?
Của ai vậy nhỉ? Thầy hiệu trưởng vẫn cưỡi con ngựa già mà giáo viên đã có oto rồi.
Chậc, kệ! vào lớp đã.
…..
Phanh!
Sao lại là thầy giáo nha?
12D1.
Mình ko có nhìn nhầm lớp á.
– Em muốn vào lớp?
Đang ngấp ngó ngoài cửa lớp, nàng bị phát hiện rồi:
– Thưa thầy…
– a! chàng nhìn thấy ngừơi quen nhá. Là em sao?
Chết chắc! Sao hắn lại ở đây? Lại còn là thầy giáo mới đau chứ. Đắc tội rồi. Nàng thầm nghĩ.
– Em xin lỗi…
– Tên là gì? chàng ngắt lời.
Hic muốn ghi vào sổ đầu bài sao? Giáo viên dạy thay mà cũng oai gớm. Ta chẳng sợ. Tiếp tục nghĩ thầm.
– Dương ah.
– Em là từ trên trời rơi xuống hay là ko phải là người? Chàng buông ra 1 câu bóp chết âm mưu chưa thành của nàng.
– Gì a? Nàng giả bộ ko hiểu. Quyết đấu đến cùng.
Tất nhiên với ý chí sẵn sàng xông trận này của nàng, ánh mắt nàng chỉ nhìn kẻ thù thôi, ko có nhìn thấy ánh mắt can ngăn của đồng đội.
– Nếu là do cha mẹ sinh ra thì phải có họ tên đầy đủ chứ? chàng nhướng mày.
– Dạ! Nguyễn Hạ Dương ah. Nàng ngậm ngùi.
– Nắng hạ ư? Thật đẹp!
– Ân?
Nắng hạ ư? thật đẹp!
Nắng hạ ư? thật đẹp!
sori2002: hi mình làm bạn nhá?
……
Sao ko nói gì?
Mình thích ăn khoai nướng lắm đó.
Cậu có sợ bị mình ăn thịt ko?
khoainuong91: Vô duyên!
sori2002: Nắng hạ!
Gọi mình là nắng hạ.
Mình ko phải tên vô duyên.
khoainuong91: Nắng hạ ư? thật đẹp!
…………
Một phần kỉ niệm như thoáng qua trong đầu Hạ Dương. Không ngờ lại có người gọi lại tên Nắng Hạ đó.
– Sao? Có ý kiến gì sao? Chàng lôi nàng trở về hiện thực.
– Gì a? Thầy có thể nói lại ko? Em ko nghe rõ a.
– Hát một bài rồi vào lớp.
Ạch!
Yêu cầu nàng hát a?
Nói đùa!
– Nếu em ko hát thì sao a? Vì sao em phải hát chứ?
– Em có thể ra đứng ngoài kia đọc nội quy học sinh. Chàng quyết định ko nói nhiều. Mời em.
Nàng tức ngập cổ , ngậm ngùi quay đi. Hứ, muốn trả thù chuyện lúc nãy sao? Tiểu nhân! Cũng may ko phải là chủ nhiệm nhá. haizzz…. Sao em lại yêu cô đến thế? vì sao nay cô ko lên lớp chứ? Biết thế nàng đã nghe lời anh Nam cúp luôn cả tiết nhá. Giờ thì khổ rồi, hối hận quá. Nàng than vãn 1 mình.
Chương 4: Sát Thủ
haiz…….
– Anh bảo em ko nghe, giờ thì đẹp rồi đành phơi nắng nhá. Anh Nam thở ngắn thở dài than vãn thay Hạ Dương.
– Ko sao á, Tắm nắng sớm rất tốt cho sức khỏe mà hihi. Nàng cười trừ
– Vậy thì em phải cảm ơn thầy giáo của em rồi? Nam nhắc nhở Hạ Dương.
– haizzzzz…..nàng buồn chán nản. Ông thầy chết tiệt. Nàng rủa thầm. Cùng với đó là dùng ánh mắt sát thủ nhìn chằm chằm vào con Mercedes gần đó. Nếu dùng " Cửu âm bạch cốt trảo" để tặng cho nó vài vết xước thì sao nhỉ? Nàng cười thầm với âm mưu của mình.
Đáng tiếc! Ánh mắt đó trong sự quan sát của người nào đó thì lại là sự thán phục, mơ ước;
– Thôi đi cô! Trên đời làm gì có lọ lem biến thành công chúa đâu, Em đừng mơ mộng cho mất công. Thầy giáo em quả ko phải người thường ha có oto đẹp vậy!
Nàng phá ra cười thầm nể phục trí tưởng tưởng của anh bảo vệ.
– Em ko có muốn làm công chúa nhá! Em là muốn làm nữ hoàng kia. Nàng cười ha hả.
– Thật là..? ko còn thục nữ gì cả. Lên lớp em mau hết tiết rồi đó.
– Tuân lệnh! em đi ngay đây. Dù sao ngồi cùng anh em bụng em rất nguy hiểm, dễ vỡ lắm áh. Nàng trêu anh 1 câu rồi bỏ lên lớp.
….
– Ê… này! Sao rỗi ko thèm nói chuyện với tao sao?
Im lặng.
– Rồi tao xin lỗi. ko nên làm ảnh hưởng đến mày ha. Dù sao sau đó thầy cũng biết tao là Hạ Dương ko phải Thùy Dương mày rồi mà? Nàng xuống nước cầu xin đứa bạn thân.
– Đồ ngốc!
– Ha? Sao lại chửi tao?
– Mày ko chịu nhìn tao gì cả, sao lại chọc lão? Cứ hát 1 bài thì chết à?
– Ừ, tao ko chết mà chúng mày sẽ chết đó! Nàng biện minh rồi ngồi vào chỗ.
……..
– Ê mày! Sao lại là ông ấy? 1 tiết toán thôi mà? Nàng kéo áo Thùy Dương ở bàn trên nói nhỏ.
– Đổi TKB rồi, quên à? Thùy Dương nhắc nhở bạn.
– A ta quên mất. Nàng hét nhỏ trong miệng.
– Nào cả lớp trật tự chúng ta vào học tiếp. Tiếng ông thầy vang lên cắt đứt cuộc chuyện của nàng.
Thay đổi chiến thuật.
Tiếp tục buôn dưa.
Chiến thư bay đi bay lại ầm ầm.
– Lớp mình nghe vẻ sợ lão tự nhiên im nhỉ? Hạ Dương phát tín hiệu đầu tiên.
– Tất nhiên! chủ nhiệm mới đó bà
Choáng! ko nói được gì.
– Lão vào lớp mặt lạnh như tiền nói độc mỗi câu: Tôi là Vũ Như Phong, từ giờ sẽ chủ nhiệm lớp này. chúng ta vào học. cả lớp mình sốc ko dám hé răng.
– Sao lại thế? Chết tao rồi.
– Mai Hắc đế nghỉ sinh em bé rùi. Lão vào chủ nhiệm lớp mình đó. Nãy nháy mày mấy lần mà ko thèm nhìn về phía tao, tức muốn chết.
– Híc. ko cố ý. Tại tao đang tức lão vụ ngã xe.
– Mày ngã xe?
– Ừ hồi sáng. Vượt đèn đỏ, lão tông vào tao.
– Vậy thì tức gì? mày sai còn j?
– Lão ko đền bù tao, cò kèo mãi mới đưa tao 500k. Nàng cố tình ẻm vụ mèo đen mèo trắng.
– Mày sai mà lão cũng trả tiền sao? nhiều vậy nữa? Sửa xe hết bao nhiêu?
– 18k.
– hehe lời to! Sữa chua nếp cẩm nhá!
– Cẩm cái đầu mày! lão thù tao vụ 500k đó mới ko cho tao vào lớp á. giờ lại còn là chủ nhiệm? Sát thủ! Giết người ko dao! Tao sống sao đươc?
– Ừ. vậy làm hòa đi. Xin lỗi lão là xong. Dùgì cũng là thầy, chắc lão ko nhỏ mọn mà ko tha thứ cho mày.
– Ko thèm. Lão sai! Lão….nàng còn chưa viết xong thì sát thủ kề dao tới:
– Hạ Dương! Lên giải bài này cho cả lớp. Mang tờ giấy của em lên đây.
aaaaaaaa nàng than khổ trong lòng. Chết chắc rồi. Đứng như 'chờ chồng" tại chỗ ko xê dịch được bước nào mà trong lòng đang kêu gào thảm thiết
– Nhanh!
Nàng hậm hực mà run sợ chậm chạp lên bảng.
2 tay bất đắc dĩ đưa cho thầy "bức thư tình" công khai!
Có người nào đó mặt chuyển từ hồng sang xanh, từ xanh sang tái, từ tái mà thành tím… Gió bão nổi lên rồi.
– Chiều thứ tư 2h mời phụ huynh đến trường gặp tôi. chàng nhẹ nhàng 'tuyên án'.
oaoa……khóc trong lòng. Kêu gào thống thiết " Tôi muốn tự sát trời ơi!"
haiz……..
Làm
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
