|
Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí. ![]() |
khác.
Cô cũng không hiểu tại sao cô lại nói tên thật nữa. Lỡ mà hắn biết chắc nhục chết quá. Vừa gởi tin nhắn xong nó mới ngồi hối tiếc. “Mà sao hắn thích quan tâm vào chuyện người khác vậy ta?” đang nghĩ vớ vẫn thì cô bỗng giật mình khi hay có tin nhắn mới:
- Vậy thì níu kéo làm gì một người không xứng với you. You đừng buồn nữa. Mà BT là Bích Trâm hả?
“Đồ vô tâm! Bích Trâm là con nhỏ nào vậy ta? Tại sao bạn lại nghĩ tới nó mà không nghĩ tới tui? Dù sao tui cũng là hoa khôi mà!”. Cô cố kìm nén nỗi tức giận rồi khẽ lướt đôi tay mềm mại trên từng phím điện thoại. Nếu hắn đã không nhận ra cô thì cô sẽ giả vờ làm một nhân vật mới xem sao. Dù sao đây cũng là một trò chơi để trả thù thôi mà. Cô phải cho hắn biết thế nào là hối hận khi dám làm nó tức điên đến hai lần trong ngày.
- Ừ! Mà sao bạn lại biết mình? Bạn là…
- Tui là Sơn lớp 12a7. Tại tui nghe mấy đứa nói BT 12a6 thích H nhưng H lại theo đuổi con nhỏ gì đó lớp 12a3.
“Trời ơi! Tức chết đi mất! Cả tên tui mà bạn còn không biết nửa hả? Đúng là bực mình quá…”
- S nói BT hả? Người ta là hoa khôi đó! Tui đâu có bằng người ta đâu. Huhu.
- Hoa khôi thì sao chứ. Nhìn mặt thấy ghét, ỷ đẹp một tí mà chảnh quá!
Càng nghe Sơn nói cô càng tức thêm. Cô quyết chí là ngày mai phải tìm Hoàng để hỏi xem Bích Trâm kia là ai để còn tìm cách ứng phó với Sơn nữa. Phải biết người biết ta mới có thể thành công được.
Trời lúc này cũng đang dần về khuya nên hơi lạnh, cô khẽ đứng dậy đóng của sổ. Bên ngoài vườn cỏ cây, hoa lá như đã đắm chìm vào giấc ngủ tự bao giờ, chỉ còn lại những âm thanh của côn trùng rả rít. Nói chuyện tào lao với hắn cả buổi, cô cũng cảm thấy vui vui. Có lẽ vì trước nay cô đã tự tạo cho mình một cái vỏ bọc lạnh lùng nên cũng không tìm được một người bạn thuộc hàng tri kỉ. Và rồi hôm nay, khi nói chuyện với hắn, cô như nhận ra một khía cạnh mới của cuộc đời mình đó là chia sẽ những gì mình đang đè nặng trong lòng. Nó giúp cô cảm thấy thanh thản và nhẹ nhàng hơn. Cái giận hồi sáng hình như giờ đây đã phai mờ dần theo từng tin nhắn. Hắn đã đồng ý làm bạn qua điện thoại với cô nên cô cảm thấy hào hứng vô cùng. Cô nghĩ tới chuyện ngày mai phải qua 12a7 để trả cái áo khoác cho hắn rồi lại tự cười một mình. Không biết ngày mai sẽ có chuyện gì xảy ra không nữa… Mãi ngồi nhắn tin với hắn mà cô quên cả việc học bài. Tới lúc bất chợt nhìn đồng hồ thì cô phát hoảng vì đã gần 2 giờ sáng. Cô còn phải đi ngủ để ngày mai đi học nữa chứ. Thiệt không thể tưởng tượng là cô lại nhiều chuyện đến thế!
Chap 3: NÓI CHUNG LÀ YÊU ĐÓ
Sáng sớm, khi những ngọn cỏ non vẫn còn oằn mình với những hạt sương đêm vương vãi sau một đêm dài. Cô cố gắng thức dậy khi nghe tiếng chuông báo thức quen thuộc. Nếu là thường ngày cô đã nằm “nướng” thêm tí nữa nhưng hôm nay cô còn phải làm một việc quan trọng nên cô không cho phép mình làm thế. Đầu óc cô quay cuồng, trống rỗng sau một đêm thiếu ngủ. Sau khi xong mọi thứ, cô xếp cẩn thận cái áo khoác của hắn cho vào cặp rồi lặng lẽ đạp xe đến trường. Hôm nay, cô đi học sớm hơn mọi khi vì còn phải ghé qua lớp của hắn nữa. Lúc bước vào lớp 12a7, cô liếc mắt một vòng rôi đi xăm xăm về phía hắn, tay cầm chiếc áo khoác đen rồi nhẹ nhàng cất giọng:
- Cho tui trả bạn cái áo! Cảm ơn nghen. Đừng nghĩ rằng Băng Tâm này vô ơn. Coi như tui nợ bạn một ân tình. Khi nào cần giúp gì cứ nói để tui còn trả nợ nữa!
- Hỏng có gì! Tui hỏng cần gì sự giúp đỡ của hoa khôi đâu. Bớt chảnh đi là được rồi. Đừng lạnh lùng như cái tên bạn nữa!
- Ừ! Tui đã nói là sẽ giữ lời. Nếu bạn muốn vậy tui sẽ làm. Coi như là không ai nợ ai.
Không hiểu tại sao khi nghe hắn nói vậy mà cô lại không tức giận như mọi khi và vẫn có thể bình tĩnh trả lời đến vậy. Đó cũng là điều khiến cho ai ai cũng phải ngạc nhiên. Nói rồi cô bước đi thật nhanh để tránh cái nhìn đáng sợ nhưng đầy tình cảm của Sơn dành cho cô. Cô đâu biết tại sao Sơn lại nhìn cô như thế. Về đến lớp rồi mà cô vẫn không sao quên được những gì đã xảy ra lúc nãy, đặc biệt là ánh mắt của hắn. Phải chăng cô đã thật sự mến hắn rôi? “Thôi đi! Nghĩ tào lao hoài. Làm gì có chuyện con nhỏ Băng Tâm này lại thích một người đáng ghét thế kia. Nhưng hồi nãy đã lỡ hứa với hắn rồi thì bây giờ về sao không được lạnh lùng như trước nữa. Mình đã nói thì phải cố gắng làm thôi!” – cô tự nhủ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác nhẹ nhàng, khó tả.
Kể từ hôm đó, cô bé Băng Tâm lạnh lùng, kiêu ngạo ngày nào của lớp 12a3 bỗng trở nên hòa nhã và thân thiện lạ lùng. Nhưng chính cái sự thay đổi đó lại làm cho mọi người càng yêu mến cô hơn và hình như là hắn cũng thân thiết với cô hơn. Nhưng nghĩ cũng buồn cười thật, ban ngày thì lấy thân phận Băng Tâm nói chuyện và đùa giỡn với Sơn như đôi bạn thân thiết tự bao giờ, ban đêm thì lại dùng danh nghĩa của Bích Trâm mà nhắn tin để tìm hiểu rất nhiều về Sơn. Có lẽ Hoàng đã rất hối hận khi lúc đầu đã đưa số điện thoại của Sơn cho cô. Càng nghĩ càng thấy anh chàng ấy thật đáng thương.
Cứ thế thời gian dần trôi qua thật nhanh, cái kế hoạch dường như vô cùng vững chắc của cô lại vô tình rẽ sang hướng khác với vô vàng những vấn đề. Thời điểm gần cuối năm 12 đã đến. Những nhành hoa phượng đỏ rực đã bắt đầu xuất hiện trên những tán lá xanh rờn và những tiếng ve đầu tiên báo hiệu một mùa hè lại đến đang ngân vang khắp nơi. Hè năm nào mà chẳng thế, nhưng hè năm nay đâu còn như xưa nữa. Đó là cột mốc đánh dấu 12 năm nổ lực với sách vở, thầy cô, bạn bè, trường lớp. Nó khép lại những kỉ niệm đẹp thời học sinh để mở ra những con đường dài và rộng khác. Có lé đó là lí do khiến cô thấy trong lòng dâng lên một cảm giác kì lạ và lưu luyến khó tả. Có lẽ không chỉ riêng cô mà đối với tất cả các bạn khác cũng vậy, ai cũng muốn lưu lại những phút giây đáng nhớ nhất đời mình. Sau một thời gian dài nói chuyện với Sơn, cô bắt đầu thích Sơn rõ rệt. Bắt đầu là một kế hoạch trả thù công phu nhưng đến phút cuối lại yêu kẻ thù của mình lúc nào không hay. Giờ đây lòng cô đang rối như tơ vò vì hình như là Sơn đang rất mến cô mà nói cho đúng hơn là mến người bạn “tâm đầu ý hợp” Bích Trâm do cô giả dạng. Cô cảm nhận rất rõ thái độ nói chuyện của Sơn khi hai người nhắn tin nên giờ cô đang rất sợ, sợ một ngày nào đó Sơn biết tất cả mọi chuyện xảy ra thì Sơn sẽ nghĩ sao về cô? Có thể sẽ giận, thậm chí là câm ghét hoặc là không thèm nói chuyện với cô nữa. Ôi trời! Trò chơi này càng ngày càng phức tạp và giờ đây, cả cô cũng không thể nào khống chế trò chơi của mình nữa. Cô rất muốn nói rõ mọi chuyện với Sơn nhưng không dám. Nghĩ cũng khổ thật, tình yêu là thứ gì đó thật kì dịu, nó đến bất ngờ không ai có thể ngăn cản được hết.
Tối nay, cũng như mọi khi, bầu trời đêm thật lung linh, huyền ảo. Khu vườn xanh tươi náo động kia lại chìm vào giấc ngủ miên man. Không gian thật là tĩnh mịch, cô lại ngồi nhắn tin với Sơn. Nỗi lo lắng trong lòng cô như bùng lên mạnh mẽ khi đọc được những dòng tin nhắn đầy ẩn ý:
- S đã yêu một người con gái nhưng không biết có nên bày tỏ cho người ấy biết không nữa!
Khi đọc được dòng tin nhắn này cô như chết lặng “Giờ phải làm sao đây? Người Sơn nói chắc là Bích Trâm rồi, nếu mình kêu Sơn hãy mạnh dạn lên thì sự thật sẽ đổ vỡ. Với lại mình sẽ ra sao khi Sơn và Bích Trâm…”. Cô đang rất hối hận vì trò chơi ngu ngốc ấy. Giờ đây cô hoa khôi của 12a3 lại không bằng một Bích Trâm của 12a6 là sao? Nếu là cô của ngày trước thì chắc đã thù ghét Bích Trâm dữ lắm nhưng giờ đây khi đã bị Sơn thay đổi thì đâu còn chuyện thù ghét gì nữa chứ. Ngược lại, cô thấy khâm phục và ngưỡng mộ bởi Trâm có thể có một lối sống bình dị, không cần phải lo nghĩ nhiều, làm gì cũng hỏng sợ ai để ý tới… Suy nghĩ một hồi lâu tự dưng cô nhớ đến tin nhắn của Sơn. Cô cố tình khuyên Sơn:
- T nghĩ S không nên vội. Hãy từ từ thăm dò tâm ý của người ta rồi hãy nói để không thôi sau này phải hối hận đó!
Tuy rằng nhắn vậy nhưng trong dạ cô rối bời. Sơn đâu có biết rằng cô đã thích anh như thế nào. Cô rất muốn nói tâm sự của cô cho anh biết nhưng cô sợ phải mất đi cái tình bạn mà cô đã cố gắng xây đắp bấy lâu nay. Giờ cô phải làm sao để trọn vẹn cả đôi đường?
Chap 4: BẤT NGỜ NƠI ANH
Ngày lại ngày trôi qua, thế là cũng sắp đến ngày sinh nhật cô, ngày 24/5 đáng ghét, cái ngày mà 8 năm trước cha mẹ đã vĩnh viễn bỏ rơi cô mà đi về một nơi thật xa xôi. Năm nào tới ngày này cô cũng khóc, khóc trong ngẹn ngào và hối tiếc. Phải chi hồi đó cha mẹ không đi lấy bánh kem cho cô thì họ sẽ không bao giờ ra đi vĩnh viễn và cô đã không phải là một đứa trẻ mồ côi. Giá như hồi đó cô cố giữ họ lại thì mọi chuyện sẽ không như vậy. Ôi trời! Giá như… Giá như… Mỗi năm cứ đến sinh nhật mình thì trong đầu cô lại hiện ra vô vàng những giá như… và hình như là năm nay cũng thế. Hôm ấy là một ngày đẹp trời. Những ánh nắng vàng đầu tiên đang chiếu rọi qua từng tán cây, kẻ lá. Năm nay tính theo âm lịch thì vẫn chưa tới dỗ cha mẹ cô nên cô vẫn đi học bình thường. Vừa đạp xe cô vừa nghĩ bâng quơ “Không biết hôm nay có ai nhớ tới ngày sinh nhật của mình không nữa?”. Cô rất mong nhận được một lời chúc mừng sinh nhật từ Sơn nhưng
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
