|
NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM ![]() |
có lẽ đó chỉ là mơ ước bởi anh làm gì biết hôm nay là sinh nhật của cô. Càng nghĩ cô càng thấy buồn rười rượi. Mà cũng có sao đâu vì ngày này năm nào cô chẳng buồn.
Một buổi học dài trôi qua mà không một lời chúc mừng sinh nhật, chẳng lẽ Hoàng cũng không nhớ sinh nhật cô sao? Mà nghĩ cũng đúng. Cô đối xử với Hoàng tệ quá làm sao Hoàng quan tâm cô hoài được. Hôm nay lớp cô học nguyên ngày, hay nói cho đúng hơn là cả khối 12 đều vậy, bởi gần tới thi tốt nghiệp rồi nên ai cũng phải phấn đấu hết mình. Chiều tan học, cô không muốn về tí nào. Thế là cô lại ngồi lặng lẽ một mình trên hàng ghế đá dưới gốc bằng lăng quen thuộc trước lớp. Ngồi một mình giữa trời chiều ảm đạm, mọi người đã về hết. Trong cái không khí vắng vẻ, cô cảm thấy cô độc lạ lùng. Màu bằng lăng tím quyện với màu xanh của lá sao mà đẹp thế. Gió chiều vi vu thổi làm những cánh hoa rơi lã chã. Nhìn vào chiếc điện thoại chẳng một dòng tin nhắn , cô thấy tủi thân vô cùng. Hóa ra cuộc đời cô đã được định trước là sau cái ngày quyết định đó cô sẽ không bao giờ có được một ngày sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc.
- Ê hoa khôi! Sao ngồi một mình thơ thẫn vậy. Hỏng về nhà sao? Chiều rồi còn gì?
Vẫn giọng nói quen thuộc, vẫn cái cách đùa nghịch hay gọi cô là hoa khôi, là Sơn. Cô quay lại cười buồn:
- Ai bảo thế! Tui đang ngồi ngắm cảnh thôi chứ thơ thẩn gì?
- Thôi đi! Nhìn là biết rồi! Bạn mà cười gượng xấu chết được. Buồn gì nói nghe đi!
- Đã nói là không rồi mà, sao Sơn nhiều chuyện vậy…
Nói rồi cô đứng phắt dậy định đi ngay nhưng lại bị một bàn tay ấm áp kéo lại:
- Có coi tui là bạn không? Nếu có thì nói ra đi, tui không muốn bạn buồn!
Tự dưng nghe Sơn nói vậy hai hàng nước mắt cô rơi rơi. Anh càng làm thế thì cô càng đau hơn nữa. Chắc anh phải bất ngờ lắm vì lúc nào anh cũng nghĩ cô là cô bé lạnh lùng, cứng cỏi ai ngờ anh đã lầm. Dù thế nào cô cũng là một cô gái, vẫn yếu đuối và vẫn cần lắm một bờ vai mỗi lúc buồn. Anh vỗ vai cô an ủi:
- Muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng cố nén nỗi đau trong lòng. Làm vậy khó chịu lắm!
Lòng cô bỗng dâng lên một niềm hạnh phúc khó tả. Cô ngồi xuống ghế đá, nghẹn ngào kể cho Sơn nghe về cái chết của cha mẹ cô. Nghe xong, anh bỗng thấy buồn buồn:
- Hóa ra vẻ lạnh lùng của bạn chỉ là một lớp vỏ bọc để che giấu những gì mà bạn đang phải chịu đựng. Xin lỗi vì những lời nói làm tổn thương bạn trước đây! À quên! Nãy giờ lo nói chuyện mà quên chúc mừng sinh nhật hoa khôi…
Vừa nói anh vừa rút trong cặp ra một món quà được gói thật xinh.
- Tặng bạn nè! Sinh nhật vui vẻ! Sinh nhật là phải vui chứ không phải ủ ê như vậy. Tui tin là cha mẹ của bạn cũng không muốn bạn buồn đâu…
- Cảm ơn Sơn! Sao bạn biết hôm nay là sinh nhật tui mà chuẩn bị quà hay vậy?
- Tui mà! Cái gì mà hỏng biết… Hi vọng là bạn sẽ thích nó.
- Chắc chắn rồi! Đây là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất mà tui nhận được…
Nhận món quà trong tay anh mà lòng cô vừa vui vừa đau. Vui vì anh vẫn biết ngày sinh nhật nó. Đau vì nó sợ anh quan tâm cô nhiều quá, nếu lỡ một ngày mất anh, không biết cô phải làm sao. Đang ngồi ngẫn ngơ thì tiếng chuông điện thoại ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô, là Hoàng:
- Alo! Băng Tâm đang ở đâu vậy nè?
- Đang ngồi ngắm cảnh hoàng hôn thôi! Có gì không Hoàng?
- Qua “Lặng” đi! Hoàng mời Tâm uống cà phê.
- Mà có gì không Hoàng?
- Bí mật. Qua liền nha! Hoàng đợi…
Chưa đợi cô nói gì thì Hoàng đã tắt máy. Không biết lại đang giở trò gì nữa đây. Cô quay sang Sơn rồi nói:
- Xin lỗi Sơn nha! Giờ tui có chuyện rồi!
- Ừ! Đâu gì đâu à. Bạn đi đi! Có cần tui đưa hong?
- Không cần đâu. Để tui tự đi được rồi…
Nói rồi cô đứng dậy ra nhà xe lấy xe để Sơn ngồi lại một mình. Hôm nay có lẽ là ngày sinh nhật mà cô nhớ nhất từ khi ba mẹ cô mất tới giờ, cái ngày cô đã mong chờ từ lâu. Chính Sơn đã đem đến cái ánh sáng ấm áp cho cuộc đời cô. Chạy xe trên con đường quen thuộc nhưng cô lại thấy xúc động bồi hồi. Con đường quê đã bắt đầu tối dần nên không khí cũng trở nên lạnh hơn nhưng với cô, giờ đây chỉ còn sự ấm áp khi được quan tâm. Nhưng cô cũng đang rất sợ. Sợ một ngày nào đó khi anh phát hiện ra rằng cô đang lừa gạt anh thì anh sẽ nghĩ sao? Liệu anh có khinh ghét những hành động thiếu suy nghĩ này của cô? Chỉ vì một phút nông nỗi vì bị chạm lòng tự ái của mình mà cô đã nghĩ ra một kế hoạch trả thù hết sức ngu ngốc để rồi khi phát hiện ra rằng mình rất yêu anh thì đã quá muộn màng. Sự hối hận của cô đã không thể nào cứu vãn được gì bởi thời gian qua không bao giờ quay trở lại dù chỉ một lần…
Thế là đến “Lặng”, quán cà phê quen thuộc mà cô và Hoàng hay tới. Khung cảnh thơ mộng và yên tĩnh y như tên goi của quán đã khiến cô vô cùng thích thú. Vẫn cái bàn quen thuộc ở góc cuối cùng, Hoàng đang ngồi đó và kế bên là một cô gái. Vì cô gái ấy ngồi quay lưng lại phía cô nên cô không tài nào nhận ra. Bước lại gần, cô phá tan bầu không khí im lặng:
- Tới rồi đây!
Cô vừa dứt lời thì ánh đèn điện phụt tắt, bài hát Happy birthday vang lên kèm theo là một cái bánh kem do tụi bạn thân của Hoàng là Tùng, Hải và Phong đang từ từ tiến lại. Cô cảm động tới rưng rưng nước mắt. Cứ nghĩ là họ đã quên sinh nhật cô rồi nhưng không ngờ họ lại khiến cô bất ngờ tới vậy. Năm nay đúng là một năm thật đáng nhớ. Cô chấp tay cầu nguyện, nguyện cho những người quan tâm cô luôn vui vẻ và hạnh phúc. Và cô mong rằng Sơn sẽ tha thứ cho cô. Hóa ra cô gái ngồi đó chính là Bích Trâm, người mà cô muốn biết từ lâu. Trâm có khuôn mặt dễ thương, nói chuyện thì nho nhã và lịch sự. Hóa ra Trâm tuyệt hơn cô tưởng rất nhiều, có thể nói là đâu thua gì cô đâu.
Kể từ hôm đó, cô và Trâm nói chuyện rất nhiều. Họ trở nên thân thiết từ lúc nào không hay. Cô đã kể cho Trâm nghe hết nỗi lòng mình mà không chút che đậy. Nghe xong Trâm cũng an ủi và cho cô rất nhiều lời khuyên hữu ích.
Chap 5: SỰ THẬT HÉ MỞ
Cho đến một hôm, trong giờ ra chơi cô và Trâm đang ngồi nói chuyện thì bỗng Trâm nhận được một tin nhắn. Đọc xong Trâm không nói gì mà chỉ khóc nức nở. Đang lúc cô rất bối rối không biết phải làm sao để an ủi bạn mình thì Sơn xuất hiện. Anh kéo Trâm vào lòng an ủi. Cô choáng ngợp như không tin vào mắt mình. Cô không ngờ anh có thể ôm một người con gái khác trước mặt cô. Nhìn thấy cảnh đó, lòng cô đau như có ai dùng dao cắt từng khúc ruột nhưng lại không thể làm gì vì cô có là gì của Sơn đâu. Với lại cô biết rõ người anh yêu là Trâm chứ đâu phải cô. Dù biết vậy nhưng cô cũng không thể ngăn được dòng lệ đang trào trên khóe mắt. Tâm trạng bây giờ của cô chỉ còn lại tuyệt vọng và ngỗn ngang. Cô đứng phắt dậy định bước đi để giấu đi những giọt nước mắt của mình. Nhưng có ai đó đã nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, là anh. Tự nhiên Bích Trâm bật cười. Cô bắt đầu không hiểu gì hết. Cô quay qua nhìn anh và cô bạn thân đầy nghi hoặc. Bấy giờ Bích Trâm mở lời:
- Nãy giờ hai đứa mình diễn cho Tâm coi á! Sơn là anh họ của mình. Chuyện Tâm lấy danh mình nói chuyện với ảnh ảnh biết lâu rồi. Tại ảnh muốn làm quen Tâm nên mới giả vờ vậy thôi.
Lời Bích Trâm như sét đánh ngang tai, cô nghẹn ngào nhìn Sơn:
- Có thật không?
- Tui xin lỗi! Tại tui muốn làm quen bạn mà không biết phải làm sao nên mới dùng cách này….
Chưa kịp nói dứt lời thì Sơn đã bị cô tát một cú đau điếng:
- Đồ giả dối! Uổng công tui tin tưởng bạn như vậy, tui còn sợ bạn sẽ không tha thứ khi biết rõ sự thật. Ai ngờ… bạn coi tui là một con ngốc.
Nói rồi cô bỏ chạy vào nhà vệ sinh khóc nức nở. Sơn chỉ biết đứng nhìn bóng cô khuất dần. Chẳng lẽ việc anh làm lại tổn thương cô nhiều đến vậy. Khi nghe Bích Trâm nói là cô cũng thích anh, anh đã rất vui mừng và quyết định hôm nay sẽ nói thật lòng mình với cô. Nhưng hôm nay, khi anh nhìn thấy những giọt lệ tuôn ra từ đôi mắt to tròn của cô anh mới biết mình đã sai rất nhiều. Cô đau anh cũng đau đâu thua gì cô… Thế rồi anh lấy điện thoại ra nhắn tin cho cô:
- Chiều nay tan học S đợi T tại ghế đá gốc bằng lăng. Không gặp không về! Xin lỗi vì tất cả!
Chiều về, nắng vẫn còn vương vãi thật dịu nhẹ trên khuôn viên trường. Những đám mây lững lờ trôi để lại sau lưng một mãng trời mênh mông, vô tận. Trong không gian thơ mộng ấy có một cậu con trai đang ngồi trên băng ghế đá chờ đợi một người. Dù không nhận được bất kì tin nhăn hồi âm nào nhưng Sơn vẫn đợi. Vì anh biết nếu anh bỏ về thì anh sẽ mất cô mãi mãi. Về phần cô, cô cũng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cô lấy hết can đảm bước lại phía anh. Chiều hè, những cánh phượng nở đỏ rực mang theo tâm trạng bồi hồi khó tả. Chỉ còn một ngày nữa thôi là tất cả sẽ đi vào quỹ đạo, đặt dấu chấm hết cho một năm cuối cấp. Phải chăng qua khỏi ngày hôm nay cô sẽ không còn được bên anh nữa. Rồi như một cái xác vô hồn, cô ngồi xuống cạnh anh. Cả hai cùng im lặng không nói một lời. Cái không khí yên bình đến ngạt thở đang xuất hiện trong một buổi chiều thơ mộng. Thỉnh thoảng xen vào cái tĩnh lặng ấy là một làn gió nhẹ nhàng làm lay động những tán cây khiến những chiếc lá vàng rơi lộp độp,… tất cả tạo nên một âm điệu du dương của trời chiều.
- Tui xin lỗi…
Sơn cất giọng phá tan đi bầu không khí im lặng.
- Có gì đâu mà xin lỗi! Chính tui là người
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
