watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 21:44 - 01/07/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 11130 Lượt

từ rất xa.

Đã nhìn em từ rất lâu.

Đã thích em từ dạo đó.

Và đã muốn đến gần em để nói câu ấy.



Anh có thể yêu em không?”

Nó không đề tên ai, nó không đề tên người gửi là ai. Nhưng có lẽ cả thế giới này đều biết, bức thư ấy dành cho Kim Ngân. Chỉ tiếc là, Hoàng Mai đã lấy mất nó. Kim Ngân mã mãi cũng không biết được rằng bức thư đó được gửi cho mình.

Cô sẽ không biết được rằng có một người vẫn luôn nhìn cô từ xa. Cô sẽ không biết được rằng có một đôi mắt dõi theo cô đã lâu. Cô sẽ không biết được rằng có người đang thích cô. Và cô sẽ không biết được, có người muốn nói với cô rằng: “Anh cóthể yêu em không?”

Những thứ đã mất vốn không thể lấy lại. Huống hồ, người đánh mất không hề ý thức được rằng những thứ đó là của mình.

Cô ấy, thực ngốc biết bao!
.
.
.
Kim Ngân vịn tay vào mép bàn rồi từ từ ngồi xuống ghế. Đôi mắt cô trở nên trống rỗng, vô hồn. Tất cả những gì Hoàng Mai kể là thật sao?

Mười năm trước, bức thư mà cô đọc được ấy là gửi cho cô, chứ không phải cho Hoàng Mai. Vậy mà cô đã ngốc nghếch viết bức thư cuối cùng cho anh bằng một nỗi bực tức và chôn nó xuống đất như chôn chặt lòng mình lại.

Mười năm trước, người đứng sau mọi chuyện không phải là Hương Liên và Minh Duy, mà đó là bố của Hoàng Mai. Là người mà cô luôn kính trọng và quý mến. Là người mà cô đã hứa rằng suốt cuộc đời này sẽ bảo vệ và chăm sóc cho con gái ông…Vậy mà đời lại để ông là người đã hại cô ra nông nỗi này. Cô lại ngu ngốc nhảy vào cái bẫy đã được giăng sẵn, rồi cứ thể ở trong đó để người ta dày vò mười năm.

Mười năm trước, anh vì bảo vệ cho bố cô mà phải bỏ sang Mỹ. Vậy mà cô lại ngốc nghếch nghĩ rằng Hương Liên muốn làm vậy. Cô lại ngốc nghếch nghĩ rằng anh bị mẹ ép buộc. Cô lại ngốc nghếch nghĩ rằng anh biết cô yêu anh, nên mới muốn làm thế để khiến cô đau khổ.

Cô…Đến tột cùng vẫn chỉ là một quân cờ không hơn không kém. Để mặc cho ông trời thao túng rồi an phận để cuộc đời ăn mất.

Một quân tốt thí, sẽ không bao giờ được đến gần quân Vương. Trừ khi là Vương của đối thủ.

Hoàng Mai quan sát từng biểu hiện của Kim Ngân. Cô vừa kể hết mọi chuyện cho Kim Ngân nghe, cũng là tự thú tất với cô ấy về những điều mà cô đang che giấu. Cho dù Kim Ngân có hận thì cô cũng chấp nhận. Còn hơn là để lương tâm dày vò. Mười năm
qua như một nồi vạc dầu dưới địa ngục, đem con người ta bỏ vào trong đó. Có kêu gào cũng không ai tới cứu. Nồi vạc dầu đó đã dốt cháy tất cả những khát vọng hạnh phúc, sống còn của Kim Ngân.

Còn cô, Hoàng Mai, thứ nhận lại được vẫn chỉ là thất bại. Cô không có được trái tim người mà cô yêu. Cho dù cô có dùng cả mười phần năng lực của mình, thì cả đời này cô cũng không có được trái tim ấy.

– Hoàng Mai – Kim Ngân nói trong nức nở – Tại sao lại phải làm như thế với tôi? Tại sao lại phải lừa dối tôi? Cậu biết là tôi sẽ không đối đầu với cậu mà. Cậu biết tôi sẽ không cướp Vĩnh Khanh của cậu mà. Tại sao? Cậu nói đi, tại sao?

Kim Ngân gào lên, như muốn gào lên với ông trời rằng tại sao lại phải làm thế với cô. Cô chỉ là một người con gái yếu đuối, tại sao lại muốn cô đau thương tới chết như vậy?

Hoàng Mai khẽ nhắm hờ đôi mắt. Cô cũng không biết, kể cả khi Hương Liên nói với cô rằng người bạn thân của cô có tình cảm với Vĩnh Khanh thì cô vẫn dối lòng không tin. Vậy mà cuối cùng cô lại làm vậy. Lại làm theo sự ích kỷ của bản thân, khiến Kim Ngân phải đau khổ. Có lẽ, tình yêu đã làm cô trở nên mù quáng, ngay cả bạn bè cũng không thể đặt niềm tin.

Hoàng Mai bước đến, lau nhẹ nước mắt cho Kim Ngân và nói:

– Xin lỗi, xin lỗi, Kim Ngân, xin lỗi cậu!

– Xin lỗi ư? – Kim Ngân nhếch môi cười nhạt – Lúc tôi xin lỗi cậu, cậu đã nói gì với tôi? Ha ha, cuộc đời này, cuộc đời này còn muốn lừa tôi đến bao giờ? Còn muốn lừa con ngốc này đến bao giờ nữa đây?

Hoàng Mai vội vàng nói:

– Cậu hận mình đi, hãy cứ hận mình như năm xưa mình hận cậu. Nhưng xin hãy hiểu cho Vĩnh Khanh, anh ấy cũng là nạn nhân. Hãy cho anh ấy một cơ hội nữa, được không?

Kim Ngân nhìn Hoàng Mai, đôi mắt trống rỗng ngấn lệ. Cô nói trong vô thức:

– Cơ hội? Cơ hội ư?

– Phải – Hoàng Mai đáp – Cậu không thể lấy Đức Trung được. Vĩnh Khanh vẫn luôn yêu cậu, anh ấy thực sự không yêu mình. Năm đó là do mình đã bỏ thuốc vào rượu, cho nên…

– Thuốc? – Kim Ngân gần như không tin được vào tai mình. Dường như mỗi lời nói của Hoàng Mai lúc này đều như một tảng đá ngàn cân rơi vào trái tim cô, khiến cô vừa đau đớn mà vừa cảm thấy nặng nề. Cô kinh ngạc hỏi – Cậu nói cậu đã dùng chất kích thích với anh ấy?

Nước mắt Hoàng Mai rơi xuống theo cái gật đầu. Năm ấy, trong buổi sinh nhật đó, cô đã lén bỏ vào ly rượu của anh thứ bột trắng mà cô đã mua ở cửa hàng thuốc. Ý đồ là gì chắc ai cũng hiểu. Chỉ là đêm đó, nằm trên cô, anh lại luôn miệng gọi tên người con gái khác. Người con gái đó là bạn thân của cô, người con gái đó chính là người mà cô đã khiến cô cảm thấy đau thương vạn phần. Người con gái đó khiến cô phải ngưỡng vọng đến ghen tỵ…Và người con gái đó đã đánh thức cái gọi là ích kỷ trong cô.

Kim Ngân không tự chủ được mà ngồi bệt xuống sàn. Cô mặc kệ chiếc váy cưới đắt tiền mà mình đã từng trân trọng. Cô mặc kệ nước mắt làm nhòe lớp trang điểm kì công mà mình đã cố gắng giữ gìn. Cô mặc kệ tất cả, cô muốn vứt bỏ tất cả…

Rồi như nhớ ra được điều gì đó, Kim Ngân liền bắt lấy cánh tay của Hoàng Mai và hỏi bằng một giọng hoang mang:

– Thế còn đứa con? Còn đứa con thì sao?

Hoàng Mai im lặng một hồi, như là chần chừ rồi đáp:

– Là thật!

Kim Ngân vội vàng buông tay, cô nhìn Hoàng Mai bằng một đôi mắt kinh ngạc. Đúng vậy, là kinh ngạc. Tất cả mọi thứ đều là giả, chỉ có riêng điều này là thật. Là đứa bé mà chính tay cô đã giết vào mười năm trước. Đó là thật…là cô đã giết chết nó…

– Ha ha ha…- Kim Ngân ngửa mặt lên cười một cách điên dại, tiếng cười như muốn xé toạc không trung.

Cô quay cuồng trong nước mắt và đau khổ. Váy cưới cuốn theo mỗi bước chân, như muốn cuốn lấy cả cuộc đời cô. Kim Ngân dần nhận ra, mình vẫn là một kẻ giết người. Cô đã giết đi một sinh mạng vô tội. Đứa trẻ đó, nếu không có cô, thì nó sẽ được đến với thế giới này…Sẽ được nhìn thấy những nghiệt ngã mà đáng ra nó phải nhìn. Và có khi, nó sẽ được đau theo những gì mà ông trời đã sắp đặt.

Hoàng Mai nhìn Kim Ngân, rồi lại đau đớn quay mặt đi. Con người thật khổ sở, vì yêu mà khổ sở. Tại sao lại sinh ra cái gọi là tình yêu ấy? Nếu đã có tình yêu, sao còn sinh ra cái gọi là chia ly và hận thù, khiến con người ta phải ích kỷ, phải độc ác và phải đánh đổi tất cả những thứ mà mình có để bảo vệ lấy tìn

Trang: [<] 1, 69, 70, [71]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT