|
LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada ![]() |
Thiên Di.
\”Cậu…\” Hai tay nắm chặt lại, Giang Thiên Di gằn từng tiếng, đôi mắt trợn trừng lên nhìn tên con trai trước mặt. Nhưng ngay sau đó…
\”Á…\”
Do tức giận nhất thời cô giẫm mạnh một chân xuống nền nhà, cơn đau buốt lan rộng tới tận não. Giang Thiên Di không đứng vững được nữa, cả người cô ngã khụy xuống.
Chết thật! Ban nãy bị ngã từ trên cây xuống không thấy đau lắm. Bây giờ đột nhiên lại đau hơn. Mình đã bôi thuốc ban trưa rồi cơ mà… Hic đau quá!
Hừ tên này nhất định sẽ được dịp châm chọc mình đây mà!
Nghĩ tới đây cô bất giác hướng mắt về phía Phan Vĩnh Kỳ nhưng không thấy cậu ta trên sô pha nữa…
\”Ơ\” Lúc Giang Thiên Di đang ngó quanh tìm kiếm cậu ta thì thấy Phan Vĩnh Kỳ đã đến bên cạnh mình từ lúc nào. Cậu ta đỡ Giang Thiên Di ngồi vào ghế và cất giọng hỏi.
\”Có hộp cứu thương không?\”
\”Ơ à..ở kia\” Giang Thiên Di lúc đầu tỏ vẻ bất cần, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phan Vĩnh Kỳ cô bỗng thấy cậu ta cũng không hẳn là vô tâm.
Nhưng sự thật đã hoàn toàn trái với suy nghĩ của cô…
\”Cậu không biết tự chăm sóc cho mình à? Để chân sưng tấy lên thế kia…Thảo nào anh Thiên Hựu lại phải lo cho cô từng chút một như vậy!\”
\”Hứ! Không liên quan đến cậu!\”
\”Lại thêm tính cố chấp nữa, tôi nói có sai chỗ nào không?\”
\”Cậu…mặc kệ tôi, không cần cậu quan tâm!\”
Giang Thiên Di tức giận quay phát mặt sang một bên, không thèm để ý đến cậu ta nữa.
\”Xong rồi!\”
Nghe Phan Vĩnh Kỳ nói vậy, Giang Thiên Di bất giác nhìn xuống chỗ chân mình đã được băng bó cẩn thận lại.
\”Không biết cảm ơn à? Tôi đã giúp cậu băng bó, theo đúng nghĩa cậu nên cảm ơn một tiếng chứ!\”
Phan Vĩnh Kỳ vừa cất những vật dụng y tế lại vừa cất tiếng hỏi.
\”Là do cậu hại tôi bị đau chân, cậu băng bó lại cho tôi cũng là theo đúng nghĩa mà!\” Giang Thiên Di không chịu thua, bật lại cậu ta một tiếng.
\”Cậu chẳng nói lí lẽ gì cả, lại còn cãi bướng…\”
\”Tại sao tôi phải nghe lời cậu, đừng quên cậu là vệ sĩ của tôi. Cậu lấy tư cách gì mà lên mặt dạy đời tôi?\” Phan Vĩnh Kỳ chưa kịp nói hết câu dã bị Thiên Di nói chen vào.
\”Tôi không dạy đời ai cả, đừng nói với tôi bằng cái giọng đó\” Phan Vĩnh Kỳ ngoài miệng nói bằng giọng không chút cảm xúc, nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy không thoải mái.
Không gian bỗng trở nên yên tĩnh, cả hai vẫn ngồi đó không nói gì.
\”Ọc..oc…\”
Một tiếng động dù rất khẽ nhưng trong bầu không khí lặng ngắt như tờ này nó lại nghe rõ mồn một. Phan Vĩnh Kỳ sau một hồi cố kiềm chế nhưng vẫn không được bè bật cười thành tiếng.
\”Cậu…cậu ngậm miệng lại cho tôi! Có gì đáng để cười chứ?\”Giang Thiên Di đỏ mặt tía tai hét lớn.
\”Được thôi! Đúng lúc tôi cũng chưa ăn, nếu không muốn tôi cười nữa thì cậu mau nấu cơm đi!\” Phan Vĩnh Kỳ như ông chủ sai bảo nô tì, ung dung xách vali lên lầu. \”À phải rồi, phòng của tôi ở đâu?\”
Nhà mình không có phòng cho khách, chỉ còn một phòng trống duy nhất là phòng của anh hai, nhưng…căn phòng đó không phải là sát bên phòng của mình sao? Hai căn phòng chỉ cách nhau có mỗi dãy hành lang…nhỡ ban đêm có chuyện gì thì mình biết làm sao…? Thôi bỏ đi, chắc không có gì đâu, chỉ cần mình khóa cửa thật chặt là được.
\”Căn thứ nhất bên trái.\” Giang Thiên Di đáp lại cụt lủn.
\”Ngay cả chờ câu trả lời của cậu cũng hết cả buổi tối đấy. Còn nữa, mau nấu cơm đi! Nếu không một lát nữa cả hai cùng chết đói là tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy!\”
\”Nè…sao tôi phải nấu cơm cho cậu?…\”
Bỏ ngoài tai tiếng la hét ỏm tỏi của Giang Thiên Di, Phan Vĩnh kỳ đi thẳng một mạch lên lầu.
\”Hừ! Được thôi, là ngươi bảo ta nấu cơm…có chuyện gì ta sẽ không chịu trách nhiệm.\” Giang Thiên Di lẩm bẩm trong miệng rồi hậm hực đi về phía nhà bếp.
Một tiếng sau…
Ở căn phòng trên tầng lầu, Phan Vĩnh Kỳ đang sắp xếp lại đồ đạc bỗng chau mày lại. Cậu hơi sũng người trong giây lát rồi lao như bay xuống nhà.
\”Cậu đang làm gì vậy?\”
Phan Vĩnh Kỳ hốt hoảng nhìn phòng bếp đâu đâu cũng toàn là khói, cậu nhanh chóng đến bên cạnh giúp Giang Thiên Di tắt bếp.
\”Tại cậu hết đó, tôi …tôi đâu có biết nấu…\”Giang Thiên Di tức tối nói, đáy mắt long lanh nước.
Cuối cùng cả hai đành phải ăn mì gói trừ bữa, duy chỉ có Giang Thiên Di là cảm thấy món mì rất ngon.
\”Đây là lần đầu tiên cậu ăn mì gói sao?\”
Phan Vĩnh Kỳ thấy Giang Thiên Di đặc biệt rất thích thú nên buộc miệng hỏi.
\”Không phải, là do tôi…thấy đói\” Giang Thiên Di thành thật đáp. Sau đó cúi xuống ăn ngon lành.
Những ngôi sao sáng rực như tô điểm cho nền trời đem càng thêm lung linh huyền ảo. Suy nghĩ của Giang Thiên Di dần lạc vào nơi hoang vắng xám xịt.
Những tháng ngày tiếp theo sẽ như thế nào? Giang Thiên Di hiển nhiên không biết được, chỉ có thể chờ cho thời gian trả lời…
\”Rùa con, ăn sau nhớ rửa bát đấy!\”
Giang Thiên Di giật bắn mình vội quay phắt lại.\”Sao lại là tôi cơ chứ? Cậu…cậu có ngon đứng lại đó cho tôi…\”
Nhưng Giang Thiên Di chưa kịp nói hết câu đã không thấy bóng dáng Vĩnh Kỳ đâu cả.
Đáng…đáng ghét, mình có phải là ô sin của hắn đâu chứ!…Hừ cứ chờ đấy, chẳng phải người ta vẫn nói \”Quân tử báo thù mười năm vẫn chưa muộn sao\”?
Lời nói của Giang Thiên Di như châm ngòi cho cuộc chiến vô tận có thể nổ ra bất cứ lúc nào…
Dãy hành lang khối lớp 10 trường Trung học Hạ Dương hôm nay bỗng nhiên đông như kiến đỏ, đến nỗi Giang Thiên Di dù cố chen vào nhưng cuối cùng lại bị đẩy ra. Đứng bên ngoài dòng người tấp nập như vậy, cô không biết nên làm thế nào để có thể vào được bên trong thì một giọng nói lạnh tanh vang đến.
“Cút.”
Cái giọng hầm hè như xác chết này còn ai khác ngoài trừ tên Quách học trưởng chết bầm đó chứ?!!!
Giang Thiên Di chờ cho đám đông tản ra dần, sau đó nối gót theo sau Quách Chấn Vũ và Phan Vĩnh Kỳ để thoát khỏi tổ ong vò vẽ.
“Các cậu nhìn xem! Haha đây cũng gọi là khuôn mặt sao? Nếu tôi có một cái sẹo xấu xí như vậy thì tôi thà chết còn hơn…”
“Phải đó, chỉ là một con vịt bầu xấu xí mà muốn tiếp cận Vương thiếu gia sao?”
“Đúng là không biết tự soi gương lại chính mình!”
………
Chưa kịp đặt chân vào cửa lớp, những lời nói ác ý và mỉa mai cùng tràn cười đầy thích thú đã vọng đến bên tai. Trước mặt Giang Thiên Di lúc này là hình ảnh một cô gái mặc trang phục thủy thủ xanh dương đậm đang ngồi bệch xuống sàn. Xung quanh cô là một đám nữ sinh khác ăn mặc rất thời trang, mặc dù cũng là những bộ đồng phục giống như bao nữ sinh khác nhưng nó đã được cách điệu lại hoàn toàn khác. Trong đó có một cô gái ăn vận nổi bậc nhất đang nở nụ cười nửa miệng. Trên khuôn mặt xinh đẹp như búp bê, nụ cười đó càng làm cho cô ta trông như tên ác ma dưới địa ngục.
Giang Thiên Di sững sờ dừng ánh mắt lại ngay chỗ cô nữ sinh bị bắt nạt. Một cô gái đang bị thương ở cánh tay, dường như không chống đỡ nổi những lời mắng nhiếc của các bạn học. Cô gái siết chặt hai tay thành nắm đấm ngồi im bất động. Khuôn mặt cúi gầm xuống, để những lọn tóc xoăn dài phủ xuống che gần hết gương mặt nên không ai thấy rõ mặt cô lúc này.
“Hàn…Hàn Tuyết Linh! Quách học trưởng…”Bỗng một giọng nói run run phát ra từ trong đám nữ sinh đang là tâm điểm chú ý của mọi người từ nãy đến giờ. Cô gái tên Hàn Tuyết Linh hối hả quay mặt lại thì bắt gặp ánh mắt lạnh như băng không chút cảm xúc nào. Cô gái hơi sững người, nhưng rất nhanh sau đó trên khuôn mặt lại sáng bừng lên nụ cười rạng rỡ.
Cô ta là Hàn Tuyết Linh, là trưởng lớp của lớp 10a1. Đồng thời cũng là một hoa khôi nổi tiếng nhất của trường. Quả nhiên…cô ta cười rất đẹp!… đẹp thật! Oái…Giang Thiên Di, mày đang bị sao vậy? Cô ta là kẻ đã thốt ra những lời lẽ khó nghe ban nãy mà mày còn khen cô ta xinh đẹp nữa ư? Có đẹp cỡ nào mà lời nói thốt ra ác độc thế kia thì…À mà không đúng, cô ta không hề nói một lời nào từ nãy giờ…chỉ là gián tiếp hại người thôi!…Hừ!
“Quách Chấn Vũ, anh đến rồi! Chào buổi sáng.” Hàn Tuyết Linh như con cún vẫy đuôi mừng rỡ, chạy đến bên cạnh Quách Chấn Vũ.
Quách Chấn Vũ không nói thêm gì, quay người đi thẳng vào lớp. Hàn Tuyết Linh bám theo sau, trước khi đi không quên liếc xéo cô gái bị thương ngồi gần đó. Đám đông bu quanh cô gái nọ cũng tản đi dần.
“Cậu không sao chứ?”Giang Thiên Di lo lắng ngồi thụp xuống bên cạnh, đặt tay lên vai cô gái nọ.
“Trần Tuệ Lâm! Đứng dậy đi, chúng tôi đưa cậu đến phòng y tế.” Phan Vĩnh Kỳ dịu dàng đỡ Trần Tuệ Lâm đứng dậy. Nhưng Trần Tuệ Lâm lại đột nhiên bỏ chạy khi hai người chưa kịp định thần lại.
Giang Thiên Di tức tôc quay người đuổi theo.
Còn về phần Phan Vĩnh Kỳ, không biết cậu nghĩ gì mà đứng thừ người ra trước cửa lớp trông theo bóng dáng của Giang Thiên Di và cô bạn học cùng lớp Trần Tuệ Lâm vừa rời khỏi đó. Trong
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
