![]() |
Speed Video Downloader - Android
Tải Video Từ Youtube Nhanh Và Miễn Phí ![]() |
nhìn Bách Thảo từ đâu xuống chân, nói tiếp: “Cậu nói dối phải không? Trên mặt cậu rõ ràng có ba chữ, bên phải có chữ tôi, bên trái có chữ đói, trên trán có chữ rất, cộng lại thành là Tôi rất đói!”.
“Reng!”
Tiếng chuông đáng yêu vang lên, giải phóng Bách Thảo khỏi những lời nói thao thao bất tuyệt, yên lặng liếc nhìn hộp cơm Hiểu Huỳnh vừa vội vàng cất đi, bụng lại sôi lên ùng ục.
Cô thật sự rất đói.
Cái đói đã bắt đầu từ hôm qua đến tận tối.
Cây quế ở cổng võ quán Toàn Thắng lá dày đặc, che kín trời. Ánh trăng đêm lọt qua kẽ lá, cHiểu lên người Bách Thảo đang ngồi dựa vào gốc cây. Cô lợi dụng ánh trăng yếu ớt để đọc bài tập tiếng Anh vì thầy nói ngày mai có bài kiểm tra học thuộc lòng.
Nhưng không học được.
Đói cồn cào.
Bụng như thắt lại.
Cô lại nghĩ tới hộp cơm của Hiểu Huỳnh, cơm, rau xào, tôm và quả trứng tráng thơm phức, lòng đỏ vàng óng, có vẻ rất ngon.
Nuốt nước bọt.
Nếu… nếu lúc đó cô cứ ăn mấy miếng thì đã không đói thế này.
Trứng tráng vàng.
Bên trên ngăn đựng cơm còn có lớp nấm hương.
Rau xào đẫm mỡ.
Mùi thơm của nấm hương chỉ ngửi đã thèm.
Bách Thảo ngây người nhìn, đột nhiên ngớ ra, không phải là hộp cơm của Hiểu Huỳnh trong tưởng tượng. Ánh trăng cHiểu xuống nắp hộp, bàn tay Hiểu Huỳnh chìa ra, thuận theo cánh tay ấy nhìn lên lại là khuôn mặt của… Quang Nhã.
“Cầm lấy!”
Quang Nhã để hộp cơm trên nền đất trước mặt cô, sau đó lấy ra cái túi du lịch lớn, kéo khóa, nói:
“Đồ đạc của cô tôi bỏ cả vào đây, quần áo, sách, ống tiền tiết kiệm, một ít đồ dùng. Cô không nên quay lại đây nữa, Trịnh sư bá không thay đổi ý định đâu, đi tìm nơi nào người ta nhận mình đi, ở mãi đây tỏ ra đáng thuơng chẳng ích gì đâu.”
“Tôi không làm sai”, Bách Thảo lẩm bẩm.
“Câm đi! Cô đã làm hại Toàn Thắng, cô khiến Trịnh sư bá bẽ mặt không dám nhìn ai, khiến bọn này đi đến đâu cũng bị người ta cười nhào! Như thế mà không sai hả?! Vậy cô không thử nhìn lại xem nơi nào đã nuôi cô, cho cô ăn, cho cô học, cho cô ở, còn dạy cô Taekwondo, nhưng cô đã báo đáp võ quán như thế nào?! Cô hỏi lương tâm xem có sai không!”
Quang Nhã tức giận ném túi xách lên người cô, dường như không muốn nhìn mặt cô nữa, đi thật nhanh về cổng võ quán Toàn Thắng.
Đồ đạc trong túi tung ra.
Bách Thảo thẫn thờ nhặt từng thứ nhét vào trong túi, Quang Nhã là con gái của sư phụ, cùng tuổi với cô. Từ nhỏ Quang Nhã đã ghét cô, mỗi lần nhìn thấy cô là Quang Nhã lại lườm nguýt, hấm hứ, tỏ ra khó chịu khi cô nhận cha Quang Nhã làm sư phụ. Bởi vị Quang Nhã ghét cô nên nhiều sư huynh, sư đệ Thích Quang Nhã cũng ghét cô. Lại thêm mối quan hệ với sư phụ, năm ngoái cô còn đắc tội với Trịnh sư bá nên võ quán hầu như không ai nói chuyện với cô.
Có lẽ cũng không hoàn toàn là những nguyên nhân đó.
Có lẽ cô bẩm sinh đã khiến người ta ghét bỏ.
Cho nên khi cô bị đuổi đi, mọi người đều vui? Không ai muốn nhìn thấy cô.
Nhưng cô có thể đi đâu?
Đợi sư phụ quay về, liệu Trịnh sư bá có thay đổi ý định. Nếu có thể trở lại võ quán Toàn Thắng thì dù phải lau dọn nhà vệ sinh, nấu cơm hay giặt quần áo cho mọi người, cô đều chấp nhận.
Rời khỏi Toàn Thắng cô có thể đi đâu?
Mặc dù đã quen một mình, cô độc, nhưng giờ phút này Bách Thảo cảm thấy cô đơn hơn bao giờ hết, toàn thân co lại, ngồi ôm gối thu lu. Trông cô thật nhỏ bé.
“Trời ơi! Hóa ra cậu ở đây thật!”
Giọng nói hổn hển cùng tiếng thở hồng hộc từ xa vọng đến, hình như vừa chạy rất nhanh, sau đó người này đứng trên cao vừa thở vừa hét:
“Thích Bách Thảo! Tức chết đi được! Rốt cuộc cậu coi mình là người thế nào? Mình có phải là bạn cậu không? Suốt ngày cậu không nói gì, để mình phải nghe qua người khác!”
“Tại sao không nói với mình việc cậu bị đuổi khỏi võ quán Toàn Thắng? Cả ngày nay chưa ăn gì đúng không? Có khi hơn một ngày không ăn rồi! Bọn nó nói cậu bị đuổi từ chiều hôm qua! Cậu không đói sao, cậu muốn chết đói phải không?”
“Bọn họ đuổi thì cậu đến tìm mình! Việc gì phải bám lấy chỗ này! Cậu có biết bọn họ đang cười vào mặt cậu không, những người ở Toàn Thắng, cả những đứa đáng ghét ở võ quán mình, tất cả đều cười cậu, bọn nó bảo không ai cần cậu, vậy mà cậu còn mặt dày không chịu đi, ngồi lì trước cổng như con chó giữ nhà! Trời ơi, tức chết được! Này, cậu nói đi chứ!”
Hiểu Huỳnh lay vai Bách Thảo đang ngồi ôm gối dưới gốc cây.
“Sao con người cậu kỳ quặc thế, nói đi chứ, nói đi, hay là cậu giận mình?! Cậu giữ lấy chút sĩ diện được không! Bọn họ đã không cần cậu, sao phải cầu xin làm gì! Mình đã biết hết rồi, cậu không làm gì sai hết! Chính bọn họ đã làm những chuyện đáng xấu hổ, bản thân không biết ngượng lại còn chửi mắng cậu!”
“Này!!!”
Hiểu Huỳnh cúi xuống, hai mắt bốc lửa, ra sức nâng đầu Bách Thảo lên, nhưng lúc nhìn thấy, Hiểu Huỳnh lại kinh ngạc, lắp bắp nói:
“Cậu… cậu… sao lại khóc? Cậu đừng khóc… bọn họ không cần cậu… cậu vẫn còn mình đây… Có phải cậu đói quá cho nên mới khóc không? Ở đây có cơm hộp, cậu ăn một chút đi đã…”
“…Bách Thảo… hu hu… xin cậu đấy, đừng khóc được không… Nhìn cậu khóc… mình cũng muốn khóc… Chẳng phải cậu rất kiên cường hay sao… Hu hu… đừng khóc.. có phải tại mình mắng cậu dữ quá không… Vậy mình… mình xin lỗi cậu… hu hu…?
Dưới gốcquế già lốm đốm ánh sao.
Bách Thảo vùi mặt vào đầu gối, dụi dụi mấy cái rồi ngẩng lên, mắt vẫn đỏ hoe nhưng khuôn mặt đã không còn một vệt nước mắt.
“Mình không khóc, chỉ hơi đói…”
Cô lí nhí, giọng khàn khàn.
“… Được rồi, cậu không khóc, là mình nhìn nhầm.”
Hiểu Huỳnh vẫn chưa nín, nức nở nói rồi cầm hộp cơm trên đất đưa cho Bách Thảo, rút đôi đũa cài cạnh hộp cơm nhét vào tay cô. “Ăn đi, có vẻ rất ngon…”
Bách Thảo lẳng lặng ăn.
Hiểu Huỳnh đưa tay lau nước mắt, nói:
“Đến ở nhà mình đi.”
“Không!”
“Vậy cậu đi đâu? Chẳng lẽ cậu ở luôn dưới gốc cây này?”
“…”
“Đến nhà mình đi! Làm bạn với mình đi! Chúng mình có thể cùng đi học, cùng về với nhau!”
“Không!”
“Được, được… Đến đi, đến đi…”
“Không !”
“Nếu vậy coi như cậu tạm thời đến chơi nhà mình. Đợi sư phụ cậu trở về xem tình hình thế nào?
Chỉ ở tạm mấy ngày thôi, coi như nghỉ phép được không? Được không?”
“… Không!”
“Đến đi!”
“Không!”
“Nếu cậu còn nói không, mình sẽ tuyệt giao với cậu!”
“…”
“Mình thề không nói khoác, nếu cậu từ chối, mình sẽ làm thật, vô cùng thật, dứt khoát đoạn tuyệt với cậu!”
“…”
Sáng sớm, khi tia
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
