|
Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí. ![]() |
có nhìn thấy ngay sự chân thành, khoandung, khiêm tốn, tốt bụng ở phụ nữ mà điều họ để ý trước tiên chính là hình thứcbên ngoài. Cũng bởi lý do đó mà nhân duyên của Tô Nhiêu rõ ràng là hơn hẳn ĐườngDu nhưng suốt năm thứ nhất đến năm thứ hai đại học, Đường Du luôn có các vệtinh vây quanh, còn Tô Nhiêu lại chẳng có ai. Hai mươi năm nay, Tôn Văn Tấn làngười tình đầu tiên của Tô Nhiêu. Người ta thường nói phụ nữ thường yêu hếtmình ở mối tình đầu, chắc là không sai, ít nhất là đúng trong trường hợp của TôNhiêu.
Trời tốiđen như mực, cả hai nằm trên giường mà không sao chợp mắt được, không khí có phầnngột ngạt. Tô Nhiêu có lẽ do chột dạ liền chủ động nói, “Tiểu Du, có phải cậunghĩ mình thật ngốc nghếch, cậu đang khinh thường mình đúng không?” Trước đâynghe Diệc Thư nói hàng ngàn lần rằng do bụng dạ đàn bà nông cạn, nên vô tình đềcao người đàn ông, không ngờ giờ đến lượt mình cũng không tránh khỏi cái quy luậtđó. Tô Nhiêu vừa thấy hổ thẹn lại vừa thấy bất lực, nhưng dẫu sao giờ đây cô đãdám thẳng thắn hỏi Đường Du có khinh thường cô không thì rõ ràng cô đã chấp nhậnsố phận rồi.
“Chỉ vì gã TônVăn Tấn ấy mà cậu bỏ bê việc học hành, cậu còn nói cùng lắm là bỏ học lấy anhta sao?”
Tô Nhiêukhông nói gì.
Đường Du sựcnhớ ra một chuyện, cô hỏi: “Tôn Văn Tấn đã cầun cậu chưa?”
“Chưa.”
Đường Dukhông biết nói thế nào với Tô Nhiêu nữa, bình thường xem ra cô cũng rất thôngminh, không hiểu sao sau khi gặp người đàn ông này lại trở nên như vậy, vội vãlao vào mạo hiểm. Im lặng một hồi, cuối cùng Đường Du chỉ có thể thốt lên, “Cậukhông điên đấy chứ?”
Chẳng phảivết xe đổ vẫn còn hằn rõ nét đó sao, gần nhất là bố Tô Nhiêu đã bỏ rơi mẹ concô, khiến hai mẹ con không nơi nương tựa mười mấy năm trời; chẳng đâu xa là mẹĐường Du vì chuyện ly hôn mà tự sát. Những chuyện như thế chính bản thân họ đãtrải qua, Tô Nhiêu lẽ ra phải là người sớm ý thức được hơn bất kỳ ai.
Tô Nhiêu lặngim một lát, có lẽ đang tự kiểm điểm, sau đó nói với giọng thành khẩn: “Cậukhông phải là mình nên đâu biết mình cảm thấy may mắn thế nào khi gặp được anh ấy.Mình sợ nếu mất anh ấy rồi, mình sẽ chẳng bao giờ có được cơ hội thứ hai như thếnày nữa.”
“Chưa baogiờ mình nghĩ lại được một người đàn ông đẹp trai như thế yêu, cũng chưa từngcó người đàn ông nào yêu chiều, quan tâm đến mình như thế. Khi mới đến đây,ngay cả băng vệ sinh cũng do anh ấy mua, mình cứ như công chúa ấy, mình cảm thấyvô cùng hạnh phúc. Cậu cũng biết, một người đàn ông hoàn mỹ như vậy sao có thểyêu người như mình, nhưng đó là cơ hội trời ban, dù sau này có phải ân hận thìgiờ mình cũng không muốn từ bỏ.”
Người chưatừng được làm công chúa, một khi đã được coi như công chúa rồi thì đâu dễ từ bỏngôi vị, huống hồ lại được người như Tôn Văn Tấn cung phụng. Nghĩ đến ánh mắtTô Nhiêu nhìn Tôn Văn Tấn tối nay, đôi mắt ngập tràn tình yêu của cô cứ bám riếtTôn Văn Tấn, đến nỗi con ngươi dường như bất động. Có lẽ phụ nữ là những con bạcbẩm sinh, dù biết rõ rằng sẽ thua nhưng vẫn cứ chơi, vì nếu bỏ lỡ canh bạc nàyrồi thì e rằng sau này sẽ không còn cơ hội chơi nữa.
Đường Du thởdài, cũng không thể trách Tô Nhiêu, đây có lẽ là số phận của người phụ nữ, trờisinh ra họ vốn là vậy rồi.
Sau cả đêmnói chuyện, Tô Nhiêu vẫn không muốn quay lại trường, Đường Du thì không thể nánlại thành phố N thêm nữa. Cô còn có một số việc quan trọng khác trong chuyến đilần này là đến thành phố S, bố cô đã hẹn ở đó. Trên đường ra bến xe, Tôn Văn Tấnvà tiễn cô. Nhìn bạn, Đường Du thầm thở dài nghĩ Tô Nhiêu thật đáng thương.
Trước lúcchia tay, cô ôm Tô Nhiêu, “Nhiêu Nhiêu à, về trường lần này mình sẽ nói với thầygiáo là cậu bị cảm lạnh vừa mới khỏi thì lại bị ngã cầu thang, phải bó bột haitháng, nhưng nhớ phải chuẩn bị giấy xác nhận của bệnh viện đấy nhé.” Đường Dunghĩ, xin nghỉ thêm cho bạn hai tháng nữa, sau đó sẽ là thi cuối kỳ rồi nghỉđông, nếu Tô Nhiêu vẫn không muốn quay lại trường thì cô cũng chẳng còn cáchnào.
Mắt TôNhiêu rơm rớm, cô gật gật đầu.
Tôn Văn Tấnđứng cạnh đó chợt hỏi: “Cô Đường Du đi thành phố S có việc gì à?”
Đường Du vẫnchưa quên chuyện tối hôm trước, cô lạnh lùng nhìn gã nói từng tiếng: “Có việc cắtđứt quan hệ cha con.”
Tôn Văn Tấn“ồ” một tiếng rồi tiếp: “Cô vui tính thật.” Đường Du nhìn gã với ánh mắt khinhmiệt, sau đó đi thẳng vào trong bến. Cô không nói đùa mà sẽ cắt đứt quan hệ chacon thực sự.
Kể từ thángchín năm nay, ông Đường Kỳ Chính cha cô không gửi tiền vào thẻ tín dụng cho cônữa. Trước đây Đường Du chưa từng kiểm tra xem trong thẻ có bao nhiêu tiền, chỉbiết tiền học phí, tiền sinh hoạt của cô đều dùng tấm thẻ này, nhưng chưa khinào dùng hết. Cha cô bỗng dưng không gửi tiền, cô cũng chẳng buồn hỏi tại sao.Lần trước cô đã dùng thẻ rút tiền trả ba tháng thuê nhà, số còn lại chỉ đủ cầmcự đến tháng mười một, nhưng học phí vẫn chưa đóng, số tiền mang theo ngườicũng đang hết dần. Tuy vậy, lần này cha cô muốn cắt đứt quan hệ, cô cũng khôngcó ý định cầu xin. Cô chưa bao giờ chủ động tìm ông ta khi cần bất kỳ thứ gì. Từlúc mẹ cô mất, cha cô chưa từng coi cô là con gái của ông. Nhưng bây giờ, ôngta muốn chính thức cắt đứt quan hệ cha con, còn gọi cô từ thành phố B về, mời cảluật sư và nhân viên công chứng đến, còn phải ký cả một biên bản chính thức. Thậtkhông hiểu sao lại làm rùm beng thế. Chả lẽ ông ta sợ sau khi cắt đứt quan hệ rồi,cô sẽ ân hận, sẽ muốn nối lại tình cha con nên cố ý mời nhiều nhân chứng đến đểlỡ sau này nếu cô chối cãi thì cũng khó hay sao?
Trở lại trườngtừ thành phố S, buổi chiều cô đến văn phòng khoa tìm thầy hướng dẫn, nói rằngTô Nhiêu bị gãy chân, phải bó bột không đi học đc, khi nào Tô Nhiêu gửi chuyểnphát nhanh giấy chứng nhận của bệnh viện đến, cô sẽ mang nộp. Thầy giáo nhìn ĐườngDu nói: “Thầy biết rồi, Tô Nhiêu nhớ đưa cho thầy tất cả hóa đơn trước khi kếtthúc học kỳ, học phí của trường chúng ta bao gồm cả bảo hiểm thân thể, nhiều nhấtcó thể thanh toán được tới sáu mươi phần trăm.”
“Dạ?”
Thầy hướngdẫn vừa dặn dò vừa giải thích: “Tô Nhiêu chỉ có mẹ, gia cảnh khó khăn, em nhắcbạn đừng quên nhé.”
“Dạ, vâng ạ.”
Đọc tiếp: Tình Yên Đau Đớn Thế – Chương 2
Chương 2:Tai họa bất ngờ xảy ra với Lâm Khai
Phụ nữđôi khi thật lạ, chỉ một hành động rất bình thường của đàn ông thôi cũng có thểkhiến họ khắc sâu tận đáy lòng.
Từ vănphòng khoa đi ra, Đường Du nhận được điện thoại của Lâm Khai. Anh nói phải vềquê làm một số giấy tờ.
Lâm Khai lànghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp, dự định sẽ ở lại thành phố B làm việc nên phảivề nhà chuẩn bị rất nhiều giấy tờ. Trước đây anh từng nói với Đường Du chuyệnnày nhưng cô không để ý, chỉ ậm ừ cho qua.
Lâm Khai làngười yêu của Đường Du, đang làm nghiên cứu sinh của một trường đại học nổi tiếngcủa thành phố B, chuyên ngành anh học nghe rất cao siêu, Đường Du không nhớchính xác gọi là gì, chỉ nhớ mang máng là làm về nghiên cứu. Một lần, trường củaLâm Khai tổ chức tọa đàm, Tô Nhiêu rất mê vị giáo sư thuyết trình hôm đó nên cứnằng nặc rủ Đường Du đi cùng. Vì số người hâm mộ vị giáo sư đó tương đối nhiềunên khi buổi tọa đàm kết thúc, mọi người chen nhau rất đông. Đường Du nắm chặttay Tô Nhiêu chen ra nhưng vẫn bị tuột, cô vội kéo lại. Khi ra khỏi phòng thôngtin mới phát hiện người mà nãy giờ cô kéo tay không phải là Tô Nhiêu mà là mộtanh chàng đang mặt đỏ tía tai. Chàng trai đó chính là Lâm Khai.
Đường Duchau mày, “Sao lại là anh
Khuôn mặtnhỏ nhắn của Lâm Khai càng đỏ hơn, anh nói nhỏ nhẹ: “Em khỏe thật, kéo được anhra tận đây.”
Thực ratrong lòng Đường Du thấy rất ngượng nhưng cô không thể để lộ điều đó. Cô lạichau mày: “Sao lại trách tôi, ai bảo tay con trai gì mà nhỏ như tay con gái.”
Lâm Khai vẫnmặt đỏ tía tai.
Lúc này, TôNhiêu đã đến nơi, Đường Du xấu hổ không muốn để bạn biết chuyện kéo nhầm ngườinên vội vã kéo tay Tô Nhiêu đi ngay.
Sau đó, cómột lần Đường Du tan học từ trường về nhà trọ, cô thấy trên đường Lâm Ấn có anhchàng bị một cô gái chặn đường, cô gái bướng bỉnh không ngần ngại thổ lộ tình cảm,“Nói để anh biết, em thật sự rất mến anh.”
Chàng traiđỏ mặt, nói: “Em… em đã từng nói rồi, anh biết.”
Cô gái tiếp:“Nhưng em muốn làm bạn gái anh!”
Chàng trainho nhã, bẽn lẽn ấy tỏ ra hơi hoảng hốt, anh nhìn cô gái dạn dĩ đang đứng trướcmặt, không biết nên trả lời thế nào.
Cô gái tiếnvề phía chàng trai thêm một bước, nhìn thẳng vào mắt anh ta, “Có được không hả,anh phải nói gì đi chứ?”
“Nhưng anhcó người yêu rồi.”
“Lúc trướcanh cũng nói thế, em bảo đưa em đi gặp thì anh nói cô ta học ở trường này nhưngsao đến tận giờ này vẫn chưa thấy đâu, anh thì không muốn đi nữa, có phải anhmuốn gạt em không?”
“Anh khônggạt em, đúng là cô ấy học ở trường này nhưng anh chỉ biết cô ấy học ở đây,không biết cô ấy tên gì, học khoa nào.” Nói đến đây, hình như chàng trai đã thấyĐường Du, mặt anh càng đỏ hơn, sợ Đường Du trông thấy, anh ta vội vã quay ngườiđi về hướng cổng trường.
Cô gáikhông chịu bỏ cuộc, vội chạy
Đường Du khônghiểu mình làm gì khiến
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
