watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

Speed Video Downloader - Android
Tải Video Từ Youtube Nhanh Và Miễn Phí
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 23:01 - 30/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 10027 Lượt

yêu. Ở tuổi này có thể người lớn cho là sớm nhưng tôi nghĩ chúng tôi cũng đủ khả năng để yêu và được yêu. Đó chắc chắn là một niềm hạnh phúc rất lớn với mỗi con người. Trước giờ tôi cũng có vài em theo đuổi, nhưng lúc đó tôi đều từ chối để có thể tập trung vào việc học. Giờ nghĩ lại cũng thấy hơi tiếc khi hồi đó mình quá cứng nhắc, xem trọng “sự nghiệp” hơn cả hạnh phúc tinh thần.

Đưa mắt nhìn lên bầu trời đầy sao, thấy có một ngôi sao lấp lánh ở góc trời, tôi bất giác mỉm cười…
CHƯƠNG 2

Ngày hôm sau, khi lên lớp, tôi tiếp tục bị mấy thằng bạn “xử lí” vì tội đi đá muộn. Vừa đặt chân vào lớp, bọn nó lại lao vào tôi mà hỏi tội:

- A cái thằng làm đội mình thua kia rồi!
– Đệch, mấy chú lại gây sự à! – Tôi bực bội nói.
– Tại mày chứ tại ai mà phàn nàn, hehe!

Sau một lát thì cũng giải tán, thằng Quân đập vai hỏi tôi:

- Hôm qua mày đi đâu thế? Mọi khi mày đúng giờ lắm cơ mà!
– Ờ tao bận đi… phụ mẹ mua đồ ấy mà, thôi để tao học bài đi! – Thấy tôi không có hứng trò chuyện nên nó cũng hết hỏi han, quay lại với bài học của mình.

Nói là học bài chứ đầu óc tôi vẫn nghĩ đến người con gái hôm qua. Thế là trong giờ học, tôi không hề tập trung chút nào, và hậu quả là…tôi bị gọi lên đọc bài trong 2 tiết liên tiếp, mà toàn là môn xã hội. Đầu tiên là môn Sử:

- Em An cho cô biết Liên Xô tan rã năm bao nhiêu? – Cô Sử ra câu hỏi.
– Dạ…dạ năm…! – Tôi quên mất sự kiện này xảy ra từ bao giờ nên trả lời nhát ngừng, đồng thời đưa mắt lo lắng nhìn xuống dưới cầu cứu sự trợ giúp của bọn bạn.

Mấy thằng bạn chắc vẫn đang bực về chuyện hôm qua nên nhắc đểu:

- Năm 2010 chứ còn năm nào nữa, chẹp, thằng này…!

Lúc đó không hiểu sao tôi lại nghe theo bọn nó, chắc do bí quá:

- Dạ thưa cô, năm kỉ niệm 1000 Thăng Long, năm 2010! – Tôi chém ra.

Cô giáo nhìn tôi lắc đầu ngán ngẩm, rồi ghi chép gì đó vào sổ. Còn bọn ở dưới đang cười lăn lộn, nhất là mấy thằng nhắc đểu mình. Tôi xấu hổ cầm vở về chỗ, trong đầu tự nhủ lần sau không thèm nghe bọn nó nữa.

Khi điều không may xảy ra thì nó có xu hướng xảy ra tiếp. Và điều đó đúng với tôi. Sau cô Sử, đến lượt thầy Địa:

- Em cho thầy biết Việt Nam thuộc kiểu khí hậu nào?
– Dạ…thuộc kiểu…! – Tôi lại ngắc ngứ không biết Việt Nam mình nó thuộc kiểu nào nữa.

Thằng Quân nhắc thầm:

- Kiểu Hàn đới mày ạ, tin tao đi!

Và tuy đã tự nhủ là không nghe bọn nó nữa, nhưng khi thấy phao cứu sinh thì những người sắp chết trôi như tôi không thể nào không bám lấy. Thế là:

- Dạ thuộc kiểu Hàn đới ạ! – Tôi đọc như cái máy.
– Ha ha, thằng An học kém hơn cả học sinh lớp 6! – Quân phá ra cười.

Thế là tôi nhận điểm một vào sổ, không biết để đâu cho hết nhục, tôi cúi gằm mặt đi về chỗ, thầm nghĩ thể nào cũng bị cô chủ nhiệm nói.

Và đúng cuối giờ, cô chủ nhiệm đã phê bình tôi:

- Em An học thế này thì làm sao có thể thi được chứ!
-…. – Tôi im lặng cúi mặt.
– Từ nay bạn Như Ngọc sẽ kèm bạn An học mấy môn xã hội, được không Ngọc ? – Thế là cô phân công đứa con gái học khá giỏi, đứng nhất nhì lớp tôi về khoản xã hội, và cũng…xinh xắn nhất trường để kèm tôi học.

Nhưng tôi không để ý nhiều đến em ấy, đơn giản là hồi trước tôi có nói chuyện với Ngọc, và kết quả là…không dám bắt chuyện với em ấy nữa vì Ngọc hoàn toàn không để ý đến lời tôi, thậm chí còn sẵn sàng báo với cô nếu tôi tiếp tục nói sau khi em ấy nhắc. Lạ là mọi đứa con trai khác em không hề phớt lờ lời của bọn nó mà còn nói chuyện rất sôi nổi nữa, chắc mình bị em ấy ghét sẵn rồi.

Tôi thấy mấy thằng con trai trong lớp xì xào bàn tán, chắc bọn nó tiếc vì mình không được em Như Ngọc kèm học. Nói là kèm học chứ thực sự bọn nó muốn nói chuyện nhiều hơn với em ấy. Thấy em Ngọc còn vui vẻ nhận lời, bọn nó càng khó chịu hơn nữa, mặt thằng nào thằng nấy nhăn nhó đến ghê. Còn tôi thì ngạc nhiên vô cùng. Sao em ấy dạo này thay đổi hẳn thái độ với tôi vậy nhỉ? Và chắc vì để tiện kèm hơn nên cô quyết định…chuyển cho tôi ngồi cạnh em này. Quyết định của cô khiến bọn con trai phản đối rào rào:

- Cô ơi bạn An cao lắm, vào đây che mất tầm nhìn của em!
– Không được đâu cô, bạn An vào đây nói chuyện nhiều lắm!

Và hàng tỉ lí do khác. Tôi biết bọn con trai này không muốn tôi tán em Ngọc nên mới bịa ra lí do như thế, đúng là… Nhưng một khi quyết định đã đưa ra thì không thể thay đổi, với lại em Ngọc lại vui vẻ đồng ý nữa, khiến bọn nó tức lắm mà không biết làm gì. Kể cũng lạ khi từ trước đến nay em ấy không thích ngồi cạnh đứa con trai nào hết vì bọn nó hay bắt chuyện với cô nàng trong giờ học.

Thế mà giờ đây em ấy lại thay đổi quan điểm, dù sau cũng may mắn cho tôi khi không bị cô nàng ngồi cạnh cứ khó chịu với mình. Mấy thằng bạn thân thì không nói gì, ra hiệu chúc mừng cho tôi. Khẽ nhíu mày tỏ vẻ không vừa ý, tôi liền qua chỗ em ấy ngồi. Vừa mới ngồi xuống, chưa kịp hòa nhập với môi trường xung quanh thì em ấy đã mở lời luôn:

- Chào bạn, hi! – Ngọc vui vẻ bắt chuyện với tôi.
– À ừm, chào … bạn! – Tôi ậm ừ cho qua chuyện.
– Hì, hôm nay bạn có muốn học luôn không hay để hôm khác nào? – Em ấy nói tiếp.
– À tất nhiên là … hôm khác rồi! – Thấy em ấy khá dễ tính nên tôi cũng hưởng ứng luôn, khất học thêm sang lúc khác.
– Vậy… để mấy ngày nữa nha! – Em ấy cười nói.
– Ừ ừ, cảm ơn bạn nhiều! – Tôi cảm kích trước hành động.
– Không có gì đâu mà, hi!

Cuối cùng buổi học cũng trôi qua, tôi vội dắt xe ra ngoài, quyết định sẽ quay lại con đường hôm qua. Một lát sau, tôi cũng đến được chỗ đó. Lúc này đang giữa trưa, khá ít người ra đường vào lúc này. Lúc đó tôi đã định đi về vì nắng nếu không chợt phát hiện ra có một quán ở gần đó. Tôi lượn xe vào, ngồi một lát trong lúc chờ nàng lại đi qua. Cuối cùng thì nửa tiếng chờ đợi của tôi cũng không uổng công.

Cô nàng hôm trước lại xuất hiện ở cuối đường. Hôm nay nàng mặc bộ đồng phục trường nào đó, chắc là vừa đi học về. Thấy vậy, tôi liền bật dậy, từ từ đi ngược lại, giả như tôi vô tình đi vô đây. Khi nàng đến gần, tôi mở lời:

- A, chào bạn, hôm trước…bọn mình đã gặp nhau rồi thì phải? – Tôi giả vờ quên lần gặp trước.
– Vậy à? – Cô nàng dừng lại hỏi.
– Ừ hôm trước mình còn… – Tôi ngập ngừng không nói hết câu.
– Còn gì vậy?
– Thì…mình còn…hỏi đường bạn ấy mà!
-….. – Cô nàng có vẻ nghĩ ngợi hồi lâu.
-….. – Tôi cũng im lặng chờ đợi.
– Ừm, chắc thế! – Nói rồi cô nàng đi thẳng qua mặt tôi luôn, bỏ lại tôi ngạc nhiên vô cùng trước phản ứng của nàng. Tôi cứ nghĩ là nàng sẽ phải hỏi tôi điều gì chứ.
– Này, bạn hôm trước vừa….– Tôi gọi theo nàng.
– …… – Tuy tôi nói vậy nhưng cô nàng vẫn đi thẳng, không thèm quay lại nhìn tôi lấy một lần.

Tôi thực sự thấy buồn trước thái độ của em với tôi. Dù tôi chắc chắn một điều là nàng đã biết tôi là ai…

Thế là tôi buồn bã đạp xe về nhà, lòng thấy trống rỗng vì nàng hầu như không để ý đến mình nữa. Thầm nghĩ cô nàng xinh đẹp lạnh lùng như thế thì chắc chắn không chưa thể có người yêu được, vì chả anh nào có thể tán được nàng. Ngày hôm nay coi như thất bại hoàn toàn, tôi chán nản chả buồn làm gì.

Tối trước khi đi ngủ, tôi nghĩ có lẽ mình nên quay lại đó vào ngày mai. Nếu nàng vẫn lạnh lùng như vậy thì tôi đành ngậm ngùi bỏ cuộc, đương nhiên là với tâm trạng không vui chút nào…

Nghĩ là làm, trưa hôm sau đến lớp với tâm trạng hồi hộp, chỉ mong hết giờ thật nhanh để có thể quay lại đó thêm lần nữa, dù tôi chắc rằng mình chả khá hơn hôm qua được đâu. Trong giờ, thấy tôi có vẻ không tập trung, Như Ngọc khẽ nhắc tôi:

- Bạn có…nghe giảng không vậy?
– À có chứ! – Tôi giật mình.
– Thật không? – Cô nàng nhìn tôi nghi ngờ.
– Thật mà! – Tôi toát mồ hôi trước màn tra hỏi này.
– Thế sao bạn không…ghi gì vậy? Từ nãy đến giờ mình ghi gần một trang rồi mà!

Quả này tôi cứng họng luôn, không thể nói thêm được gì nữa. Trông thấy tôi như thế, em ấy chỉ cười nhẹ:

- Hì, thôi được rồi, bạn chép bài đi!
– Ừ…mình biết mà! – Tôi gật đầu lia lịa.
– Thế bạn…đang nghĩ gì thế? – Em ấy khẽ nghiêng đầu hỏi tôi. Thề rằng lúc đó tôi thấy em ấy xinh xắn vô cùng, chỉ thua cô nàng kia một chút thôi.
– À không…không có gì đâu! – Tôi bối rối vì em ấy cười trông xinh lắm.
– Không có gì á? – Em Ngọc lại tiếp tục “tra tấn” tôi với những câu hỏi như vậy.
– Ừ! – Rút kinh nghiệm từ lần trước, tôi gật đầu quả quyết luôn.
– À thế thì, hi, bạn ngồi nghe đi nhé, nếu mệt thì mình chép bài hộ cho! – Em Ngọc khẽ mỉm cười, có lẽ em ấy thấy mặt tôi lúc đó trông rất căng thẳng.
– Ừ mình…chép được mà!

Như Ngọc khẽ nháy mắt với tôi, rồi quay lại với bài giảng của cô. Còn tôi thì ngồi ngẩn ngơ như người mất hồn, trong lòng cảm thấy vui vui. Lúc trưa về, em ấy đi ngang qua tôi, khẽ nói:

- Vậy An…có chép bài không?
– À mình….– Tôi trả lời ngắc ngứ, vì quả thật

Trang: [<] 1, 2, [3] ,4,5 ,81 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT