![]() |
BIGONE 2015 - Phiên Bản Iphone
Game đánh bài cờ bạc đã có mặt trên Iphone ![]() |
phúc quá…!
- Thôi nào…có gì mà em phải khóc vậy? – Tôi ngơ ngác.
- Vì đó là quà của người yêu em tặng em…bằng chính công sức của người ấy…huhu! – Nàng cười, rồi lại khóc…
- Thôi nào…điều đó thực sự có ý nghĩa với em à? – Tôi chợt thấy vui hơn hẳn, cũng nhẹ ôm lấy nàng…
- Dạ…tất nhiên…híc! – Trang gật nhẹ đầu.
Tôi biết…càng ngày nàng khiến tôi yêu nàng hơn…đúng là trẻ con…dễ thương và đáng yêu…xúc động trước những điều nhỏ bé mà tôi đem lại cho nàng… Và thông cảm…hiểu tôi…ân cần và chu đáo… Đó là những gì nàng đã đem lại cho tôi suốt thời gian qua…
- Thôi nào cô bé…giờ ta về nhé…! – Tôi thì thầm.
- Dạ…híc…! – Nàng bẽn lẽn gật đầu.
- Em ra trước đi…không thằng Minh nó lại nghi ngờ…! – Tôi đưa tay lau nước mắt cho nàng
- Dạ…anh về luôn nha…! – Nàng đỏ mặt thì thầm.
- Ừ…anh về luôn mà!
- Ưm…hi…em về đây…! – Nàng tần ngần nhìn tôi, rồi mỉm cười cầm túi xách bước ra khỏi lớp.
Trời khá âm u…gió lạnh buốt…mưa lất phất rơi…Lát sau…lúc tôi đang thảnh thơi đạp xe về nhà thì một chiếc ôtô đi phía sau chợt áp sát vào tôi. Giật mình…là xe của thằng Minh…hắn định làm gì vậy…
- Ê An dừng lại một chút…bọn tôi có việc muốn nói…! – Tiếng thằng Minh.
- “Bọn tôi” là những ai? – Tôi hỏi lại.
- Trang, Ngọc và tôi…! – Thằng Minh nói to, tôi ngạc nhiên…
- Ba người định nói gì?
- Dừng xe lại đi An…! – Như Ngọc lên tiếng…
Tôi miễn cưỡng dừng xe lại ngay bên đường, cạnh một cửa hàng thời trang… Cửa xe mở ra…cả ba người bước ra ngoài…
- Có chuyện gì vậy…? – Tôi thản nhiên hỏi.
- Minh nói đi! – Em Ngọc nhìn tôi lạnh lùng, rồi đẩy nhẹ tay thằng Minh…
Tôi đưa mắt nhìn Trang…ánh mắt của nàng sợ sệt nhìn hai người kia, rồi lại đưa mắt nhìn tôi đầy lo lắng. Biết có chuyện chẳng lành, nhưng tôi đứng yên, khoanh tay nghe thằng Minh nói:
- An…tôi muốn nói điều này…!
- Điều gì…?
- Có phải hồi trước…ông thường hay qua lại với Ngọc và Trang cũng một lúc không? – Nó hỏi.
Nàng nhìn tôi lắc đầu nguầy nguậy, nhưng tôi vẫn phải thừa nhận…đó là sự thật mà…
- Ừm…đúng vậy…!
- Sao An dám…! – Em Ngọc tức giận định bước lại gần tôi, nhưng thằng Minh đã đưa tay ngăn lại…
- Ngọc…bình tĩnh nào…đó là hồi trước thôi…giờ Trang lạnh lùng với nó rồi…!
- Có thật không đấy…! – Ngọc nhíu mày…
- Thật…! – Nàng vội vàng đáp ngay.
- Đấy…Ngọc thấy chưa…nhưng thôi…giờ đã đến lúc xử lí cái thằng bắt cá hai tay này! – Nó nhếch mép cười nhìn tôi, còn tôi thì im lặng…chính mày là thằng bắt cá hai tay đấy…Minh à…
- Mấy cậu định làm gì? – Mai Trang lo lắng hỏi ngay.
- Cậu cũng phải tham gia đấy…!
- Mình á? – Nàng run run hỏi lại.
- Đúng vậy…cậu nhìn Ngọc đi…! – Nó vòng tay kéo nàng lại gần, đưa mắt nhìn Như Ngọc đang lại gần tôi.
- Cậu định làm gì thì làm đi…! – Tôi lạnh lùng nhìn em Ngọc.
- Đây chỉ là cảnh cáo thôi nhé…nếu mà còn tiếp tục thì đừng trách mình…! – Em ấy nhìn tôi rồi vung tay tát một cái thật mạnh…không thương tiếc gì nữa…
- Chát…! – Tôi bật mặt sang một bên, cảm thấy bên má phải của mình rát buốt…vì cái tát…và vì gió lạnh…
- Ngọc…! – Nàng hét lên, định lao ngay vào Ngọc…nhưng ngay lập tức bị thằng Minh giữ lại…
- Trang…cậu làm cái gì vậy? – Nó sững lại.
- Bỏ mình ra…! – Nàng rưng rưng nhìn thằng Minh, cố gắng vùng ra…
- Không…cậu vẫn còn tình cảm với thằng đó hay sao…!
- Anh…tôi đã nói với anh bao nhiêu lần…anh là đồ tồi rồi hả? – Nàng hét lên.
- Cái gì cơ…? Cô nhắc lại xem…!
- Anh là đồ tồi…đồ đáng ghét! – Nàng nói thẳng vào mặt nó.
- Chát…! – Một cái tát nữa, vẫn là Như Ngọc… Tôi lao ra ngay…khi thấy nàng khuỵu xuống, ôm lấy một má…
Nước mắt lăn dài… Thằng Minh nhìn thấy tôi lao vào liền nhanh chóng đẩy mạnh ra, rồi ấn nàng vào trong xe.
- Cô dám nói vậy với Minh ư…! Cô có biết cô may mắn thế nào khi là người yêu của Minh không hả…còn tôi mặc xác nhà cô…không cần biết cô xinh đẹp hay giàu hơn ai…! – Như Ngọc sẵng giọng nói.
- Thôi ngay đi Ngọc…cậu không được đánh Trang như thế…! – Nó nhíu mày kéo Ngọc vào trong xe rồi đi thẳng…
Còn lại mình tôi đứng lặng đi…cơn tức giận đến cùng cực với Như Ngọc…giận thằng Minh một mà giận em nó mười…đồ đáng ghét…dám đánh cả Mai Trang… Tôi đã thấy nàng khóc…lần này quả thực tôi không thể chịu được nữa rồi…
Vội vàng chạy đến nhà Mai Trang, tôi xuống xe, đứng nấp vào một góc tường rồi lặng lẽ quan sát… Đúng như tôi nghĩ…chỉ vài phút sau…chiếc Merc màu bạc đã dừng lại ngay trước cổng nhà nàng. Mai Trang vội vàng bước ra, lảo đảo quay lại nhìn Minh và Ngọc…
- Minh…anh đi với nó đi…đừng có lại gần tôi nữa…! – Nàng nấc lên, quay mặt đi.
- Kìa…Trang…mình xin lỗi cậu mà…! – Thằng Minh bước ra, nó thở dài.
- Anh về đi…đồ đáng ghét! – Nàng hét lên, bước vội về phía cổng.
- Cô dám gọi Minh như vậy ư? – Như Ngọc nói to, nhưng thằng Minh đã đưa tay ngăn lại, rồi nó cúi xuống thì thầm…
- Ngọc…đừng nói nữa…tình hình đang xấu thêm đấy! – Nó chau mày…
- Ừm…! – Ngọc miễn cưỡng gật đầu…
- Trang…cậu về đi…giờ cậu chưa được bình tĩnh…sáng mai mình sẽ qua nhà cậu nói chuyện!
- Tôi không cần anh…về đi! – Nàng khóc…
- Ừm…được thôi! – Nó thở dài rồi bước vào trong xe…chiếc xe lùi lại và đi mất…
Tôi vội vàng tiến lại gần nàng. Lúc đó trời khá tối, xung quanh lại không có đèn nên tối om… Mai Trang không thấy tôi…nàng loạng choạng đứng dậy, lấy chìa khóa trong túi ra rồi run rẩy mở cánh cổng…nhưng nàng cứ liên tục làm rơi chìa… Cuối cùng…tủi thân…nàng ngồi bệt xuống đất, bất chợt òa khóc…
- huhu…An ơi…hức…! – Nàng gục đầu xuống tay…nước mắt rơi lã chã…
- Anh đây…! – Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống, vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau, nhẹ nhàng an ủi.
- Em không muốn chuyện này tiếp diễn nữa…huhu…em…em…mệt mỏi lắm rồi…hức…! – Nàng nấc lên.
- Ừm…! – Tôi thở dài…
- Chẳng lẽ…em không thể có những ngày bình yên bên cạnh người em yêu hay sao…hức…sao…! – Tôi bước ra trước nàng, ngồi xuống rồi vòng tay ôm chặt nàng vào lòng…chặt lắm…
- …..!
- Em không muốn như vậy nữa…hức…em đau lắm rồi…huhu! – Nàng vẫn khóc…khóc nhiều hơn nữa…
- Vào nhà đi em…! – Tôi thì thầm…
- Em không vào…em không muốn vào…! – Nàng nấc lên, mắt long lanh…
- Vào đi…ngoài này lạnh lắm…! – Tôi thì thầm.
- Không…anh đừng nói nữa…em muốn được ở một mình…! – Trang cố đẩy tôi ra, nhưng tôi càng ôm nàng chặt hơn…nàng đấm liên tục vào ngực tôi…nhưng không có lực…cuối cùng…nàng buông thõng đôi tay, khóc nhiều hơn…
- huhuhu…hức…huhu…!
- Em có thể khóc…có thể đánh anh…giận anh…nhưng xin em…hãy vào nhà đi…đừng ngồi ngoài này nữa…! – Tôi gần như van xin nàng đến nơi…
Và…nàng vội vàng đứng dậy…đẩy cửa ra rồi vội vàng đi lên gác, sập cửa phòng một cái thật mạnh…
- Rầm…!
Tôi lắc đầu thở dài…dắt xe vào trong sân… Chuyện này không thể tiếp tục nữa…nàng là một người con gái dễ bị tổn thương rồi…
Sau vài phút suy nghĩ và đắn đó, cuối cùng tôi gọi điện về nhà, xin phép bố mẹ cho tôi ngủ lại nhà thằng bạn…sau một hồi tranh cãi khá lâu cuối cùng tôi cũng được phép ở lại…
Cất điện thoại đi, tôi nhẹ nhàng đóng cánh cửa nhà nàng lại… Lo lắng ngước nhìn lên gác…không biết người yêu của tôi sẽ thế nào đây…tôi hít một hơi…lấy lại bình tĩnh rồi từ từ bước lên phòng nàng, sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì…
CHƯƠNG 70
- Trang ơi…em có ở trong đó không? – Tôi gõ nhẹ cửa phòng nàng.
- ……! – Không có tiếng trả lời, nhưng thỉnh thoảng tôi lại nghe được tiếng nấc lên.
- Anh vào nhé…! – Tôi thở dài rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.
Mai Trang đang nằm trên giường, chùm chăn kín mít. Người nàng cứ run lên, thỉnh thoảng có tiếng nấc nghẹn…
Tôi từ từ lại gần giường nàng, đặt tay lên người nàng rồi thì thầm:
- Trang…!
- ….hức…!
- Trang…anh xin lỗi…!
- …hức…anh về đi…đừng ở lại đây nữa…! – Nàng nghẹn ngào nói.
- Nhưng mà…!
- Em muốn…hức…ở một mình!
- Không được…em đang buồn…cần có người chia sẻ…! – Tôi kéo cái chăn xuống.
Đôi mắt nàng đỏ hoe…khuôn mặt xinh đẹp lấm lem nước mắt…tóc nàng rối bời… Trông nàng đáng thương vô cùng…
Tôi n
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
