watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 08:00 - 29/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 1171 Lượt

còn sống sót sau trân động đất!

-Dạ… – Đến giờ tôi mới hay là tôi đã dừng lại trên đường khá lâu (để định thần lại) – Con không sao đâu dì à!

-Trời đất, tụi nó còn là học sinh mà chạy xe phân khối lớn lại có đứa con gái ngoài sau ôm cứng ngắc nữa. Đúng là con nít quỷ mà!

-Ừ, đúng rồi đó

-Chứng kiến cảnh đó tôi muốn xỉu ngay tại chỗ

-…..

Những người đi ngoài đường xúm lại bình phẩm cho vụ sống sót kinh hoàng của tôi. Chỉ riêng tôi thì không cảm thấy gì cả. Tính ra phản ứng chậm chạm cũng có cái lợi của nó (^.^)

Đột ngột chiếc xe SH ấy quay lại, tiến thẳng đến chỗ tôi đang thủng thẳng định đạp xe đi. Người con trai ngồi trước kéo nhẹ mắt kiếng đen ra khiến tôi phải hốt hoảng, thì ra, đó chính là Thanh Phong! Sở dĩ tôi nhận ra người này là Thanh Phong chứ không phải Thanh Nam vì theo như mô tả của nhỏ Anh Thư thì chỉ có Thanh Phong mới có thể liều mạng đến thế.

-Cậu là Hà Vy? – Thanh Phong đột ngột hỏi.

-Ừ! – Tôi hoảng sợ gật đầu, linh tính có một chuyện chẳng lành xảy ra.

-Là con nhỏ quái dị hôm bữa đến nhà tôi? – Thanh Phong khẽ nhếch môi hỏi câu hỏi tiếp theo, câu hỏi này khiến đứa con gái ngồi sau phải bật cười thành tiếng.

-Ừ! – Tôi lạnh băng trả lời cậu ta, cậu ta một lần nữa lại xúc phạm đến tôi rồi.

Thanh Phong chợt cho xe chạy song song với tôi, rồi….BỐP… tôi không còn biết trời trăng mây nước gì nữa. Trên má tôi in hằn 5 ngón tay của đứa con gái ngồi sau. Nó gằn giọng:

-Cho mày hay, mày dám hô hoáng trong lớp rằng có quen với anh Phong và anh Nam thì liệu hồn với tao!

Nó gằn giọng một cách đáng sợ rồi cười ha hả. Chiếc xe SH cũng nhanh chóng phóng đi. Bỏ lại tôi với muôn vàn đau đớn. Tôi lại khóc, khóc vì đau đớn và tủi nhục, khóc vì tủi thân cho mình. Tôi đã làm gì tụi nó chứ? Tôi đã đụng chạm gì đến bọn họ mà bọn họ cứ chèn ép tôi hết lần này đến lần khác?

Lê lết mãi cũng về đến nhà. May là mẹ tôi không có nhà, nếu không tôi sẽ phải trình bày với mẹ, và thế nào mẹ cũng cho tôi một trận. Ra ngoài sau bếp lục xem còn gì ăn không, nhưng hỡi ôi, không còn một hột cơm. Bây giờ đã gần 11h trưa nhưng tại sao không có gì ăn hết. Mẹ tôi đã đi đâu? Một mảnh giấy trên bàn “Mẹ đi công chuyện chút, bánh mẹ làm rồi, để trong tủ, con lấy ăn tạm mấy cái cho no rồi đi bán, chiều mẹ về”. Tôi thật sự ngạc nhiên, không biết mẹ đã đi đâu mà từ sáng đến chiều mới về?

Lục tung cả hộp thuốc mới tìm được chai dầu chỉ còn mấy giọt. Tôi lấy xoa xoa lên má của mình. Phải công nhận nhỏ đó mạnh dữ thiệt, cái táng của nó khiến má tôi thâm tím. Lại một lần nữa tôi lại khóc, khóc mà không biết phải làm gì…

Ăn tạm mấy cái bánh bông lan mẹ làm, phải nói là ngon tuyệt, bao nhiêu đau đớn giờ không còn nữa. Tôi mỉm cười hạnh phúc vì mình không có gì nhưng ít ra tôi còn một người mẹ thương yêu tôi, như thế là quá đủ.

Sáng hôm sau tôi đến lớp với khuôn mặt vẫn còn thâm tím nhưng đã bớt hơn hôm qua rất nhiều. Vừa bước vào lớp, Anh Thư đã hốt hoảng hỏi tôi:

-Gì thế này?

-À, không – Tôi phân bua – Chỉ tại….

-Tại gì? Tụi nó lại làm gì mày phải không?

-Không, không, tại…tại….tại….mẹ đánh tao

Tôi lắp bắp nói không thành tiếng. Thiệt tình, nói chuyện với nhỏ

Anh Thư hoài thế nào tôi bị cắt lưỡi vì nói dốc quá T_T

-Gì? Tao thấy bác hiền khô à, vậy mà cũng mạnh tay đánh mày hả? – Anh Thư hỏi tôi một cách hoài nghi.

-Trời, thì ba mẹ đánh con để dạy dỗ là chuyện thường mà – Tôi cười hề hề cố che giấu những gì xảy ra ngày hôm qua.

-Vậy à! Được rồi, tạm tin mày. Mà nè, hôm nay có tiết sinh hoạt lớp, tao sẽ triển khai kế hoạch văn nghệ của lớp. Đảm bảo đợt này, đứa nào múa sẽ sướng mê tơi!

-Gì????? Làm gì mà sướng mê tơi? – Tôi ngạc nhiên

-Thì lát mày sẽ biết, hà hà

Giọng cười “bán nước mắm” của Anh Thư khiến tôi không nhịn được mà cười phá lên. Mà thôi, dù có chuyện động trời động đất sắp xảy ra đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng quan tâm, điều mà tôi quan tâm là cuốn vở Địa đang nằm chiễm trệ trên bàn mình, cũng đồng nghĩa rằng tiết đầu tiên sẽ là tiết Địa. Ôi dào! Thầy hiệu trưởng chẳng hiểu học trò gì hết, ngay tiết đầu tiên của ngày lại sắp ngay tiết Địa, có nghĩa là thầy gián tiếp làm cho học sinh “say sưa trong lớp học” rồi còn gì! Phen này tôi có không muốn gục xuống bàn cũng không được rồi. Haizzzzz Đúng là lực bất tòng tâm mà!

Những phút đầu của tiết Địa trôi qua thật là êm ả, không có đứa nào bị ghi vào sổ đầu bài. Chắc có lẽ hôm nay là ngày cuối tuần nên tụi nó không muốn trong tiết Địa cuối này lại phải xui xẻo lên sổ đầu bài. Tôi cũng thế, cố nhướn đôi mắt một mí của mình lên để xem những dòng chữ chi chít trên bảng T_T. Thấy tôi ngáp dài ngáp ngắn, Anh Thư viết sang cho tôi 1 tờ giấy:

-Tao sẽ đồng ý làm bạn gái Thanh Phong, được không… pà thím?

Nhìn

tờ giấy mà Anh Thư chuyền qua, lại trợn mắt nhìn lên nhỏ bạn “yêu quái” của mình. Sao nó lại hỏi ý kiến tôi làm gì nhỉ???

-WHAT????

Một chữ to đùng trên tờ giấy được chuyền qua cho Anh Thư, nó nhăn mặt rồi cắm cúi ghi:

-Má ơi, con hết giấy rồi, làm ơn tiết kiệm giùm cái! Thì mày nói đi, được không? Nếu không, con Huyền Trân cướp mất của tao rồi sao????

Kèm theo là cái mặt cười…nham nhở không chê vào đâu được…

Nhét vội tờ giấy vào cặp khi tôi có một cảm giác…rùng rợn! Linh tính bảo với tôi rằng thầy sắp xuống đến nơi. Thầy rảo bước quanh lớp học rồi lại lên bàn giáo viên ngồi. Giời ạ, chỉ như thế thôi mà mồ hôi hột của tôi chảy ra đầm đìa. Tôi thầm lẩm bảo trong đầu rằng ổng vừa mới ăn sáng xong hay gì mà dư calo thế không biết? ^.^ Nếu dư thì cho tôi một ít đi, tôi đang rất rất rất thiếu năng lượng đây này.

Tiết Địa vừa dứt, tụi bạn trong lớp la lên như vừa thoát khỏi một cơn bão (điển hình là cơn bão số 8 gần đây nhất). Tôi cũng được dịp thở phào nhẹ nhõm. Cũng may tôi kiềm chế được bản thân nên không để cho mắt mình được dịp thả xuống.

Đầu óc tôi chợt linh hoạt lên khi thấy có điều gì đó không ổn nơi góc lớp. Theo một phản xạ tự nhiên, tôi quay ngoắt người xuống nhìn. Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là một đám con gái trong lớp ỏng à ỏng ẹo với Thanh Nam, à không, không phải, đúng là nhầm lẫn tai hại mà, là Thanh Phong chứ không phải Thanh Nam. Bởi vì Thanh Nam đang loay hoay với đống bài tập trên bàn (tiết Địa thì làm gì có bài tập nhỉ?). Xem ra, bài tập với cậu ấy còn quan trong hơn cả con gái. Sau này ai làm bạn gái cậu ấy chắc chịu đựng không nổi đâu nhỉ? (nhưng tôi cũng muốn biết cái cảm giác “không chịu đựng nổi” là như thế nào? T_T)

Anh Thư cũng nhìn thấy cảnh đó, nó nổi giận hầm hầm, mặt đỏ bừng nhưng không làm gì được. Trong đám con gái đó có cả Huyền Trân nữa (điều này thì tất nhiên). Thanh Phong tươi cười với lũ con gái, tôi chỉ nghe loáng thoáng được vài tiếng: “Được rồi, bao nhiêu anh cũng chiều hết, tụi em yên tâm đi” Ặc ặc, con người như thế mà Anh Thư để ý được cũng hay à. Đúng là ở trong chăn mới biết chăn có rận, học chung lớp mới biết con người của Thanh Phong là như thế nào. Trước kia Anh Thư cứ ngỡ Thanh Phong là thiên sứ trên trời (ặc) không với tới được nên khi Thanh Phong dùng 99 nhánh hồng để tỏ tình với nó thì nó lâng lâng như người trên mây. Đang định đồng ý lời tỏ tình đó thì nó lại chứng kiến được cảnh này. Thử hỏi ai mà chịu để yên cho được. Nhưng Anh Thư không hành động gì hết, nó cứ nắm chặt cây viết trong tay khiến lòng bàn tay nó im đậm những đường hằn do ngón tay nó bấu chặt vào. Hình như….hình như…tôi thấy nó khóc…

-Mày chịu để yên à?

Tôi khẽ lay lay nó, không biết nó gì hơn ngoài câu nói đó. Bình thường tôi không thích làm lớn bất cứ chuyện gì hết, nhưng không biết sao hôm nay tôi lại có thể xúi giục nó. Phen này chắc có người bị đuổi học 3 ngày đây.

Anh Thư không trả lời, đôi mắt to tròn của nó cứ nhìn vào một khoảng không vô định, đôi môi đỏ mọng của nó mím chặt vào lộ vẻ giận dữ. Nhưng không biết sao nó có thể để yên chuyện này được?

-Anh ta xem tao như trò chơi à?

Câu nói của Anh Thư hòa vào tiếng ồn ào của lớp. Câu nói ngắn gọn ấy khiến tôi không biết phải làm gì hơn, chỉ biết nắm chặt tay nó, chỉ biết đồng cảm với nó trong giờ phút này. Một giọt nước mắt bướng bỉnh rơi xuống trên khuôn mặt trái xoan trắng hồng của Anh Thư khiến tôi không cầm lòng được phải khóc theo.

Tiết học thứ hai trong qua trong một bầu không khí nặng nề bao trùm 2 đứa. Không đứa nào nói với nhau một lời nào hết, cả 2 đều đang theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình.

Giờ ra chơi đã điểm, cả lớp lại vỡ ra như bầy ong. Mọi điều diễn ra bình thường, thật bình thường như mọi ngày, duy chỉ có Anh Thư không còn xông xáo như mọi ngày nữa. nó nằm xuống bàn và đôi vai nó đôi lúc bỗng run lên. Chợt tôi nhận thấy Thanh Phong đang đi đến bàn của 2 đứa. Cậu ta khẽ đặt tay lên vai Anh Thư, giọng nói thật dịu dàng:

-Cậu bị làm sao thế?? 90

Anh Thư không trả lời, nó thừa biết người phát ra câu nói đó là ai nhưng nó không buồn ngước lên. Thanh Phong dường như rất tức tối trước phản ứng của Anh Thư, nhưng cậu ta cố nén giận dữ, ôn hòa nói:

-Cậu đừng như thế nữa, mình sẽ đau lòng lắm đấy!

Nế

Trang: [<] 1, 5, 6, [7]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT