watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 06:49 - 17/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 3794 Lượt

không tuôn ra, hét lên.

Anh rõ ràng giật mình không hiểu tại sao tôi cáu, đứng lên lo lắng nhìn một lát cuối cùng cũng đi ra, ra đến cửa còn ngoái lại nhìn tôi.

Tôi kìm chế cơn đau nơi ngực, đi thật nhanh đóng cửa khóa trong lại, tay ôm ngực tay ôm đầu

dựa cửa ngồi phịch xuống, nước mắt thi nhau rơi ướt đẫm vạt áo.

Anh yêu cô ta sao ? Yêu.

Tôi cảm thấy mình sắp điên rồi, tôi phải làm sao ? Làm sao bây giờ ? Tôi không thể khống chế bản thân đi về phía giường túm lấy bất kỳ thứ gì quẳng nó vào tường. Gối, mền, ly cốc, khung hình, vật dụng trên bàn trang điểm… tất cả đều theo tiếng ‘choang’ vỡ tan dưới nền nhà.

Tôi thở hồng hộc ngồi giữa đống kính vỡ, cầm một mẫu kính của khung ảnh…

Tôi… sẽ giết anh. Nếu như thế tôi sẽ không bao giờ phải mất anh cả.

Tôi sẽ không đau khổ nữa, đúng thế, chỉ cần tôi giết anh.

Cầm mảnh kính chầm chậm đi đến cửa, tay đặt vào núm xoay nhưng tôi bỗng nhiên không thể nào mở được.

Tôi sao có thể giết anh ? Đó là người tôi yêu nhất mà.

Tôi thà đau khổ, chỉ cần anh hạnh phúc.

Một nơi nào đó trong tiềm thức tôi cứ hét ‘giết anh ta đi’, câu nói đó lập lại mãi như một đĩa CD bị lắp. Tôi cố gắng giữ lí trí cãi lại với nó rằng tôi yêu anh, tôi sẽ không hại anh.

Tôi vứt mảnh kính xuống, chỉnh lại quần áo rồi ra ngoài, một mình đi ra đường phố. Tôi đi lang thang vô định mãi, không biết mình đi bao lâu, cũng chẳng biết mình đang đi đâu.

“Hy Hy ?” Tôi nghe ai đó gọi mình, ngẩng đầu nhìn lên, là Tử Hoàng.

“Sao cậu ở đây, giày dép đâu, sao lại đi chân trần ?” Tử Hoàng lo lắng cởi chiếc áo khoát đen dày của mình khoát lên vai tôi, bỗng nhiên ấm áp, tôi nhào vào lòng Tử Hoàng khóc thật nhiều.

Tôi không biết mình làm sao đến được đây, chỉ thấy mình đang ở một căn biệt thự cổ kính, Tử

Hoàng đang nhè nhẹ vỗ lưng tôi như dỗ trẻ, tôi ngẩn người rồi nín khóc.

“Sao mình lại ở đây thế ? Đây là đâu ?” Tôi nhìn quanh rồi hỏi.

Tử Hoàng không nhiệt tình mấy trả lời tôi, đưa khăn giấy cho tôi rồi nói, “Tớ đưa cậu về, đây là nhà tớ.”

Tôi nhận khăn giấy bỗng thấy nghi vấn, tại sao Tử Hoàng lại có nhà ở thành phố này, rõ ràng cậu ấy đang học đại học ở thành phố cũ mà. Tử Hoàng như biết tôi định hỏi, nói: “Biệt thự của ba, ít khi ở.”

“Ừm.”

“Nói đến chuyện của cậu, sao cậu ra nông nổi này ?”

Tôi lái sang chuyện khác, “Biệt thự này đậm chất cổ nhỉ, rất phong cách.”

“Nói việc chính đi, đừng có nói chuyện khác.” Tử Hoàng nhíu mày không vui nói.

Tôi im lặng.

“Vì anh Nhật Thiên sao ?” nói đến đây, Tử Hoàng ngập ngừng một chút mới nói tiếp, “cậu vẫn yêu anh ta à ?”

Tôi kinh ngạc trợn to mắt nhìn Tử Hoàng.

“Đừng có làm bộ dáng đó, chuyện này tớ biết lâu rồi. Có chuyện gì sao ?”

Tôi nhìn chăm chú vào Tử Hoàng, không ngờ người nhìn như vô tâm lại sâu sắc đến thế. Nghĩ

đến anh tôi lại đau lòng, “Anh hai… yêu người khác.”

Tử Hoàng thở dài.

“Đó là đương nhiên, cậu định suốt đời yêu anh mình sao ? Quên nó đi.”

Tôi lắc đầu, “Cậu tưởng dễ quên thế sao ?”, nói rồi tôi cười khổ.

“Có một cách.” Tử Hoàng bỗng nhiên nắm lấy tay tôi, nhìn tôi thật kỹ.

Tôi còn chưa kịp phản ứng, câu nói tiếp theo của Tử Hoàng cứ như ngũ lôi oanh đỉnh giáng

xuống đầu tôi. “Cậu hãy yêu tớ.”

Tôi nghiêng đầu nhìn nơi khác, “Mình chỉ yêu anh hai thôi.”

“Tớ sẽ đợi, cậu… đồng ý được không ? “ Tử Hoàng mỉm cười, gương mặt điển trai dịu dàng khiến tôi ngây ra, bất giác tôi đã nói “được.”

Đây có lẽ là con đường duy nhất để tôi có thể giải thoát khỏi sự đau khổ này.

Tử Hoàng đưa tôi về nhà, xe vừa đến cổng tôi đã thấy có bóng người đứng ở cửa, là anh hai và ba mẹ.

Thấy tôi xuống xe, mẹ lo lắng chạy đến ôm tôi, mắt ươn ướt, “Con sao vậy ? Sao lại đập vỡ đồ đạc như thế ? Ai khiến con khó chịu sao ?”

Mắt tôi cũng hồng hồng, tôi ôm chặt lấy mẹ, “Xin lỗi, con xin lỗi. Con không có gì đậu ạ.”

Mẹ ôm tôi một lát rồi dẫn tôi vào nhà, ba quan tâm nhìn tôi nhưng không nói gì, anh hai cũng thế. Ngoan ngoãn trả lời những câu hỏi lo lắng của mẹ, tôi đi lên phòng mình. Phòng tôi đã được dọn dẹp lại, đồ dùng cũng đã được thay mới, xem ra tôi vừa ra khỏi nhà anh hai đã trở lại nên phòng ốc mới được dọn xong nhanh thế này.

Nằm phịch xuống giường, tôi đăm đăm nhìn chiếc đèn chùm màu vàng nhạt trên trần, lòng cứ nghĩ mãi về yêu cầu của Tử Hoàng.

Tôi cảm thấy mình làm như vậy thật tốt, từ hôm qua nhận thấy bản thân có thể sống dù thiếu anh không đến mức điên dại như đã nghĩ. Vậy nếu tôi yêu ai đó khác, như Tử Hoàng chẳng hạn, như thế tôi sẽ thoát khỏi bóng ma tội lỗi này, danh dự của nhà họ Tả cũng không bị tổn hại.

Phải biết, một gia tộc danh giá bậc nhất đất nước như Tả thị lại có con gái loạn luân, không biết tin tức đó sẽ chấn động thế nào.

Tôi đứng dậy đến tủ đồ lấy quần áo, định tắm rồi đi ngủ.

Vừa bước nửa chân vào nhà vệ sinh, tôi nghe thấy tiếng mở cửa bè đảo ra nhìn, anh hai đứng ngay cửa nhìn tôi. Tôi giật mình, nén buồn bình tĩnh nói, “Anh hai, chuyện gì ?”

Anh nghe tôi hỏi cũng không trả lời, cứ như hồi tưởng một việc gì đó, lát sau mới nói: “Người đưa em về là… Tử Hoàng ?”

“Vâng.” Tôi gật đầu. Ra nãy giờ anh đang tìm kiếm ký ức về người bạn của tôi lúc còn ở thành phố cũ.

“Nửa đêm em ra ngoài là đến nhà cậu ta ?”

Tôi do dự một lát, gật đầu.

Anh nhíu mi thật sâu, con ngươi xẹt qua thứ gì đó mà tôi không rõ, rất nhanh lại biến mất.

“Được rồi, em đi nghỉ đi.”

Nói xong anh lập tức xoay người định ra ngoài.

Bỗng dưng tôi rất muốn hỏi, nếu anh trả lời như ý tôi, tôi sẽ tiếp tục yêu anh, nếu không, tôi sẽ quên anh dù phải mất một năm hay mười năm đi nữa.

Và tôi đã làm thật.

“Anh hai, ai quan trọng hơn ?”

Tả Nhật Thiên, ai quan trọng hơn ?

Chương 4: Anh hai, em rất yêu anh

“Ai với ai cơ ?” Anh đứng lại, không hề xoay đầu hỏi.

“Em với cô ấy – bạn gái anh.”

“Em đang hỏi một điều rất khó trả lời đấy.” Rồi anh biến mất sau cánh cửa.

Tôi nhìn bóng lưng của anh, lòng như có hàng ngàn con kiến câu xé. Một giọt nước mắt chảy lên má, tôi lấy tay quệch bừa rồi lao vào nhà vệ sinh.

Sáng sớm, hôm nay là thứ hai, tôi phải đến trường. Bước ra khỏi cửa phòng tôi vẫn thấy anh như mọi ngày, tôi nhìn cũng chẳng thèm dù rất muốn được thấy anh, giữ vẻ mặt bình tĩnh đi từng bước xuống lầu.

Anh không hề nói gì, vẫn giữ thói quen đi song song với tôi, tay hơi vươn định vuốt đầu tôi. Tôi né tránh, chạy xuống phòng ăn.

Không hề để ý, trong mắt anh bùng cháy lên lửa giận.

Vào phòng ăn, tôi ngồi bên cạnh ba, cười cười ôm ba làm nũng. Bỗng nhiên, có tiếng bước chân từ ngoài vào, tôi nghi hoặc ngẩng đầu lên xem, là cô gái ấy. Không ngờ, anh hai yêu cô ấy đến mức đưa cả khóa cổng vào nhà dù chỉ mới ra mắt ba mẹ.

Tôi thầm cười trong lòng, không khống chế được suy nghĩ nếu bây giờ tôi cầm dao gọt trái cây đâm cô ta thì cảm giác thế nào nhỉ ? Chắc hẳn rất tuyệt đi.

Cô ta mặc váy trắng rất thanh nhã, đến chỗ tôi và ba thì lễ phép cúi người thưa.

“Cháu chào bác trai.”

Ba gật đầu cười, “Ngọc Liên, sáng sớm đến định đi học cùng với tiểu Thiên à ?”

“Vâng ạ.” Trả lời ba xong, Ngọc Liên chuyển ánh mắt đến tôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc,

“Em là Nhật Hy phải không ? Đúng là rất giống Thiên nha, em đẹp quá. Chào em, chị là Ngọc Liên” cô ta đỏ mặt, “bạn gái anh trai em.”

Tôi nắm chặt tay, khuôn mặt tươi cười, “Chào chị, chị quá khen em rồi. Chị ngồi đi.”

Lý do Ngọc Liên ngạc nhiên tôi đương nhiên hiểu rất rõ, bảy trên mười người phụ nữ gặp tôi đều có vẻ mặt đó, là do – tôi quá đẹp. Điều này là sự thật, tôi cũng không phải tự cao gì, chính tôi còn phải tán thưởng bản thân mỗi khi nhìn vào gương mà, mặc dù đa phần là vì nó giống với anh hai đến tám phần.

Ngọc Liên tao nhã ngồi xuống cạnh anh hai, tôi nhìn mà gai mắt, tự hỏi tại sao hôm qua mình có thể bình tĩnh nhìn cảnh hai người vui vẻ nói cười với nhau, hôm nay lại không thể. Xem ra, cảm xúc của tôi quá thất thường rồi. Tôi phải cố gắng điều chỉnh nó lại nới được.

Nhìn vào phòng bếp, tôi nói to: “Mẹ ơi, ‘chị dâu’ đến, thêm một phần nữa nhé mẹ.”

Tôi nghe thấy tiếng mẹ vui vẻ đáp lại, nhìn thấy đôi má Ngọc Liên đỏ lên vì ngại, tâm tình càng thêm tệ.

Cô ta hỏi tôi, “Em có… bạn trai chưa ?”

Tôi suy nghĩ một chút, Tử Hoàng cũng xem như bạn trai tôi chứ nhỉ, vậy là đáp “có rồi ạ.”

Ba ngồi kế bên giật mình nhìn tôi, tờ báo rớt xuống đất, ba nghiêng người nhặt lên vẫn đăm đăm nhìn tôi.

“Ồ, cậu ấy cùng trường với em hay đã ra trường rồi ?”

Tôi thấy vấn đề này thật nhảm nhí, nói chuyện với cô ta làm tôi thấy khó chịu, nhìn anh hai, anh vẫn không tỏ thái độ gì. Cố gắng trả lời, “Anh ấy học đại học ạ, bốn năm nữa sẽ tiếp quản sự nghiệp gia đình.”

Tử Hoàng hơn tôi hai tuổi, theo lý tôi phải xưng em gọi anh với cậu ta nhưng tôi không thích, hôm nay tôi gọi cậu ta là ‘anh’, Tử Hoàng, cậu lời rồi nhé.

Cô ta cười càng thêm tươi, “Hôm nào cho chị gặp nhé, để chị xem cậu ta có xứng đáng với

Trang: [<] 1, 2, [3] ,4,5 ,19 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT