watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí.
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 15:16 - 22/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 9961 Lượt

Tây rồi Tây lại phải gọi cho người khác thật quá phiền phức. Những chuyện thế này giải quyết càng nhanh càng tốt. Vì thế quyết định Tây đi. Gác máy xuống, Quốc nhanh chóng về nhà, vừa về đến nhà là làm việc nhà, làm cho đến tận bây giờ. Năm phút trước Quốc nhận được điện thoại báo từ lái xe tải bị bắt là xe đã được thả, mọi chuyện diễn ra thuận lợi. Chẳng hiểu vì sao Tây không trực tiếp gọi về, Quốc thì không dám gọi cho Tây, chỉ biết ở nhà làm việc trong lo lắng. Lau sạch nhà, giặt xong quần áo đem phơi, xem thời gian cũng muộn, Quốc liền đi nấu cơm. Vừa xào xong món rau thì bên ngoài có tiếng mở cửa, Quốc vội chạy ra xem, quả nhiên đúng là Tiểu Tây. Quốc vui mừng một tay bưng đĩa thức ăn, một tay xoè ra hướng về phía bàn ăn đon đả mời: “Vợ yêu, xin mời dùng bữa!” Trên bàn là cả một bàn thức ăn cực kỳ đẹp mắt.

Tây chẳng buồn nhìn, giày cũng chẳng kịp cởi vội lao vào nhà vệ sinh. Thế nên để lại nguyên vết giày trên sàn nhà bóng loáng Quốc vừa lau. Vào phòng tắm, Tây đóng sầm cửa lại như thể trong nhà không có người tên là Quốc kia nữa. Quốc tự an ủi mình rằng có lẽ do Tây mắc tiểu quá không chịu nổi. Đặt nốt đĩa thức ăn trên bàn xong xuôi, Quốc lại bước vào nhà bếp dọn món tiếp. Món ăn dọn xong xuôi, Tây mới bước từ buồng tắm ra, ánh mắt Quốc như dõi tìm một ánh mắt từ phía Tây nhưng Tây vẫn như không nhìn thấy Quốc, bước thẳng vào phòng ngủ. Tây tụt phắt hai chiếc giày ra rồi nằm lăn trên giường trong phòng ngủ.

Quốc bước vào theo, khẽ nói: “Dưới quê gọi điện lên báo là mọi chuyện đã được giải quyết khá thuận lợi, xe cũng được thả rồi. Không bị phạt. Họ nói hôm nào đó sẽ mời vợ chồng mình ăn cơm.”

“Không cần phiền thế!”

Quốc nói tiếp như thể không chấp: “Nếu em mệt thì nằm nghỉ chút đi, đắp chăn lên cẩn thận kẻo lạnh!” rồi kéo chăn đắp lên người Tây. Nhưng chiếc chăn bị Tây hất mạnh ra văng vào chiếc khung ảnh phía tường ở đầu giường. Đó là khung treo ảnh cưới của hai vợ chồng. Chiếc ảnh rơi xuống, choang, vỡ tan. Quốc chỉ thở dài rồi lặng lẽ ra lấy chổi vào quét dọn. Bất cẩn, Quốc để mảnh kính cứa đứt tay, máu chảy rất nhiều. Quốc cố tình kêu “ây ya” thật lớn để Tây phải chú ý. Nhưng không ngờ Tây chẳng buồn động đậy, quay người vào trong và nằm yên mặc kệ. Quốc có vẻ không nhịn nổi nữa nên lên tiếng càu nhàu: “Tây à, em làm giúp gia đình anh có chút chuyện mà phải thế sao? Có đáng không?”

Nghe vậy, Tây ngồi bật dậy: “Quốc! Anh còn dám nói với em mấy câu này sao? Em hỏi anh, anh bảo chủ xe với mấy người đi nhờ là họ hàng đúng không?… Kết quả thì sao, đến đó em phải giải thích rằng họ không kinh doanh, không vì lợi nhuận, đó là người nhà đi nhờ. Người ta nói rằng, người ta và chúng ta hai bên khai không khớp, không tin anh đi mà hỏi! Hoá ra chủ xe và mấy người đó chẳng có quan hệ gì hết, rõ ràng là ông ta chở người trái phép! Trước mặt Lưu Khải Đoạn và Giản Giai em xấu hổ không chịu được, chỉ còn nước chui xuống đất thôi, vậy mà vẫn phải bước vào, là loại người gì không biết? Không chỉ nói dối, lại còn lừa gạt!… Quốc, anh yêu cầu em giúp sao không nói thật với em hả? Lừa em đã đành, đây còn lừa cả Khải Đoạn và Giản Giai nữa là sao?”

Quốc im lặng. Thực ra Quốc đã sớm biết rằng chủ xe đó có vấn đề, nhưng lúc đó Quốc không nói là vì sợ Tây không chịu giúp. Lúc này Quốc đành để da mặt dày lên chút thôi: “Nhưng trong điện thoại họ nói với anh thế mà…”

“Nhưng họ lại bảo họ không hề nói với anh thế! Rốt cuộc là ai nói dối ai nói thật hả?… Anh Quốc, anh chẳng thề lên thề xuống rằng họ là những người thật thà nhất thôn anh à? Người thật thà nhất mà biết nói dối thế này hả?”

“… Đó là vì nếu nói thật sẽ phải chịu phạt nặng.”

“Vậy nói dối sẽ được rẻ hơn hả? Nói dối làm người khác coi thường! Anh Quốc, thực ra anh biết hết mọi chuyện, anh rõ hết mọi vấn đề, anh chỉ định vờ hồ đồ để đẩy em đi làm mấy việc này cho xong. Còn em thì sao? Sống chết cũng mặc, anh chẳng hề quan tâm.”

“Thôi ăn cơm đi, đừng tức giận nữa mà. Sau này những việc thế này chúng ta không quan tâm tới nữa.” Quốc cố gắng giảng hoà, năn nỉ cho qua chuyện “Ăn cơm nhé.”

“Không ăn! Không đói! Ăn nguyên cục tức đầy bụng rồi!”

“Em muốn anh làm gì bây giờ?” Quốc không nhịn nổi nữa hỏi lại: “Hay em muốn anh quỳ xuống, thay mặt cả thôn của anh quỳ xuống trước mặt em nói hôm nay nhờ có em nếu không xe hàng đó đã gặp chuyện…”

Tây đay nghiến lại: “Anh vẫn còn mặt mũi để nói móc người ta vậy hả? Anh chắc quên mất hôm nay mới là ngày thứ hai sau khi em làm phẫu thuật rồi nhỉ?”

Quốc tỏ vẻ chẳng buồn quan tâm: “Phẫu thuật gì? Tiểu phẫu phá thai hả? Phụ nữ ở thôn anh sau khi làm xong phẫu thuật đó liền leo lên xe đạp về nhà, đến đầu nhà buông xe lao vào làm việc luôn!”

“Em và họ không giống nhau.”

“Có gì mà không giống?”

“Đương nhiên là không giống. Về cơ bản là không cùng một loại.”

Nghe vậy, Quốc trợn trừng mắt, tức giận sôi sục, hai nắm đấm nắm chặt. Ai bảo rằng chỉ có đánh người mới là bạo lực gia đình chứ? Đánh đấm thì làm đau về thể xác, còn mỉa mai làm tổn thương về tinh thần, đem so sánh thì cái này còn đau hơn ý chứ. Tất nhiên, cuối cùng Quốc không ra tay đánh vợ, vì tận trong đáy lòng Quốc không muốn thế. Nếu cả hai người cứ vì cái tôi của mình cãi qua cãi lại thế cả ngày cũng không giải quyết xong. Nhưng nếu không động tay mà chỉ cãi nhau thì Quốc thua là cái chắc, vì: thứ nhất Tây là phụ nữ, mà nói chính là tài năng thiên bẩm của phụ nữ, thứ hai: Tây là cử nhân khoa văn, tài nói vì thế cũng được bồi dưỡng hơn. Nói cách khác, chưa cãi Quốc đã thua chỉ còn cách là, trong ba mươi sáu kế thì chuồn là thượng sách. Nói đi là đi, Quốc xếp đồ vào chiếc ba lô. Quốc mở ngăn kéo ra lấy quần áo nhét đầy trong ba lô, miệng vẫn bực mình nói: “Được rồi! Cô hay lắm! Tôi là loại người đó đấy, tôi không xứng với cô! Nếu đã không xứng thì tôi đi vậy, không dám trèo cao!”

“Anh còn thế nữa!” Tây cũng không chịu thua: “Tôi đã giúp nhầm rồi, sớm biết thế này thì tôi đã chẳng vất vả thế làm gì. Hôm nay khám bệnh, ngày mai xe bắt, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa, cái gì tôi làm được đã

làm, không làm đươc cũng phải làm, ngờ đâu đến giờ anh lật mặt thế?”

“Ai lật mặt?… Tây này, cô nghĩ tôi muốn cầu cạnh cô lắm hả? Cô có biết là mỗi lần định nhờ cô cái gì là tôi phải hạ quyết tâm lắm không? Hôm nay, nghe máy, thấy cô bảo là phải đến trạm công an, gác máy là tôi lập tức rời cơ quan, chẳng dám làm thêm, công việc cũng gác sang một bên. Tôi vội vàng đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Rác cũng đã đổ, quần áo cũng đã giặt sạch, nhà cũng đã lau đến ba lần. Để làm gì? Vì muốn lấy lòng cô, vì muốn cô về nhà thấy vui vẻ, đừng giận dỗi, đừng sinh sự nữa. Đối với ông chủ tôi cũng không phải nịnh nọt thế đâu.”

“Anh nói hay lắm, nói đúng lắm! Câu nào cũng đúng! Cứ như vậy đi, hèn nào hôm nay anh đối xử với tôi như vậy. Tôi nói cho anh nghe, từ giờ trở đi hễ ngày nào anh đối xử với tôi như vậy là tôi lại phải cảnh giác cao rồi, vì anh thế nào cũng có chuyện gì đó. Chẳng nói đi xa, tết năm ngoái đấy, năm đó anh tan làm về mua tặng tôi một bó hoa loa kèn, tôi đương nhiên nghĩ thầm anh hẳn có chuyện gì đó? Quả nhiên không ngoài dự đoán, hai tiếng sau, anh nói rằng mẹ anh nhớ tôi, muốn tôi về quê ăn tết.”

“Cô còn có mặt mũi nói câu này à? Nói tới mới thấy bực! Mẹ tôi yêu cầu cô về quê ăn tết là quá đáng lắm sao? Chúng ta lấy nhau đã được sáu năm, sáu năm là sáu cái tết cô mới chỉ về có một lần. Tôi là đàn ông mà còn ăn tết ở nhà cô hai lần! Cô là đàn bà mà…”

“Điều nào trong luật quy đ

định phụ nữ phải về nhà chồng ăn tết?”

“Cái này không cần luật pháp quy định, đây là chuyện đáng nhẽ phải thế.”

“Bố mẹ đòi tiền con cái cũng là chuyện đáng nhẽ phải thế hả?”

“Không chỉ là đáng nhẽ phải thế, mà luật pháp cũng đã quy định, con cái có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ.”

“Thế nào là phụng dưỡng cha mẹ? Học theo Quách Cự (1) chôn con, róc xương chữa bệnh cho mẹ, hay là nằm trong băng chờ bắt cá chép (2)?”

Tây nói ra một tràng ví dụ khiến Quốc chẳng kịp phản ứng lại. Không biết từ lúc nào trong khi mải cãi nhau, Quốc đã nhét đầy đồ vào ba lô. Thật ra, nhét đồ vào ba lô chỉ là động tác giả, còn bản thân Quốc cũng chẳng muốn đi, vì Quốc vẫn ý thức được rằng Tây mới làm phẫu thuật và hiện giờ vẫn rất cần người chăm sóc. Nhưng Tây cứ nói liên tục những lời mỉa mai khiến người khác tức giận, chẳng cho Quốc có một cái cớ để ở lại. Bây giờ ba lô đã nhét chật cứng đồ, làm thế nào được nữa? Chỉ còn cách vác lên vai và ra khỏi nhà, không còn lý do gì níu Quốc ở lại thêm nữa.

Sau tiếng đóng cửa “sầm”, Tây bắt đầu khóc trong tủi thân và lo lắng. Tủi thân bởi bác sỹ đã dặn phải tĩnh dưỡng ba ngày, thế mà chưa được nghỉ ngơi đã phải chạy ra ngoài lo việc cho gia đình Quốc. Ngoài trời lạnh thấu xương, Tây phải đến tận Thuận Nghĩa, mới phẫu thuật được hai ngày đã phải chạy đôn chạy đáo, bên dưới máu cứ từ từ chảy. Về nhà Tây lập tức lao vào nhà vệ sinh, và phát hiện máu không những chảy ướt sũng băng vệ sinh mà còn tràn ra cả đũng quần, may sao

Trang: [<] 1, 15, 16, [17] ,18,19 ,58 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT