watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

LEO Privacy Guard - Diệt Virus
Phần mềm diệt virus và tăng tốc android của bạn.
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 08:28 - 28/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 3104 Lượt

em của cháu đâu?Hoanh trả lời :- Dạ, sáng nay có mấy con dì Tám cháu đến chơi. Tụi nó rủ nhau về thăm vườn bên ngoại rồi.Ba tôi phàn nàn :- Vườn bên Cái Vồn, sao ba con để bọn nhỏ đi xa vậy?Hoanh trấn an :- Không sao đâu bác. Bên ấy có người lớn. Vả lại hai con em của cháu cũng đã đi Cái Vồn mấy lần rồi.Ba tôi vẫn chưa an tâm :- Phải cẩn thận là hơn. Tình hình lóng rày lộn xộn quá! Chiến tranh cứ kéo dài hoài. Lúc bác còn nhỏ thì cũng đã có chiến tranh. Bác cứ ngỡ đến đời tụi bây chiến tranh sẽ hết. Nhưng không ngờ tình hình ngày càng gay go thêm. Thôi, vào nhà đi. Chị Thu cháu hình như vừa mới thức đó.Hoanh qua nhà ngang, có hàng lu chứa nước mưa để dành uống. Có bốn lu đậy kín, má tôi cho thả mỗi lu mấy trái bí đao vào khoảng mùa Thu năm trước. Mùa Hè năm nay giở nắp lu ra, nước trong vắt, uống mát tới ruột. Má tôi nói: “Nước mưa mà ngâm bí đao để dành uống vào mùa nóng, mình sẽ khỏe khoắn trong người”.Hoanh vừa đi vừa huýt sáo. Theo vai vế trong gia đình, Hoanh gọi tôi bằng chị. Nhưng thật ra, Hoanh lớn hơn tôi hai tuổi. Chúng tôi xấp xỉ tuổi nhau, và có lẽ vì không có chị gái, nên việc gì Hoanh cũng thường hay hỏi ý kiến tôi, hoặc tâm sự với tôi. Tôi cũng thương mến Hoanh lắm vì Hoanh khôn khoan, hoạt bát,, thành thật, và nhứt là đi đến đâu, gieo rắc tiếng cười trẻ trung, cởi mở đến đó. Hoanh vào tới, chào má tôi, và hướng về phía tôi, hỏi :- Một giờ trưa rồi, chị mới tỉnh giấc mơ tiên đó hả?Tôi nguýt Hoanh :- Xì, mơ tiên gì, ba bốn tuần nay ta thức trắng dờ con mắt. Sắp tới kỳ thi cuối năm, nếu ta lơ mơ rớt ở lại, thì ê mặt với lớp đàn em. Ê, có muốn ăn bánh ích không?Tôi lấy cái bánh ích hình Kim Tự Tháp. Bánh bột trắng, nhưn dừa ngọt đẩy lại gần Hoanh hơn, ân cần :- Nè còn một cái, cho mi đó.Hoanh ngồi xuống ghế, cầm cái bánh mở lớp lá chuối ra. Tôi lấy hai ly thủy tinh lại bình vặn nước lọc, đưa cho Hoanh một ly đầy rồi hỏi :- Hôm nay mi có việc gì vui mà có vẻ hí hửng ra mặt vậy?Hoanh có vẻ suy nghỉ :- Chị xem, Không quân, Hải quân, Bộ binh, Hoanh nên chọn ngành nào?Tôi ngạc nhiên :- Sao vậy, bỏ ý định học ngành thuốc rồi hả?Hoanh ngậm ngùi :- Vẫn còn thích lắm. Nhưng chị thấy đó, quê hương mình giặt giả càng ngày càng ác liệt, gay go hơn. Làm sao Hoanh yên tâm ngồi trong phòng thí nghiệm để thử chất này, nếm chất kia. Chị là gái mà còn ngảy ra học nghề, còn em làm sao chịu được?Tôi ngẫm nghĩ :- Như vậy cũng đúng, nhưng tương lai của mi, làm sao ta chọn?Hoanh cười buồn :- Thì cho ý kiến thôi.Chị em chúng tôi buồn cười lắm, cứ mỗi lần Hoanh chỉ bài cho tôi, thì tôi coi Hoanh như anh cả. Còn lúc nào Hoanh hỏi ý kiến tôi, thì tôi coi Hoanh như em út vậy. Tôi cười tinh nghịch :- Vậy thì cũng được, nhưng ta có điều kiện.Hoanh làm bộ chán nản :- Còn điều kiện nữa. Thôi miễn cho em lần này, lần sau sẽ tính.Tôi cười tinh quái :- Không được miễn! Lần trước ta nhờ mi giải hai bài đại số, ta đã phải chịu một giấy chiếu bóng, một chầu kem ở bến Ninh Kiều. Giờ việc mi hỏi rất là trọng đại, ta phải suy nghĩ tốn nhiều công sức, nên ta phải đặt điều kiện chớ!Hoanh cười giả lả :- Thôi được rồi, điều kiện gì nói đi.Tôi cất giọng sôi nổi :- Nghe đây. Một vé chiếu bóng rạp Tây Đô, một tô mì hoành thánh tiệm bà Tiều ở sau góc đường Phan Thanh Giản, một khúc bánh mì Ba Lẹ ở bến Ninh Kiều, và một ly sinh tố lớn. Có vậy thôi!Tôi vừa dứt lời, Hoanh mở to mắt :- Trời đất! Người bé xíu mà sao ăn nhiều quá vậy? Không sợ mập ú để rồi chịu cảnh ế chồng hả?Tôi sừng sộ :- Ê, ê đùng nói câu có chữ “ế” đứng đầu đó nghe. Đó là câu kỵ đối với ta. Nếu mi nói nữa thì ta sẽ không cho ý kiến.Hoanh lẩm bẩm, mặt như mếu :- Toi mất nửa tháng tiền bánh.Tôi không nhịn được, cười lớn :- À, nếu mi keo kiệt quá thì thôi. Mi rút lại còn kịp mà.Hoanh nói xuôi :- Thôi cũng được.Tôi đổi thái độ, ân cần mời mọc :- Vậy chiều nay ở lại ăn cơm nghe?

Đọc tiếp: Chân Trời Hạnh Phúc – Chương Chương 1 .2
Chân Trời Hạnh Phúc – Chương 01.2
Hoanh ngập ngừng :- Để coi.Tôi trề môi :- Để coi cái gì? Có ăn không thì nói, để ta dặn bà vú nấu thêm. Chiều nay có canh chua cá lóc, gà kho sả ớt, đậu đũa xào tôm. Mấy món đó mi thích lắm mà.Hoanh cười ha hả :- Chiều nay nếu chị không mời em cũng ở lại.Tôi nguýt xéo Hoanh :- Đồ ham ăn!Má tôi ngồi khâu quần áo. Bà dừng tay, bỏ cặp kính lão xuống, cười ngất :- Tụi bây xúm lại chỉ có nói chuyện ăn. Ai mà lấy bây thiệt vô phước!Hoanh cười lớn :- Cô nào mà gập cháu là có phước đó, bác! Còn anh chàng nào gặp chị Thu thì, ôi thôi, tội nghiệp! Lãnh lương ba mươi tây, nhưng cỡ chừng bốn, năm tây đầu tháng kế thì không còn đồng xu dính túi.Tôi châu mỏ, mắng :- Thôi im đi. Cổ nhân có nói: “Trời sanh cỏ, nhỏ sương”. Mi chờ coi, chị của mi sau này sẽ có một đấng lang quân rộng rãi, chớ không keo kiệt như mi đâu.Hoanh nín cười ngồi quay lại :- Thôi không đùa nữa. Chúng ta vào đề đi, em đang lưỡng lự không biết chọn binh chủng nào đây?Tôi ngập ngừng :- Chú thím bên nhà biết chưa?- Biết rồi. Ba má em nói tùy em lựa chọn. Chinh chiến cứ kéo dài, ngập ngũ tòng quân là bổn phận của trai tráng. Binh chủng nào cũng đánh đuổi giặc, giữ gìn đất nước. Chị nghĩ có đúng không?- Thì đúng rồi! Mi cao ráo, thước tấc đầy đủ, sức khỏe có thừa, bộ dạng coi cũng được. Mi dư sức đi Không quân. Nhưng ta thấy mi nên đi Hải quân thì hơn. Làm “một vì sao xanh” rất thích hợp với mi. Ta còn nhớ hè năm trước, tụi mình đi cắm trại ở Vũng Tàu. Thấy tàu Hải quân ra khơi, mi nói: “Nếu sau này có chọn binh nghiệp, thì em sẽ chọn Hải quân”. Bây giờ mi có dịp rồi đó. Hãy tận dụng khả năng mình. Vừa giúp nước, vừa thỏa chí tang bồng hồ thỉ, thì mi còn chở gì nữa.Tôi dừng lại. Hoanh đang lắng tai nghe, vẻ mặt thành khẩn, đăm chiêu, trông thật tội nghiệp. Rồi Hoanh chớp mắt tươi cười :- Chị có lý lắm, em sẽ đi làm “một vì sao xanh”, ủa tại sao phải là “sao xanh” hả chị?Tôi không trả lời, chỉ nói :- Mà nè, đó là ý kiến của ta. Còn quyết định thì do mi nghe. Ta không muốn sau này mi đổ thừa ta xúi bậy. Ta sợ mi là thứ hễ gặp kết quả tốt là quên ơn người khuyên, còn gặp kết quả tai hại là mắng nhiết người khuyên.- Thưa biết rồi, khổ lắm nói mãi.Hôm sau mới chín giờ sáng Hoanh đến, gõ cửa phòng tôi :- Chị Thu, Chị Thu thức chưa?Hên cho Hoanh, tôi định đi chợ mua một vài thứ cần dùng cho lớp học ngày mai, nên đã thức dậy từ tám giờ. Hôm nay, trời đẹp. Đêm qua sao sáng rộ. Thế nào cũng có nắng ấm và khô ráo suốt ngày. Tôi diện chiếc áo sơ mi ngắn tay bằng lụa màu hột gà, chiếc quần tây màu đen, cột trên mái tóc chiếc “băng đô” màu hoàng yến, để chút nữa ra đi chợ luôn. Tôi mở cửa nạt :- Làm gì mà ào ào vậy?Hoanh diện áo sơ mi trắng mới, quần tergal xám da chuột. Hoanh nghiêm nghị bảo :- Em đã quyết định rồi, chọn binh chủng Hải quân. Ba má và các em của em đều đồng ý cả.Ba tôi ngồi xem báo gần đó, nghe chúng tôi nói chuyện, ông lắc đầu dừng lại. Lúc nào ông cũng muốn chúng tôi theo ngành sư phạm như ông, nên nói :- Người ta chưa động viên, mà tụi bây định tình nguyện cứu quốc. Tại sao không đứa nào vào làm nhà giáo như bác vậy? Ngành giáo dục cũng giúp ích nhiều cho nước nhà. Chừng nào động viên rồi hãy đi.Chúng tôi len lén nhìn nhau cười. Tôi dịu giọng :- Ba à, nước mình chinh chiến gay go như vầy, thanh niên trước sau gì cũng phải đi lính. Bây giờ Hoanh có điều kiện để chọn, nếu không chọn, mai mốt đến tuổi động viên, người ta đưa vào binh chủng nào, thì mình phải vào đấy, không được như ý. Bởi vậy Hoanh tình nguyện vẫn hơn chớ ba.Ba tôi nói xuôi :- Ồ thì ba chỉ tiếc cho bọn bây. Thôi thì Hải quân cũng tốt, không phải lội bộ như con thầy Ngươn. Nghe nói quanh năm suốt tháng nó ở dưới rừng Cà Mau! Thật tội nghiệp cho bọn trẻ tụi bây!Ba tôi vừa nói vừa chép miệng thở dài, cầm tờ báo đi lên nhà trên. Tôi nói nho nhỏ sắp có thêm “một vì sao xanh”. Hoanh nhìn tôi đăm đăm, cặp mắt thâm quầng vì thức khuya. Hoanh hỏi :- Chị nói gì vậy? Chưa tỉnh ngủ hả? Hôm nay em đến sớm, quấy hết cả nhà. Chị muốn đi ăn phở không? Rủ anh Tâm đi với.Tôi cười trêu ghẹo :- Sao hôm nay mi bảnh quá vậy? Mới lãnh tiền bánh hả? Ờ, đi thì đi. Nhưng ta nghĩ anh Tâm không đi đâu. Ảnh đang lục đục chuẩn bị hành lý để lên đường.Tuy nói với Hoanh vậy nhưng tôi vẫn đi lần về phía phòng anh Tâm, rủ rê :- Anh Tâm à, anh có muốn đi ăn phở với Hoanh không? Nó bao hết đó.Anh Tâm từ trong phòng nói vọng ra :- Chắc là không. Nè, Thu vào đây đi.Tôi bước vào phòng, chưng hửng. Anh chưa chuẩn bị hành lý xong: sách vở, áo, quần còn ngổn ngang trên giường. Anh đang lúi húi sắp từng món vào chiếc va li da vàng.Tôi sốt sắng :- Có cần em phụ không?Anh Tâm lắc đầu. Hâm nay, trông anh sáng mắt, tóc thấm nước chải láng, quần jeans màu đá xanh, áo thun trắng, cổ lật. Anh móc túi lấy hai tờ giấy năm trăm đưa cho tôi :- Cho em năm trăm. Cho Hoanh dùm anh năm trăm. Nói anh mừng Hoanh thi đậu. Chừng nào có tiệc, anh về sẽ cho quà nhiều hơn.Tôi hí hửng :- Cảm ơn anh. Được rồi để em đưa cho nó. Cứ mỗi tuần anh về một lần, cho em tiền như vầy là đúng điệu lắm.Anh Tâm cười hiền, khóe mắt long lanh. Anh hỏi tôi :- Thu nè, em định khi ra trường thì làm việc ở đâu?Tôi trả lời ngay :- Ở đâu cũng được, nhưng không phải là Cần Thơ và Cà Mau.Anh Tâm ngạc nhiên, nụ cười vẫn nở trên môi phô hàm răng trắng bóng và đều đặn :- Sao vậy?- Vì Cà Mau đã có anh rồi, còn Cần Thơ thì thì…Tôi vừa nói đến đây thì má tôi cũng vừa đi tới. Bà nói bằng giọng hờn mát tiếp

Trang: [<] 1, [2] ,3,4 ,13 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT