|
LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada ![]() |
theo câu tôi chưa nói hết :- Thì bây giờ không muốn ở gần cha mẹ. Chim mọc lông mọc cánh rồi thì phải bay xa ổ…Tôi cười chu mỏ nhìn má :- Má à, không phải vậy đâu. Con muốn ở mỗi tỉnh vài tháng, hoặc một năm, chừng vài năm con sẽ về ở đây với má luôn mà.Má phì cười :- Vài năm nữa mi có chồng mất rồi.Tôi véo von :- Thì má sẽ có lời, chừng đó má sẽ có rể nè, có cháu ngoại nè.Nói đến đây tôi không nhịn được cười. Má và anh Tâm cũng cười theo. Má vui vẻ bảo tôi :- Ờ Thu, con biết bác Chấn dây chung trường với ba không? Hôm đi đám cưới con thầy Danh, gặp má, bác có hỏi thăm con. Bác nói cậu Tân con trai lớn của bác là kỹ sư Nông Lâm Súc, đang làm ở Lâm Đồng, năm nay sẽ đổi về đây. Bác nhờ má dọ ý con, nếu con bằng lòng bác sẽ nhờ mai mối. Cậu ấy cũng biết mặt con rồi. Xem ra họ có cảm tình với con lắm.Tôi nhăn mặt :- Nhưng con không biết anh ta. Và con cũng không thích lấy chồng đâu.Quay sang anh Tâm, tôi gọi khẽ: “Anh Tâm”, để cầu cứu :- Má lo cho anh Tâm đi, ảnh lớn rồi.Má dịu giọng :- Anh Tâm là con trai, má không phải lo. Má chỉ lo cho con thôi.Tôi khều nhẹ anh Tâm và gọi lần nữa. Anh cười nheo mắt trêu tôi :- Thôi má à, em con không thích thì thôi. Vả lại Thu còn nhỏ, chưa ra trường mà. Má lo chi cho sớm?Má hờn dỗi :- Thôi được rồi, má sẽ để cho bọn bây ở vá hết.Anh Tâm vói níu tay má, nhái theo giọng cải lương :- Má đừng lo, chừng nào tụi con cảm thấy mình ở vá, thì sẽ mang tấm bảng trước ngực: “Mùa lạnh kiếm chồng, mùa đông kiếm vợ”.Anh làm tôi cười đến sặc. Má cũng cười rồi bỏ xuống bếp, để coi nồi giò heo hầm măng tươi, và ơ cá bống kho tiêu của bà.Năm đó Hoanh vào binh chủng Hải quân, được đưa ra Nha Trang thụ huấn quân sự, và được sang Mỹ học tu nghiệp.Thời gian dài nhưng qua mau. Ngày Hoanh trở về, gia đình chú tôi hết sức vui mừng. Gia đình chúng tôi cũng vậy. Và mừng hơn nữa, tôi vừa đậu tốt nghiệp, cho nên má tôi làm tiệc đãi cả hai gia đình. Hoanh mua quà cho mọi người, riêng tôi có con voi bằng lông trắng, và lọ nước hoa, mùi thơm gắt quá, nên không thích hợp với tôi. Trong lúc tôi còn cầm hai món quà ngắm nghía, thì Hoanh nói :- Em có biết đâu, thấy mấy đứa bạn mua quà cho em, cho chị tụi nó nên em cũng bắt chước mua, chớ có ai dặn dò gì đâu. Chị biết không? Mấy đứa nhỏ bên nhà nói “Anh Hai mua phấn son, màu này chõi màu kia. Tụi em trang điểm xong, lòe loẹt trông như mấy cô đào hát bội, hát tiều vậy”.Nói đến đây Hoanh bật cười, tôi cũng cười thông cảm cho tánh thẳng thắn của Hoanh. Tôi nói :- Hoanh, ta thích nhất là chú voi này. Hai mắt xanh như hai hòn bị Cái vòi, cái tai, cái đuôi điểm màu hồng. Trông xinh quá là xinh! Nếu vặn dây thiều theo chiều kim đồng hồ, thì có tiếng nhạc êm dịu phát ra. Đầu voi nghiêng qua, nghiêng lại thật dễ thương quá! Cảm ơn mi nghe Hoanh. Mi chu đáo với mọi người thân thuộc.Hết hai tuần nghỉ phép, Hoanh đi trình diện đơn vị. Còn tôi cũng chờ sự vụ lệnh để lên đường nhận việc. Cứ mỗi lần ông phát thư đến đầu ngõ, tôi lắng nghe tiếng chuông xe “kinh-cong” quen thuộc, tiếng nói cười ấm áp và giòn dã cùng tiếng hỏi chào niềm nở của ông, với những người hàng xóm, là tôi lật đật ra cổng, đợi ông đến, coi có giấy báo tin chưa? Sau này, nhớ lại tôi nghĩ mình thật dại dột quá, vì trình điện nhiệm sở, nhận việc rồi, thì cuộc đời về sau cứ gắn liền với trăm thứ công việc bận rộn và phiền phức. Lúc đó, tôi chắc gì có thời gian rỗi rãnh để làm thơ, để viết nhật ký, tùy bút. Chắc gì tôi có dịp ngồi bên thềm dưới ánh trăng trong để thả hồn trôi theo tiếng nhạc tây ban cầm của anh nam sinh hàng xóm thường đánh bản “Ai về sông Tương”, “Trăng mờ bên suối”? Chắc gì tôi còn có dịp cùng lũ bạn tụm năm tụm bảy vừa ăn trái chua chấm muối ớt, vừa bàn tán mấy chàng Không quân, Hải quân thường đi dạo dưới bến Ninh Kiều, hoặc cùng bọn chúng đi dạo phố?Tôi vừa bước vào đời, bước vào cuộc chiến với nghề y tá. Tôi chưa được má tôi truyền cho nghệ thuật làm bếp. Bà có tài kho cá tuyệt vời. Cá đen, cá trắng, cá biển, cá sông, cá đồng đều được bà kho bằng bí quyết riêng. Nên dù cá dở, qua tay bà cũng trở thành cá ngon. Tôi cũng chưa được thím tôi chỉ dạy những mũi đan len tỉ mỉ, những mũi thêu hóc búa. Tôi cũng chưa kịp học lén hai cô em con chú tôi vẻ yểu điệu nhu mì, khoa ăn nói dịu ngọt dễ ưa. Tôi chỉ bước vào đời bằng trái tim nồng nhiệt, với tánh nghịch ngầm tự nhiên mà thôi.
Đọc tiếp: Chân Trời Hạnh Phúc – Chương Chương 2
Chân Trời Hạnh Phúc – Chương 02.1
Chương 2: —–
\”\”Duyên số! Phải, duyên số đã đưa tôi về làm việc ở Mỹ Tho, một tỉnh nhỏ trù phú nằm dọc theo bờ Tiền Giang. Về nhận việc với những ngày đầu, tôi được nghe bà y công và hai cô đồng nghiệp kể sơ rằng cù lao đối diện với vườn hoa Lạc Hồng thuở xưa là cù lao Rồng, có nhà thương chứa người bệnh cùi. Từ đầu thời Đệ nhứt Cộng hòa, trại cùi này dời về Bến Sắn. Vào thời tiền chiến, mấy năm 1954, 1955, 1956, 1957, từ Sài Gòn xuống Mỹ Tho có đường xe lửa. Nhưng từ khi có xe lô thì đường sắt bị dở đi, xe lửa nằm luôn trong ụ, và bị tháo ra từng toa, đưa về Sài Gòn.Nhỏ Hồng kể rằng ngã ba Trung Lương có bến đò. Bền này là làng Đạo Thạnh, bên kia là làng Đạo Ngạn, hồi tiền chiến trồng dâu nuôi tằm, dệt lụa. Nhưng lụa ở đây không dệt bông, không có thứ lụa mình khô bông ướt, hay lụa mình ướt bông khô. Chỉ là thứ lụa mình trơn nhuộm tím, nhuộm màu hồng điều, nhuộm màu hoàng yến hay lụa trắng, lụa màu ngà voi còn thơm mùi kén tằm.Nhỏ Huệ kể là ngày xưa nhạc sĩ Anh Việt Thu học trường Nguyễn Đình Chiểu, có chụp ảnh ở tiệm chụp hình Cảnh Trung và rọi lớn chưng trong tủ kiếng. Nhỏ ta còn kể ca sĩ Duy Mỹ hát nhạc ngoại quốc tuyệt vời cũng học ở trường này. Về sau anh ta thành lập ban Tam Ca Sao Băng với Thanh Phong, Phương Đại.Bà y công liếng láu :- Mấy cô chưa biết đây là nơi sản sanh các đào kép nổi danh lừng lẫy là ông Năm Châu, bà Phùng Há. Ông Năm Châu đẹp trai, oai phong lẫm lẫm, tướng cọp, dáng beo. Còn bà Phùng Há mập mà đẹp, da trắng như bông bưởi, như dừa nạo, cất giọng lên ca bài Tứ Đại Oán là anh hùng phải mềm lòng, hảo hớn phải lỏng dạ.Nhỏ Huệ chỉnh bà y công liền :- Tỉnh này của bà chớ đâu phải tỉnh của tụi tui. Tỉnh tôi là tỉnh Vĩnh Long có cô đào Thanh Tùng đẹp và sang hơn bà Phùng Há nhiều.Nhỏ Hồng cũng hùa theo :- Tỉnh tôi là tỉnh Long An, không có danh ca, nghệ sĩ trình diễn, nhưng có khóm, có mía ngọt hơn giọng hát hồi xưa hoặc giọng hát đương thời.Hoanh thì theo chiến hạm ở ngoài khơi, có khi ba bốn tháng chưa về đất liền. Cứ cách vài ba tuần tôi về thăm nhà một lần. Đường Cần Thơ Mỹ Tho không xa lắm. Tôi cần phải thăm nhà, vì tôi nhớ má, nhớ những món ăn do bà vú nấu.Vào một ngày đẹp trời, tôi về thăm nhà, cùng theo ba má đến nhà bác Ninh, bạn đồng nghiệp của ba tôi. Bác mời cả gia đình tôi đến ăn mừng chị Huỳnh Anh, cô con gái út của bác vừa đậu Tú Tài một! Chị Anh con của bác Ninh, nhỏ hơn tôi hai tuổi, da trắng trẻo, mặt mày sáng sủa, cặp mắt to sáng ngời và đen láy, nụ cười tươi ơi là tươi. Chị khá đẹp, nhưng không lanh, không sống động. Chị vừa đậu phần một thôi, nhưng ba má chị bắt chị ở nhà để gả cho một ông giáo sư cao ráo, đẹp trai, ưa ăn nói trặc trẹo với em út trong nhà. Cái ông giáo sư tên Cao Thành Tâm; chẳng ai xa lạ, đó là ông anh dễ thương của tôi. Ông này ra ngoài nhà thì được thiên hạ khen là hiền lành, cắn cơm không bể.Hôm đó gia đình chúng tôi đến nhà bác Ninh. Anh Tâm không về kịp vì khoảng đường Bạc Liêu – Cà Mau bị đấp mô. Mãi tới chiều anh mới về tới nhà. Vừa đặt va li ở góc phòng khách, anh khều tôi ra chỗ vắng, hạch hỏi đủ điều về chị Anh. Tôi nghĩ kế bắt chẹt anh tôi, để trị cái tội ăn nói trặc trẹo của anh đối với em út, cho bõ ghét. Tôi đặt nhiều điều kiện. Anh Tâm nhăn mặt, nói xuôi :- Ừ, em muốn cái gì anh cũng chịu, hãy nói về cô Anh cho anh nghe đi. Mà em đừng có nói xạo, có ít xích ra nhiều. Anh mà biết em đía dóc là anh quết em nhuyễn nhừ như mấy bà Bắc quết giò sống.Tôi xổ một hơi :- Chị Anh đẹp sáu, nhưng dễ thương đến mười. Hôm đó chị ta lóng tai nghe ba má nói tốt về anh. Chị ta cứ chớp mắt lia lịa. Em chơi ác kéo chị ra ngoài hè, tố khổ anh tơi bời hoa lá. Nào là anh ưa nói móc họng xóc óc với em út trong nhà. Nào là anh kén ăn. Nào là anh ưa to nhỏ với Hoanh, bày cho Hoanh làm chuyện tào lao, cho nên Hoanh bị ảnh hưởng anh, chuyện nhà thì biếng nhác, chuyện cô bác thì siêng. Chèn ơi, em tố anh hăng quá, làm chị Anh tức cười, mặt mày đỏ ửng. Sau cùng, chị vỗ vai em bảo: “Cô Minh Thu mà làm việc ở Phòng Thông tin tỉnh nhà chắc là giỏi cái môn tố Cộng. Nghe cô tố anh Tâm nãy giờ tôi mới biết cái tài hùng biện của cô”.Anh Tâm sung sướng vỗ tay :- Em thấy chưa? Huỳnh Anh là người tri kỷ của anh đó. Với cái miệng độc địa và ưa buộc tội, mai sau nếu em được làm biện lý thì người vô tội thành ra thủ phạm, đáng bị án tử hình.Tuy nhiên hôm sau, anh dắt hai đứa em đi ăn phở và uống cà phê sữa đá, còn cho mỗi đứa mấy trăm dằn túi.Từ dạo Hoanh theo tàu ra khơi đến giờ, tôi ít khi gặp Hoanh, trừ khi nào về phép Hoanh tìm đến thăm tôi. Hoặc là chúng tôi hẹn trước nghỉ phép cùng ngày. Những ngày đó má tôi và thím tôi thay phiên nhau nấu những món ăn đặc biệt. Mặc dù ít khi gặp nhau, chúng tôi vẫn thư từ cho nhau luôn. Hoanh không ở một bến bờ nhứt định nào, khi Cam Ranh, khi Vũng Tàu, lúc Phú Quốc. Các bờ biển miền Nam, tàu Hoanh ít đến hơn ở miền
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
