![]() |
Speed Video Downloader - Android
Tải Video Từ Youtube Nhanh Và Miễn Phí ![]() |
cười của cô; từng mỗi cử động của cô, chỉ có mỗi một y là người quan tâm đến nhất. Y thỏa mãn có bao nhiêu đó. Y thấy cô sung sướng là y rất sung sướng, y cảm thấy cô tịch mịch, y cũng rất tịch mịch. Thế rồi, lúc Đường Phương muốn tham dự đại hội tỷ thí ám khí ở Nhất Phong đình, y bèn hộc tốc lại ngay đó để “thua”. Y cố ý chọn Đường Phương làm đối thủ. Do đó, lúc Đường Phương vì không có ám khí trong tay mà bị thua đến khóc òa bỏ đi, Từ Vũ biết ngay: Đường Phương nhất định sẽ trở lại. Không những vậy, trở lại còn rất mau chóng. Bởi vì y biết Đường Bi Từ đang ở đâu hướng bắc cách Nhất Phong đình không quá hai mươi dặm. Đường Bi Từ là người thuộc dòng đích hệ của Đường lão thái thái của Đường môn ở Tứ Xuyên, là thúc phụ thuộc dòng đích của Đường Phương, cũng là một trong những nhân vật đầu não của phái Minh Tông trong Đường môn, võ công bối phận, đều cao hơn Đường Bất Toàn xa lắc, là người chủ trì phân đà của Đường môn ở xứ này. Đường Bi Từ trước giờ vốn rất cưng chiều Đường Phương, lần này Đường Phương bị làm nhục, lấy tính cách của Đường Phương ra mà nói, nhất định sẽ không chịu cam lòng khuất phục, cũng nhất định sẽ lại chỗ đó lấy ám khí độc môn, rồi tái chiến với một lũ nhỏ nhen trong ổ rắn ổ chuột đó! Nhất thiết đều như y đã tiên liệu. Quả nhiên đường Phương đã trở lại. Đường Phương cũng đã chiến thắng.
Đường Phương bỗng dưng ngã ra trên lôi đài… “Chân trời góc biển mênh mang như thế mà sao để anh gặp em, Đường Phương, Đường Phương, sao em lại bị gì thế này? Em không thể chết!” Trong cái khoảnh khắc lúc y nhảy lên lôi đài đó, lòng đau đớn như cắt hồn mê loạn như ma, y đã hạ quyết tâm: nếu mà Đường Phương chết đi, y sẽ lập tức chết theo, cũng chính như y cùng thở một bầu không khí với Đường Phương hạnh phúc là thế, y muốn chết cho nhanh đủ, mới không chừng có thể theo kịp được với Đường Phương giữa cõi âm dương, không để cho cô phải một mình phiêu bạc lưu ly. Y đau lòng đến độ thậm chí còn không nghĩ đến chuyện vì cô báo thù.
Sơn đại vương Thiết Cán giận dữ nói: “Bọn sử ám khí tụi bay một đám thật là ty bỉ vô sĩ quá chừng!”
Y giận dữ đến độ ngay cả cái vết sẹo trên mặt cũng muốn nhảy ra chém người ta.
“Đúng vậy!”
Tả tướng Lão Ngư, một trong hai tên ái tướng bên cạnh Thiết Cán lập tức phụ họa: “Thảo nào mà Đại vương chẳng thèm luyện mấy thứ đồ ám khí lăng nhăng đó!”
Còn gã Hữu tướng Tiểu Nghi bên kia cũng nói theo, “Quá sức chừng chừng, ám toán còn chưa đủ, lấy số đông khi áp một người đàn bà cũng còn chưa đủ, còn muốn chơi cả độc dược!”
“Sao?”
Từ Vũ đang lúc không biết làm sao, hoàn toàn không giống như lúc bình thời tinh minh phi phàm, vừa nghe đến hai chữ độc dược, bấy giờ mới tỉnh ngộ, “Ý ông nói là… Đường cô nương trúng phải độc?”
“Ngươi còn thật tình không biết hay là làm bộ không biết?”
Sơn đại vương trừng cặp mắt hổ mục lên, bấy giờ mới rõ ràng ra gã chẳng phải là tay lục lâm thảo mãng đơn giản chỉ biết có sức lực mà thôi, chính gã cũng khoái cái vẻ mặt lộ đầy tâm kế của mình, gã cho rằng cái vẻ mặt của mình lúc này rất có mỵ lực: “Cô ta bị trúng phải Khoái Chiến Phong đó, một thứ độc dược do Đường môn và mấy nhà phú gia cùng nhau mài chế ra, rất độc, hừ độc quá là độc”.
“Vậy thì phải làm sao bây giờ?”
Từ Vũ hoàn toàn không có lấy được một chủ ý, ruột nóng như than hồng, “Có giải dược không? Ai có? Đi đâu tìm?”
Sơn đại vương nheo nheo mắt lại nhìn y, lông mày nhíu lại cũng tít như gã giữ của, “Hừ, theo như ta xem, thứ độc dược này khó giải lắm…”.
Gã làm ra vẻ trầm ngâm nói: “Bất kể ngươi có phải là người hãm hại cô ta hay không, tốt nhất là ngươi đừng có đụng vào cô ta. Khoái Chiến Phong mà chưa giải được, rất có thể sẽ nhiễm vào người người khác nhanh lắm”.
Từ vũ còn đang nóng ruột, “Cô ấy… cô ấy đang như vậy, tại sao lại bị trúng độc nhỉ?”
“Đường Bất Toàn lúc trả lại cái búa cho cô ta, đã bỏ thuốc độc vào đó…”.
Sơn đại vương bức râu mấy cái, chau cặp mày rậm lộ vẻ cũng rất hoang mang bối rối, “Đường Bất Toàn cũng là một nhân vật thành danh, không ngờ lại như vậy… hắc, đàn bà, đàn bà, bắt chước người ta đánh lôi đài mà làm chi?”
Bỗng nghe có tiếng cười sang sảng nói: “Sao? Thiết lão đệ, nói xấu người khác sau lưng, không sợ thụt lưỡi sao?”
Sơn đại vương quay phắt người lại, mặt mày xanh xám nói: “Đúng là nhắc đến quỷ,
quỷ đến ngay. Đường lão quái, đối phó với một người đàn bà dùng thứ thủ đoạn đó, không phải là không quang vinh lắm đấy sao!”
Người vừa trở lại đó, lần này là Đường Bất Toàn và Lôi Biến.
Lôi Bạo Quang và Dương Thoát, hiển nhiên vì bị trọng thương nên không thể theo về.
Đường Bất Toàn mặt mày dương dương, so với lúc nãy gầm đầu ủ rũ như con chó đực hoàn toàn không giống nhau.
Lão dở giọng oai vệ ra hỏi Đại sơn vương: “Binh bất yếm trá, Thiết lão đệ xông xáo giang hồ sóng gió bấy lâu nay, còn chưa nghe nói sao?”
“Trá thiệt hay!”
Đại sơn vương nói, “Có điều đây là bọn hậu bối trong phái của các ông!”
“Ông đã biết đây là chuyện của Đường môn, thì còn mắc mớ gì đến chuyện của ông!”
Đường Bất Toàn nói, “Ông lại đây xem nhiệt náo mà, nơi đây chẳng có ông xía vào!”
Sơn đại vương bật cười.
Cười hào sảng.
Tiểu Nghi và Lão Ngư cũng cười theo gã.
Cười khinh khỉnh.
“Xía vào không xía vào”, Tiểu Nghi vừa nói vừa làm mặt quỷ.
“Đại vương chúng ta cứ muốn xía vào đấy!”
“Ngươi đắc tội Đại vương chúng ta, chính là muốn sinh chuyện đó”.
Cái giọng của Lão Ngư như một tấm thanh la bể ném vào trong cái giếng khô lâu ngày bỏ hoang, “Cái này là không có chuyện gì mà ngươi muốn kiếm cho ra chuyện đó!”
Đường Bất Toàn bỗng khách lên một tiếng, người bàng quan còn cho là lão đang cười, nhưng nghe thêm mấy tiếng khách khách nữa, mới biết ra toàn thân xương cốt của lão đều đang kêu răng rắc cả lên, làm như có người bỏ vào trong người lão một giây pháo đang nổ vậy.
Lão sạm mặt lại nói: “Các ngươi dám xen vào chuyện của Đường môn, chỉ có tìm đường chết!”
“Đây chẳng phải là chuyện trong nhà của ngươi”, Sơn đại vương có cái dáng vẻ hào tráng vô cùng, gã còn có cả bộ mặt đầy thương tích, rõ ràng trưỚc mắt nhất là cái sẹo nhát đao phía dưới cằm.
Ngay cả sóng mũi của gã hình như cũng làm bằng mấy khúc xương méo mó, ánh mắt trừng trừng của gã vốn đã có một vẻ như đang chịu đau chịu đớn rồi.
“Đây là chuyện trong vũ lâm ai ai cũng có thể xen vào, không xen vào là không đếm xỉa gì đến đạo nghĩa, xen vào mới là can thiệp vào chuyện bất bằng”.
“Đúng!”
Lần này chính là Cổ Song Liên đang la lên: “Ông ta nói đúng lắm!”
Đường Bất Toàn thu nhỏ con ngươi lại, toàn thân xương cốt càng kêu rào rạo giòn tan hơn nữa.
Nhưng trong tiếng rào rạo đó lại có thêm tiếng chát chát vang lên.
Tiếng vỗ tay.
Dĩ nhiên là tiếng vỗ tay của Từ Vũ.
Y đang vừa vỗ tay vừa nhìn về Sơn đại vương với ánh mắt đầy kính phục “Ngươi muốn chết sao đây!”
Lôi Biến giận dữ mắng lên, “Ngươi cũng không chịu ở yên đòi quậy đây sao?!”
Từ Vũ chẳng thèm để ý đến gã.
Y chỉ làm một chuyện.
Y bước qua, đứng một bên với Sơn đại vương, Tiểu Nghi và Lão Ngư.
Cùng chung một trận tuyến.
“Đúng vậy, đây tuy là chuyện nhà của chúng ta, nhưng cũng là chuyện chung của mọi người”.
Người này mặt mày hiền hòa, ăn nói từ tường, trừ phía sau lưng có giắt một cái ống không có tên ra, phía sau còn có bốn người tùy tòng mặt mày thanh tú, hai trai hai gái, trừ bao nhiêu đó ra, hoàn toàn không ra dáng một nhân vật trong vũ lâm.
Có điều giọng nói của ông ta vừa vang lên, Lôi Biến đã biến hẳn sắc mặt, người của ông ta vừa đến, Đường Bất Toàn cũng cúi gằm đầu xuống.
Có điều cúi đầu cũng chẳng ăn thua gì.
Người này đưa bàn tay ra vẫy một cái.
Xuất thủ rất chậm chạp.
Thậm chí còn chậm đến mức không hợp với thường lý.
Chậm đến độ người ta có thể thấy cấu ghét trong móng tay của cái người mặt mày thanh tú này (Kỳ quái, thân hình ông ta không có chút bụi bặm, phiêu dật siêu phàm thế, vậy mà móng tay lại có cáu ghét, không những vậy cả hai bàn tay đều có)
Nhưng Đường Bất Toàn vẫn cứ ăn phải một tát tai.
Không biết lão không tránh khỏi, hay là không dám tránh!
Cái tát tai đó đánh nghe thật kêu.
Kỳ này, Đường Bất Toàn không những áo đỏ mà ngay cả mặt mày cũ
cũng đỏ!
“Đường Ngũ Thất”, người này gọi ngay tên tộc của Đường Bất Toàn ra, “ngươi có biết tội chưa?”
Đường Bất Toàn không chỉ có cúi đầu không thôi… còn gằm cả xuống…
còn thõng cả hai tay xuống… thõng xuống băng băng, không những vậy đầu gối bên trái khuỵu xuống, làm ngay cái lễ quỵ nửa đầu gối.
“Nhị Thập Tứ ca”, Đường Bất Toàn hạ giọng, “xin anh tha giùm cho lần này”.
Lão
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
