![]() |
Hồng Nhan 3Q - Cho Iphone
Hồng Nhan 3Q là gM SLG với chủ đề lịch sử tam quốc cho Iphone ![]() |
nay biết bao cao thủ đã gục ngã, tranh cướp nhau không ngờ lại vào tay ta một cách dễ dàng nhường ấy. Ta cẩn thận, một tay vẫn cặp đứa bé, tay kia lần giở từng trang. Đúng rồi, quyển sách đã ố vàng, ngay trang đầu là hàng chữ “LIÊN HOA BÍ KÍP TỐI THƯỢNG VÕ CÔNG”. Ta mừng rỡ gài cuốn sách vào sau lưng, đặt đứa bé xuống đất rồi vòng tay xá:
- Đa tạ phu nhân có lòng tốt cho tại hạ mượn cuốn sách này. Tại hạ chỉ mượn thôi, sau ba tháng sẽ đem đến tận đây trả lại.
Ta những tưởng thế là xong, không ngờ ta cặp đứa bé mạnh quá nên khi buông ra thì nó đã chết.
Dương phu nhân hét lên một tiếng rồi rút gươm lăn xả vào ta. Bình thường ta đã khó thủ thắng nữa là lúc này lòng căm hận đã lên đến cực điểm. Ta chống cự một cách tuyệt vọng, mồ hôi ướt đẫm cả áo cố gắng lùi ra phía cửa sổ để tẩu thoát. Dương phu nhân như biết ý đồ của ta nên càng đánh càng ráo riết huy động thanh trường kiếm như bão tuyết mưa sa. Ta chỉ lo đỡ gạt. Mắt ta hoa lên, ta vừa tránh được một đường gươm hiểm hóc thì phu nhân đã sử chiêu Song Phụng Triều Dương. Chỉ thấy lưỡi gươm sáng lóe lên như tia sét rồi biến một thành hai. Ta đứng im chịu chết không sao đỡ nổi nữa, bỗng “kẻng” một tiếng, lưỡi gươm của phu nhân bị gạt ra. Ta chỉ kịp thấy một tiếng cười rồi cuốn bí kíp sau lưng đã bị đoạt mất, rồi loáng một cái đã thấy hắc y nhân mất dạng. Thế là toi công, ta chưa kịp định thần thì lưỡi gươm đã kề vào cổ:
- Ngươi đã giết chết con ta, giờ thì phải đền mạng.
- Hãy khoan.
Dương Tôn Long từ từ bước vào. Áo còn dính đầy máu.
- Nhà ngươi chết cũng là đáng rồi. Song ta muốn biết ngươi là ai đã. Ta không muốn giết những kẻ vô danh tiểu tốt.
- Muốn giết thì cứ giết. Hà tất phải nhiều lời.
Ta nói nhưng trong lòng không khỏi thán phục sự trầm tĩnh của Dương Tôn Long.
Trước hoàn cảnh ấy, chỉ có những người võ công đã đạt tới mức thượng thừa mới đủ bản lãnh kềm hãm được cơn nóng giận.
- Ngươi, ngươi không sợ chết sao?
- Ta có chết cũng chẳng oán hận gì. Tuy nhiên ta cũng nói để các hạ biết rằng đứa bé chết là do ta vô tình …
- Thế còn cuốn bí kíp. Ngươi đến đây cũng vì mục đích ấy chứ?
- Không, tại hạ mới nghe hồi nãy.
- Rồi ngươi nảy sinh lòng tham phải không?
- Phải, nhưng ta rất ân hận vì chuyện ấy. Cuốn sách … cuốn sách đã bị người khác cướp mất rồi.
Dương Tôn Long trầm ngâm không nói gì. Dường như lão chẳng quan tâm gì mấy đến cuốn sách bị mất. Lão quay sang bảo vợ.
- Phu nhân hãy mang đứa bé ra ngoài đi, để ta giải quyết chuyện này.
Lão nói với ta.
- Ta biết ngươi không phải là kẻ ác. Vì thế, ta tha chết cho ngươi đấy. Đi mau đi, không phu nhân ta mà quay lại thì khó khăn cho ngươi lắm đấy. Cũng may cho ngươi đã không lấy được cuốn bí kíp.
- Đa tạ các hạ đã tha chết cho tại hạ, hy vọng sẽ có ngày được đền đáp công ơn này.
Ta từ biệt rồi ẩn tích từ đó đến nay, sau đó ta được tin phu nhân lại sinh hạ được một công tử nữa.
Kể đến đây, Vương Trí Nhân bỗng ngừng lại, lão bảo:
- Này Lữ hiền đệ, ta thấy hình như có chuyện gì không ổn thì phải. Hiền đệ xem kìa.
Theo tay lão chỉ, từ đằng xa một cột khói ngoằn ngoèo bốc lên, rồi thủng thẳng lại vọng tiếng chó tru nghe thảm thiết.
- Nhanh lên hiền đệ, ta sợ không kịp mất rồi.
Chỉ trong chốc lát hai người đã đến nơi. Quang cảnh thật là hoang tàn. Dương gia đã hoàn toàn bị thiêu rụi. Vương Trí Nhân và Lữ Gia len lỏi bên những thanh gỗ đang cháy dở, tìm kiếm xác của gia chủ. Xác của lũ gia nhân nằm la liệt, tất cả mặt đều nám đen và đều bộc lộ một vẻ gì đó rất khủng khiếp. Đặc biệt ngực bị nát bấy, máu me bầy nhầy, chứng tỏ họ bị trúng một chưởng lực kinh hồn. Cuối cùng hai người cũng tìm thấy xác của Dương Tôn Long. Ngay bên thái dương là một vết đen xì, to bằng miệng chén, cặp mắt lồi ra, trợn ngược vừa đau đớn vừa kinh ngạc. Vương Trí Nhân quay lại bảo Lữ Gia:
- Không biết kẻ nào ra tay tàn độc đến như vậy. Phải là một đại cao thủ mới có thể giết hại được Dương lão gia. Hiền đệ có nhận xét gì không?
- Tiểu đệ thấy nghi ngờ quá. Hình như … hình như …
Lão như sợ hãi không dám thốt ra điều nghi vấn.
- Hiền đệ nghĩ rằng … Phải đó là Hồi Tâm Chưởng, một công phu đã thất truyền không?
- Đúng đấy … không hiểu ai là …
Lão chưa nói dứt câu đã thấy vang lên một trận cười. Xung quanh, không biết từ đâu, xuất hiện vài chục cao thủ. Đi đầu là Lý Long Vân, chưởng môn phái Thanh Thành. Lão quát lớn:
- Vương Trí Nhân, không ngờ hôm nay ta lại gặp ngươi ở đây. Lần này ta quyết không tha.
Vương Trí Nhân còn lạ gì lão. Lý Long Vân vốn là anh em kết nghĩa của Dương Tôn Long. Lão ít tuổi hơn nên gọi Dương Tôn Long là sư huynh. Ở giang hồ cũng có đôi chút tiếng tăm nhưng cũng bị tai tiếng về cách ra tay tàn độc.
- Thế nào, ngươi còn chối cãi gì về tội ác này không? Năm xưa mi giết con của sư huynh ta, âm mưu cướp đoạt Liên Hoa bí lục. Bây giờ lại tàn sát cả gia đình … Ngươi thật là tàn ác.
- Ta … ta cũng chỉ vừa đến đây thôi. Lúc đó sự việc đã xảy ra rồi.
- Nếu là người khác thì ta còn có thể tin được, nhưng ngươi …
Lão tức giận không nói lên lời.
- Ngươi không được ăn nói hồ đồ. Ngươi thử nhìn xem, với võ công của ta hiện có thể hạ được Dương lão gia không? Hơn nữa mi nói ta đến đây để tìm bí lục, mà Dương lão gia hình như lại chết vì … vì chính độc thủ ấy.
Lý Long Vân lại gần ngó thì quả thật trên khuôn mặt của Dương Tôn Long hiện rõ một vết đen sì. Lão ngớ người ra không sao giải thích nổi, rồi mặt bỗng trở nên hầm hầm.
- Không nói nhiều lời. Ngươi trả lời cho ta biết Dương Tôn Bảo hiện giờ ở đâu?
- Chính ta cũng băn khoăn về việc ấy.
- Không thể tin được. Kẻ thủ ác không có ai ngoài ngươi. Chúng ta đã lùng sục quanh đây không có một bóng người.
Lão quay sang nói với một lão đạo sĩ mặt đỏ thuộc phái Toàn Chân đứng bên cạnh.
- Đạo hữu thấy thế nào?
Lão mặt đỏ là Hà Hồng Lâm, chưởng môn phái Toàn Chân, gật đầu tán thành. Lão cất tiếng nói thật to, trung khí đầy rẫy.
- Nhà ngươi chịu trói theo bọn ta hay muốn động thủ?
Vương Trí Nhân quay lại nói với Lữ Gia.
- Ta chắc không thoát khỏi một trận quyết đấu rồi. Nếu như ta có mệnh hệ gì hiền đệ cố gắng thoát thân tìm kiếm Dương Tôn Bảo nhé.
Nói đoạn lão ung dung nói với Hà Hồng Lâm:
- Nghe đại danh Hà Chưởng môn đã lâu, hôm nay mới được gặp, biết toàn là lời đồn bậy cả.
- Thế nào là đồn bậy?
Lão mặt đỏ tức giận hét lên.
- Đồn bậy là mang tiếng danh môn chính phái mà cũng ùa vào hiếp đáp kẻ yếu.
- Ta mà thèm cậy đông hiếp đáp ngươi ư? Nếu ngươi thắng được ta, ta xin bảo đảm để ngươi tự do ra đi, không ai ngăn cản hết.
Lão nói xong phi thân nhảy ra đứng trước bãi đất trống, thủ pháp trông thật nhẹ nhàng, một chân hơi co lên theo thế Kim Kê Độc Lập. Lý Long Vân trong thấy cũng phải buột miệng khen:
- Quả xứng đáng là Chưởng môn của một môn phái lớn.
Ý của Hà Hồng Lâm là muốn nhường cho Vương Trí Nhân ra tay trước. Vương Trí Nhân cũng thong thả bước ra hai tay chắp trước ngực đáp lễ theo thế Kim Quy Bái Tổ rồi nói:
- Tại hạ thất lễ, Chưởng môn cẩn thận.
Rồi bất ngờ tung chân đá quét ngang một cái theo thế Hoành Tảo Thiên Quân nhằm vào hạ bàn đối phương. Cú đá trông hời hợt những ẩn chứa một nội lực kinh hồn. Thực ra đó chỉ là hư chiêu, tay trái Vương Trí Nhân xòe ra chụp vào huyệt Đại Trùy ở sau gáy. Huyệt này là huyệt của Tam Dương đốc mạch, bị trúng tức thời tứ chi bủn rủn ngay không cục cựa được. Hà Hồng Lâm hốt hoảng không ngờ đối phương ra tay mau lẹ đến như vậy. Lão vội vã nghiêng mình ra sau sử chiêu Dương Liễu Nghinh Phong (cây liễu đón gió mạnh) mới tránh kịp. Hai cao thủ qua lại đấu với nau thoắt đã được vài chục chiêu vẫn bất phân thắng bại. Hà Hồng Lâm chủ yếu dùng cương nên mỗi cú đánh của lão chưởng lực nghe vù vù tưởng như đá cũng phải bể, cây cũng phải gãy. Đệ tử phái Thanh Thành và phái Toàn Chân đứng ngoài hô cổ vũ ầm ĩ. Đột nhiên Hà Hồng Lâm rú lên một tiếng, lão bật ngửa người ra sau một cách bất ngờ. Ngay cả Vương Trí Nhân cũng lấy làm sửng sốt. Lão chưa đánh trúng đối thủ. Rõ ràng ngón tay lão vẫn còn cách Thái Dương huyệt của Hà Hồng Lâm chừng vài tấc. Quần hùng la lên kinh hãi, trên thái dương của Hà chưởng môn có một vết đen sì to bằng miệng chén. Lý Long Vân hét lên:
- Hồi Tâm Chưởng, nhà ngươi còn cãi nữa không?
Hà Hồng Lâm nằm giãy giụa trên mặt đất, chân tay co rút một cách đáng sợ, sắc mặt lão dần dần chuyển sang màu xám đen. Tất cả các cao thủ của mấy môn phái ở đấy đồng loạt tuốt gươm xông vào giết bằng được Vương Trí Nhân và Lữ Gia. Vương Trí Nhân nói khẽ với Lữ Gia – Bữa nay chúng ta nguy mất rồi, không hiểu kẻ nào hạ độc thủ nhanh như vậy, chứng tỏ kẻ sát nhân hiện đang còn lẩn quất ở đâu đây …
Hai lão cũng lập tức rút trường kiếm ra nghênh địch. nhưng dù nội công có thâm hậu đến bao đâu chăng nữa, võ công hai lão có cao siêu bậc nào đi nữa, song mãnh hổ nan địch quần hồ nên dần dần hai người yếu thấy rõ. Lữ Gia liên tiếp trúng hai vết kiếm nơi bả vai, còn Vương Trí Nhân cũng bị trúng một chưởng
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
