watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 17:17 - 20/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 5874 Lượt

ái tử của họ đã táng mạng một cách bất minh thế này, lòng phẫn hận đến cực độ, vừa thấy Đào Lâm cản đường, lập tức vung kiếm đâm vút tới.

Song Đào Lâm đã sớm phòng bị, liền tức thì tung mình thoái lui, đồng thời vung tay ném ra mấy mươi ngọn Táng Môn Đinh và lớn tiếng nói:

- Gia huynh xưa nay không phải là kẻ xấu, bên trong nhất định là phải có khúc chiết gì đó. Xin các vị chớ nên nóng nảy!

Võ công của Đào Lâm kém xa Diêm Phùng Hiểu và vợ chồng Lý Viễn, Táng Môn Đinh vừa phát ra, Diêm Phùng Hiểu đã với một chiêu phách không chưởng đã đánh bạt hết toàn bộ rơi xuống đất vang lên tiếng leng keng không ngớt.

Bát Quái Kim Ngân Kiếm Lý Viễn tuy lòng hết sức căm hận, song vì phải giữ thân phận không thể hạ độc thủ với hậu bối, vừa thấy Táng Môn Đinh bị đánh bạt, liền tức thì vận hết công lực bình sanh, cũng tung ra một chiêu phách không chưởng về phía bốn ngọn Táng Môn Đinh đang chụm vào nhau bay chếch đi.

Bát Quái Kim Ngân Kiếm Lý Viễn là một đại gia về kiếm thuật, nội lực cường kình tất nhiên vô cùng thâm hậu, bốn ngọn Táng Môn Đinh liền bị đẩy nhanh, xé gió bay về phía Đào Lâm.

Đào Lâm hiểu rất rõ mình chẳng tài nào ngăn trở được đối phương, song nàng vốn là người rất tinh tế, trong hai ngày qua đã nhận thấy Đào Hành Khản luôn tỏ vẻ thẫn thờ như có nỗi khổ tâm gì đó, khiến nàng hết sức thắc mắc, nay Đào Hành Khản đột nhiên đã hạ độc thủ giết chết Lý Bảo, tuy nàng không hiểu vì lý do gì, song nàng biết nhất định là phải có nguyên nhân.

Bởi Đào Hành Khản vốn là người rất trung hậu, không bao giờ lại giết người vô cớ như vậy, do đó nàng chỉ muốn dùng Táng Môn Đinh ngăn cản đối phương trong chốc lát để cho Đào Hành Khản chạy xa hơn được một chút, chẳng ngờ Táng Môn Đinh khi bị Diêm Phùng Hiểu đánh bạt, Lý Viễn lại còn thêm vào một chưởng, bốn ngọn Táng Môn Đinh bay vút tới, lại thêm vợ chồng Lý Viễn và Diêm Phùng Hiểu lao nhanh đến, ba nội gia cao thủ mang theo lực đạo kinh người, khiến Đào Lâm cơ hồ ngạt thở, bất giác ngẩn người, chợt cảm thấy vai trái đau nhói, bốn ngọn Táng Môn Đinh đã nối tiếp nhau cắm vào.

Đào Lâm sau khi thọ thương, người nghiêng sang bên, sức mạnh do ba người gây ra lập tức xô nàng ngã lăn ra đất.

Đào Lâm chỉ thấy ba bóng người lướt nhanh qua đầu, biết ca ca mình nếu bị họ đuổi kịp, không đầy ba chiêu ắt khó bảo toàn tính mạng liền cố nén đau nơi vai, lộn người đứng lên, tay trái buông thõng không động đậy được, tay phải nàng phất mạnh, một chòm ngân châm im lìm bay vút đi.

Lúc này nhóm Diêm Phùng Hiểu ba người đang lướt qua người nàng, chòm ngân châm từ dưới bay lên, ba người đều không ngờ đến, khi phát giác liền cùng buông ra một tiếng quát tức giận, nhờ vào khinh công tuyệt đỉnh cất người lên cao hơn trượng.

Đào Lâm sợ ám khí lại bị đối phương đánh bật, vội lộn người lăn ra xa. Ba người chững lại một thoáng trên không, khi hạ xuống đất thì Đào Hành Khản đã mang theo thanh Hắc Bạch Kiếm vượt qua khỏi bờ tường.

Đào Lâm lăn đi, may thay lại lăn đến trước mặt mẹ nàng, gắng gượng đứng lên, sắc mặt nàng tái nhợt.

Trần Trân cắn răng nói:

- Lâm nhi! Hãy cố chịu đau!

Vung tay vỗ lên vai trái Đào Lâm, “bộp” một tiếng, bốn ngọn Táng Môn Đinh bật ra rơi xuống đất, vai trái Đào Lâm cũng sưng đỏ một mảng to.

Trần Trân lại lấy thuốc ra băng bó cho nàng, Đào Lâm cảm thấy đã giảm đau nhiều, bất giác nhẹ buông tiếng thở phào.

Lúc này nhóm Diêm Phùng Hiểu ba người đã đuổi theo ra khỏi bờ tường, bên ngoài là sông nước mênh mông, ngoài lau sậy um tùm, không hề có nơi ẩn nấp.

Vợ chồng Lý Viễn vung động kim ngân song kiếm về hai phía tả hữu, đi dọc theo bờ sông, lát sau đã phạt gãy hết những ngọn phi lau trải dọc theo bờ sông suốt ba bốn dặm, bông lau bay tứ tán.

Đào Lâm thấy ba người đã đuổi theo ra khỏi bờ tường mà cha mẹ nàng lại đứng thừ ra đó, vội hơ hãi nói:

- Cha, mẹ, nếu ca ca mà bị họ đuổi kịp thì…

Vừa nói đến đó, chỉ thấy phụ thân mặt mày tái ngắt trông phát khiếp, biết ông đã đau lòng đến cực độ bởi hành động của ca ca, không còn nhìn nhận Đào Hành Khản là con nữa, cho dù ba người kia đuổi kịp ca ca và băm vằm làm trăm mảnh ngay trước mặt thì ông cũng không ra tay ngăn cản.

Chẳng bao lâu sau, Diêm Phùng Hiểu và vợ chồng Lý Viễn đã quay lại đến trước mặt Đào Tử Vân, đột nhiên vung kiếm, chỉ nghe “soạt, soạt” hai tiếng, tảng đá to ngay trước mặt Đào Tử Vân đã bị chém thành bốn mảng.

Đào Tử Vân thoáng ngẩng lên, Lý Viễn mắt giăng đầy tia máu, trầm giọng quát:

- Họ Đào kia, trả lời sao đây?

Đào Tử Vân vẫn mặt tái ngắt không nói một lời, Ngân Kiếm Lâm Tịnh Nhân vung ngang trường kiếm gằn giọng:

- Nói nhiều làm gì nữa chứ?

Vừa dứt lời đã vung kiếm đâm thẳng vào ngực Đào Tử Vân, mũi kiếm rung động bốn lần, tạo thành nửa hình bát quái, nhắm điểm vào bốn nơi huyệt đạo Tuyền Cơ, Hoa Cái, Khí Hải và Thiên Đột, đừng nói là bị kiếm nhọn đâm trúng, dù là ngón tay điểm trúng thì cũng khó có thể toàn mạng.

Song Đào Tử Vân vẫn đứng bất động, mắt thấy ông đã sắp táng mạng dưới kiếm, Tam Thủ Quan Âm Trần Trân bỗng quát to:

- Hãy khoan!

“Choang” một tiếng, một luồng sáng biếc lóe lên từ bên lưng, bà đã rút ra món binh khí độc môn là Lăng Hoa Cửu Tiết Tiên đón lấy ngân kiếm của Lâm Tịnh Nhân, keng một tiếng, hai món binh khí bật ngược ra sau.

Lâm Tịnh Nhân buông tiếng cười khẩy nói:

- Hay lắm, lẽ ra là phải ra tay sớm rồi!

Nói đoạn bà tạt sang bên một bước, chân trước vừa bước giữa chừng, lập tức xoay tay vung kiếm, chỉ thấy ánh bạc lấp lóa, dưới ánh trăng càng khiến người hoa cả mắt, đủ thấy trình độ kiếm thuật chẳng phải tầm thường.

Trần Trân vừa thấy kiếm đối phương công tới, Lăng Hoa Tiên liền quét ngang ra, lại một lần nữa đón cản ngân kiếm của đối phương.

Ngọn Lăng Hoa Tiên của bà được kết thành bởi chín miếng ngọc Lam Điền hình quả ấu, mỗi miếng nặng hai cân tư, cạnh bên rất sắc bén, được liên kết bởi một sợi xích sắt. Chín miếng ngọc ấy hết sức cứng rắn, cho nên có thể chống đỡ được ngân kiếm.

Ngay khi hai món binh khí chạm nhau, Trần Trân quát:

- Lâm nữ hiệp điên rồi hả? Oan có đầu, nợ có chủ, tại sao bà lại động thủ với chúng tôi?

Lâm Tịnh Nhân ngớ người, bà không ngờ đối phương lại nói như vậy, đanh giọng nói:

- Chẳng phải chính con bà giết người hay sao?

Tam Thủ Quan Âm Trần Trân mặt lộ vẻ cực kỳ đau khổ, song vẫn bình tĩnh nói:

- Lâm nữ hiệp xem vợ chồng chúng tôi là hạng người nào? Hắn đã gây ra tội ác như vậy, chúng tôi còn nhìn nhận hắn là con hay sao?

Đào Lâm rúng động cõi lòng, vội kêu lên:

- Mẹ!

Trần Trân khoát tay quát:

- Ngươi chớ xen vào!

Đào Lâm không dám nói gì nữa, lui sang một bên.

Lâm Tịnh Nhân nói:

- Chả lẽ việc này lại bỏ qua như vậy hay sao?

Đào Tử Vân rắn giọng nói:

- Liệt vị hảo hớn có mặt, kẻ như Đào Hành Khản, ai ai cũng có thể diệt trừ, kể cả vợ chồng chúng tôi cũng không ngoại lệ.

Lý Viễn mặt tái ngắt nói:

- Hay lắm! Diêm lão gia, chúng ta hãy tiếp tục uống rượu ngắm trăng đi!

Lý Viễn tuy trong lòng vô cùng oán hận, song cũng biết với thân phận mình trong chốn võ lâm, muốn bắt Đào Hành Khản chẳng phải là khó, Đào Tử Vân đã nói như vậy, có nói gì nữa cũng vô ích, thôi thì hãy tỏ ra khẳng khái là hơn.

Thế nhưng, mới vừa xảy ra một việc nghiêm trọng như vậy, ai còn lòng dạ nào mà uống rượu ngắm trăng nữa? Mọi người thảy đều lặng thinh, nhất là Công Tôn Bình và Tưởng lão tam, hai người đều im thin thít, chẳng hé môi nói lấy một lời.

Lâm Tịnh Nhân thò tay vào lòng lấy ra bảy tám chiếc bát quái một mặt vàng một mặt bạc, cất tiếng gọi:

- Thuần Như!

Lý Thuần Như là con trai thứ nhì của Lý Viễn, chỉ mới mười bảy tuổi, vội đáp:

- Việc gì đó mẹ?

Lâm Tịnh Nhân trao mấy chiếc bát quái vào tay Lý Thuần Như và nói:

- Con hãy mang phiêu ký này đi thỉnh mời các vị hảo hớn hai đường thủy bộ Trường Giang hiệp trợ bắt lấy Đào Hành Khản!

Diêm Phùng Hiểu cũng lớn tiếng dặn dò mọi người hễ gặp Đào Hành Khản là phải bắt lấy cho bằng được.

Đào Tử Vân mặt tái xanh nói:

- Chúng tại hạ xin cáo từ!

Diêm Phùng Hiểu cũng không giữ lại, ba người lặng lẽ trở về thuyền, mới vừa bước lên boong, mọi người bất giác giật mình kinh hãi.

Thì ra trong khoang thuyền đèn đang thắp sáng, hai bóng người in trên cửa sổ giấy, một người gầy và cao lêu nghêu, cơ hồ không giống như một con người, còn bóng người kia hết sức quen thuộc, chính là Đào Hành Khản, người vừa mới gây ra đại họa tày trời.

Ba người đều bất giác bật lên một tiếng “ủa”, song tâm trạng của họ lại hoàn toàn khác nhau. Đào Lâm giật mình kinh hãi, thầm trách ca ca không chịu cao bay xa chạy mà lại quay trở về thuyền. Đào Tử Vân tính tình bộc trực, Đào Hành Khản đã không màng đến đạo nghĩa võ lâm thế kia, lòng đã sớm không nhìn nhận chàng là con, ông lấy làm lạ là người kia chẳng rõ là ai. Trần Trân thì dẫu sao cũng có lòng thương con, vừa tức giận lại vừa lo lắng.

Họ vừa bật lên một tiếng “ủa” thì Đào Hành Khản bỗng đứng lên, đồng thời bóng người nhấp nhoáng, người cao gầy đã biến mất, với công lực như Đào Tử Vân và Trần Trân

Trang: [<] 1, 2, [3] ,4,5 ,80 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT