![]() |
BIGONE 2015 - Phiên Bản Iphone
Game đánh bài cờ bạc đã có mặt trên Iphone ![]() |
lên, thoáng chốc đã lên đến nóc lầu, đưa tay chõi vào vách đá, người liền lập tức nhẹ nhàng lướt ngang đi, trông hết sức ngoạn mục.
Trên nóc lầu vốn có rất nhiều lỗ nhỏ để cho người bị giam trong lầu thông hơi, Dị Cư Hồ tay phải vươn ra, ngón giữa móc vào lỗ nhỏ, nhưng chưa kịp kề mắt vào xem tình hình bên ngoài, đã nghe tiếng binh khí xé gió vang lên.
Dị Cư Hồ biết ngay có người ở trên nóc lầu dùng binh khí chém ngón tay mình, vội rụt tay về, tay trái vung lên, “bộp” một tiếng, bám chặt vào đá, người treo lơ lửng trên nóc lầu.
Dị Cư Hồ vừa rụt tay phải về, đã nghe “choang” một tiếng, quả là binh khí chạm mạnh vào đá, nếu chậm một chút là ngón tay đã bị tiện lìa rồi.
Chỉ nghe phía trên có người quát:
- Dị tiên sinh thanh danh trong võ lâm không được tốt, chúng tôi làm vậy cũng là bất đắc dĩ, xin hãy lượng thứ cho.
Dị Cư Hồ cười khẩy:
- Các ngươi tưởng là ngôi lầu đá này có thể giam hãm Dị mỗ vĩnh viễn sao?
Lúc này các cao thủ nhà họ Thương thảy đều ở trên nóc lầu, nghe tiếng nói của Dị Cư Hồ không phải là từ dưới vọng lên, thảy đều kinh ngạc, chả lẽ lão bay được hay sao? Bằng không sao lại có thể ở trên không trung?
Đâu biết công lực của Dị Cư Hồ đã đến mức tuyệt đỉnh, chân khí nội gia thuận nghịch vận hành theo ý muốn, nên có thể dùng chưởng lực hút vào vách đá treo mình trên không trung.
Sau đó lại nghe có người nói:
- Đại muội hà tất nói nhiều với lão làm gì? Lão đã buông lời khoác lác, để xem lão sẽ ra khỏi ngôi lầu này bằng cách nào.
Dị Cư Hồ cười khẩy liên hồi, di chuyển bàn tay, đến một lỗ nhỏ khác, nhìn ra ngoài nói:
- Khi nào Dị mỗ ra khỏi đây, các ngươi sẽ biết tay.
Một đại hán tính nóng nảy, vừa thấy gương mặt Dị Cư Hồ xuất hiện, liền rút ra một ngọn đoản đao, đâm thẳng vào lỗ.
Theo ý nghĩ, Dị Cư Hồ nhất định không sao chống đỡ nổi, cho dù không đâm chết được lão thì cũng có thể khiến mặt lão mang thương tích.
Ngờ đâu mũi đao vừa xuyên qua lỗ, Dị Cư Hồ nghiêng đầu, tay trái chớp nhoáng hai ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt vào mũi đao.
Rồi thì đại hán ấy rú lên thảm thiết, xen lẫn trong tiếng kinh hoàng của mọi người, lại nghe “phịch” một tiếng, đại hán ấy đã ngã ra trên nóc lầu.
Dị Cư Hồ buông tiếng cười khẩy nói:
- Đã biết lợi hại chưa?
Thì ra khi Dị Cư Hồ kẹp chặt vào mũi đao, liền lập tức nhả nội lực ra truyền qua thân đao. Đại hán ấy là đường huynh của Thương Linh, có bối phận khá cao trong Thương Gia Bình, nhưng trong thoáng chốc chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh như bài sơn đảo hải truyền qua cán đao, xông thẳng vào huyệt Lao Cung nơi lòng bàn tay, tức khắc phun máu ra và chết ngay.
Thế là, những người trên nóc lầu thảy đều khiếp hãi, đồng thanh quát:
- Đi mau! Đằng nào lão cũng bị giam trong lầu đá, sớm muộn gì cũng chết đói thôi.
Mọi người đổ xô nhau xuống lầu, chẳng ai đếm xỉa đến Dị Cư Hồ nữa.
Dị Cư Hồ đoạt lấy đoản đao, đưa lên miệng ngậm, tay trái thò vào lòng, rồi thò ra ngoài lỗ nhỏ, vung sang tả hữu, tiếng rít gió vang lên, đã phóng ra một chòm ngân châm, chỉ nghe tiếng rú thảm thiết cùng tiếng vật nặng rơi vang lên liên hồi. Sau đó, Dị Cư Hồ mới buông tay, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Khi Dị Cư Hồ chạm chân trên mặt đất, hãy còn nghe hai người rơi phịch xuống đất.
Diêm Phùng Hiểu thở dài nói:
- Các hạ quả là thần nhân.
Dị Cư Hồ nhếch môi cười:
- Nắm ám khí của tại hạ đã đả thương bao nhiêu người, Diêm bằng hữu có đếm được không?
Diêm Phùng Hiểu cười đáp:
- Có đến chín người từ trên lầu rơi xuống, có lẽ còn có người đã chết trên nóc lầu.
Dị Cư Hồ trong lòng đắc ý, vỗ tay cười vang.
Diêm Phùng Hiểu chú mắt nói:
- Các hạ uy thế thế này, vừa rồi người nhà họ Thương lại gọi các hạ là Dị tiên sinh, hay các hạ chính là Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ?
Dị Cư Hồ gật đầu:
- Không sai, Diêm bằng hữu không ngờ gặp Dị mỗ tại đây phải không?
Diêm Phùng Hiểu cười ảo não:
- Quả là không thể ngờ được.
Bởi Diêm Phùng Hiểu là người chính phái trong giới hiệp nghĩa, mà D
Dị Cư Hồ lại là một đại ma đầu giết người như rạ, hai người vốn khó thể thuận hòa, vậy mà trời xui đất khiến lại cùng bị giam hãm trong ngôi lầu đá này.
Dị Cư Hồ bỗng hỏi:
- Diêm bằng hữu, vợ chồng Lý Viễn đã bị người điểm huyệt ra sao? Thương Hào thật ra đã chết như thế nào? Xin Diêm bằng hữu hãy cho biết tường tận.
Diêm Phùng Hiểu gật đầu nói:
- Được!
Đoạn lão bèn kể lại tường tận hai sự việc ấy.
Dị Cư Hồ vốn đã nghe nói, giờ nghe Diêm Phùng Hiểu thuật lại cũng chẳng có gì khác. Nghe xong, Dị Cư Hồ ngẫm nghĩ chốc lát, đoạn nói:
- Vậy là lão Thương đã bị chết khiếp bởi người điểm huyệt hai vợ chồng Lý Viễn ư?
- Tại hạ cũng nghĩ như vậy. Hôm nọ, khi Thương Sở Chi vừa trông thấy vợ chồng Lý Viễn bị điểm huyệt là lập tức mặt mày thất sắc, nhưng đó có lẽ vì môn điểm huyệt của nhà họ Thương thiên hạ vô song, vậy mà y lại không biết vợ chồng Lý Viễn đã bị điểm vào huyệt gì, chứ chưa chắc đã biết ai điểm huyệt họ, có đúng vậy không?
Dị Cư Hồ gật đầu:
- Đúng, nhưng lão Thương lại nhận ra được ai đã hạ thủ, nên mới bị chết khiếp, người ấy quả cũng rất đáng tự hào. Để Dị mỗ xem thử, chẳng rõ sẽ nối gót theo lão Thương hay không?
Đoạn lão mỉm cười cúi xuống xem xét Lý Viễn, nụ cười trên mặt lão vốn hết sức tự nhiên và tự phụ, nhưng vừa nhìn Lý Viễn, nụ cười trên môi liền đờ ra, trông khôi hài như đang cười mà bị điểm huyệt vậy.
Diêm Phùng Hiểu thấy vậy không khỏi rúng động cõi lòng, ông hộ tống vợ chồng Lý Viễn đến đây hoàn toàn là do hảo ý, bởi ông cũng không biết người nào đã điểm huyệt họ.
Khi đến Thương Gia Bình, Bạch Đầu Ông Thương Hào bị chết khiếp, người nhà họ Thương lập tức động thủ với ông. Diêm Phùng Hiểu quả bất địch chúng, đã thọ trọng thương và bị giam tại đây, ông vốn đã hết sức lấy làm lạ, vì lẽ gì một người có chân tài thực học, và lừng danh trong võ lâm như Bạch Đầu Ông Thương Hào vừa nhìn vợ chồng Lý Viễn đã chết khiếp ngay thế này.
Giờ đây thấy Dị Cư Hồ như vậy, lòng càng thêm kinh ngạc, biết Dị Cư Hồ nhất định nhận ra người điểm huyệt vợ chồng Lý Viễn, mà người đó lại có thể khiến một đại ma đầu như Ngân Lệnh Huyết Chưởng Dị Cư Hồ cũng phải thất sắc, vậy thì người đó là ai?
Diêm Phùng Hiểu cực kỳ thắc mắc nhưng lại không sao hiểu nổi nguyên do, chỉ thấy Dị Cư Hồ thừ ra một hồi, nụ cười trên môi mới sống lại, song hết sức miễn cưỡng, chấp hai tay sau lưng đi qua đi lại trong lầu đá, như đang suy ngẫm một vấn đề vô cùng nan giải.
Một hồi thật lâu, vẫn chưa nghe Dị Cư Hồ lên tiếng, Diêm Phùng Hiểu không nén được, nói:
- Dị tiên sinh có nhận ra người đã điểm huyệt họ không?
Dị Cư Hồ chỉ buộc miệng nói:
- Vâng!
Diêm Phùng Hiểu lại hỏi:
- Vậy thì Dị tiên sinh có thể giải huyệt cho họ được không?
Dị Cư Hồ bỗng chững bước, hai mắt sắc lạnh và ẩn chứa sát cơ chằm chặp nhìn Diêm Phùng Hiểu.
Diêm Phùng Hiểu bất giác rùng mình, chỉ nghe Dị Cư Hồ nói:
- Diêm bằng hữu ở trong ngôi lầu đá này đằng nào cũng chẳng thể nào ra khỏi được, hà tất phải sợ chết?
Diêm Phùng Hiểu nghe nói vậy biết ngay là mình khó có thể thoát chết, nhưng trong lòng hết sức thắc mắc, vì sao Dị Cư Hồ bỗng dưng lại có hung niệm với mình thế này? Bởi mới rồi hãy còn nghe lời nói hết sức khách sáo, không hề có ý hãm hại, nên lão cười thảm não nói:
- Diêm mỗ cũng chẳng tiếc gì kiếp sống thừa này, nhưng Dị tiên sinh vì sao bỗng lại nổi sát cơ, tại hạ rất muốn được biết.
Dị Cư Hồ cười:
- Tôn giá quả không hổ là một nam nhân đại trượng phu. Chẳng giấu gì tôn giá, Dị mỗ này không sao giải được huyệt đạo của họ, song lại không muốn có người biết là Dị mỗ hãy còn có chỗ kém cõi trong võ học, cho nên cần phải giết người diệt khẩu.
Diêm Phùng Hiểu kinh hãi, thầm nghĩ đối phương có tiếng tăm rất độc ác xấu xa trong võ lâm, hẳn không phải hư truyền, chỉ vì một nguyên nhân như vậy mà đã có thể ra tay giết người.
Diêm Phùng Hiểu thừ ra một hồi, cười ảo não nói:
- Vậy thì xin các hạ cứ ra tay.
Dị Cư Hồ vụt lướt tới, tay áo phất ra, một luồng tụ phong liền nhắm ngay huyệt Hoa Cái trước ngực Diêm Phùng Hiểu phóng tới.
Diêm Phùng Hiểu biết mình đang thọ trọng thương, có tránh cũng không khỏi, đành nhắm mắt lại, chưa kịp nói lên tiếng nào thì huyệt Hoa Cái đã bị phất trúng, chết ngay tức khắc.
Dị Cư Hồ buông tiếng cười sắc lạnh, lại chậm rãi đi về phía Lý Viễn và Lâm Tịnh Nhân.
Đào Lâm từ khi bước chân vào trong ngôi lầu đá này, chỉ kêu lên một tiếng thảng thốt khi phát hiện cửa lầu bị đóng, tự nãy giờ không nói một tiếng nào nữa, lúc này thấy Dị Cư Hồ đi về phía Lý Viễn và Lâm Tịnh Nhân, không khỏi rúng động cõi lòng, hai người ấy chính là song thân của Lý Thuần Như.
Lý Thuần Như hiện chẳng rõ ở đâu, cuộc đời này mình cũng không muốn gặp lại chàng, nhưng song thân chàng gặp nạn, mình đâu có thể bàng quang không cứu, nên buột miệng nói:
- Phu quân, hãy khoan.
Dị Cư Hồ ngoảnh mặt lại, lạnh lùng nói:
- Phu nhân định cầu
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
