![]() |
LEO Privacy Guard - Diệt Virus
Phần mềm diệt virus và tăng tốc android của bạn. ![]() |
cảm thấy hết sức quen thuộc.
Định thần nhìn kỹ, Đào Lâm liền nghe tim đập dữ dội, khi đến gần hơn, hai người kia bỗng ngoảnh mặt lại.
Đào Lâm không cầm được, nước mắt tuôn trào, thốt chẳng nên lời, định thần một hồi lâu mới cất tiếng gọi:
- Ca ca!
Lúc này, nam nhân kia cũng đã nhào tới, lớn tiếng gọi:
- Muội muội!
Đào Lâm lăn xuống ngựa, nhào tới nắm tay đối phương, người ấy chẳng phải ai khác, chính là Đào Hành Khản.
Và thiếu nữ áo trắng cũng đã quay người lại, chính là Dị Ngọc Phụng.
Trong khi hai anh em Đào Hành Khản thân thiết nắm chặt lấy nhau, thì hai cha con Dị Cư Hồ lại lạnh lùng nhìn nhau. Dị Ngọc Phụng mặt lộ vẻ cực kỳ cao ngạo và có phần khinh miệt.
Hồi lâu, Dị Cư Hồ mới nói:
- Phu nhân, có cần mời lệnh huynh đi cùng không?
Đào Hành Khản nhẹ xô Đào Lâm ra, đưa mắt nhìn Dị Cư Hồ hỏi:
- Tôn giá là ai?
Dị Cư Hồ lạnh lùng đáp:
- Bổn nhân họ Dị!
Đào Hành Khản sớm đã nhận thấy đối phương khá giống Dị Ngọc Phụng, nên vừa nghe lão trả lời là họ Dị, liền hiểu ra ngay, sau một thoáng ngẩn người, cúi đầu nói:
- Muội muội… tại sao y lại gọi muội muội là phu nhân?
Đào Lâm đưa tay lau nước mắt:
- Ca ca, đừng thắc mắc nguyên do, hiện tiểu muội đã là vợ của y rồi.
Đào Hành Khản chau chặt đôi mày, lặng thinh hồi lâu, đoạn mới chậm rãi nói:
- Phụ thân và mẫu thân đã biết chưa?
Đào Lâm thờ thẩn:
- Hai vị lão nhân gia đều đã tạ thế rồi!
Đào Hành Khản biến sắc mặt, trỏ Dị Cư Hồ nói:
- Đã chết dưới tay y phải không?
Đào Lâm não nề lắc đầu:
- Không liên can đến y! Ca ca… sao lại đi cùng với Dị cô nương thế này?
Đào Hành Khản buông tiếng thở dài, vừa định nói thì Dị Ngọc Phụng đã nhướng mày nói:
- Hành Khản, chúng ta đi mau!
Đào Hành Khản thoáng chau mày:
- Ngọc Phụng, hai huynh muội ta lâu ngày trùng phùng…
Dị Ngọc Phụng cười khẩy ngắt lời:
- Chả lẽ huynh đã quên mất lời dặn của lệnh sư rồi ư?
Đào Hành Khản ra chiều bất đắc dĩ nói:
- Muội muội, chúng ta lại phải xa cách nhau… muội muội… đừng buồn…
Dị Cư Hồ ngồi trên lưng ngựa thoáng nhíu mày, trầm giọng nói:
- Ngọc Phụng, người ta huynh muội tương phùng, ngươi thúc hối họ ly biệt chi vậy?
Dị Ngọc Phụng bản tính vốn đã bạc bẽo, từ khi phụ thân cưới Đào Lâm làm vợ và còn đoạn gãy hai chân nàng, tình phụ tử đã hoàn toàn đoạn tuyệt, nghe vậy bèn cười khẩy nói:
- Dị tiên sinh lo giữ được vợ trẻ đã là khá lắm rồi, còn cố kéo theo Đào công tử chi vậy?
Dị Cư Hồ nghe con gái gọi mình là Dị tiên sinh, giọng điệu lại xấc xược như vậy, không khỏi tức giận tột cùng, sầm mặt nói:
- Ngươi có chịu rời khỏi đây hay không?
Dị Ngọc Phụng cười ha hả:
- Đương nhiên là rời khỏi rồi. Hành Khản, đừng lôi thôi nữa, đi mau!
Đào Hành Khản không tự chủ được, đi đến bên Dị Ngọc Phụng, mới ngoảnh lại nói:
- Muội muội, mai này chúng ta hẳn sẽ có ngày gặp lại nhau, mối thâm thù của song thân hãy để ca ca lo liệu cho.
Đào Hành Khản chưa dứt lời đã bị Dị Ngọc Phụng nắm tay phóng nhanh đi.
Đào Lâm thất thiểu ngẩng lên, thấy Dị Cư Hồ mặt mày tái ngắt, nàng cũng chẳng nói gì, tung mình trở lên ngựa, cùng tiếp tục lên đường.
Việc Đào Hành Khản và Dị Ngọc Phụng đã gặp Dị Cư Hồ và Đào Lâm bên bờ sông, để rồi đã xảy ra tình trạng bẽ bàng thế kia, đó không phải là một sự tình cờ.
Bởi sau khi Lý Thuần Như đột nhiên mất tích, Đào Hành Khản và Dị Ngọc Phụng đã đi dọc theo con sông này để tìm kiếm Lý Thuần Như.
Trong khi Lý Thuần Như đã bị bọn tăng nhân Hoàng Giáo mang về đến Già Đương Tự tận Tây Tạng, đương nhiên là hai người chẳng thể nào tìm gặp.
Nhưng trong mấy ngày đồng hành, Dị Ngọc Phụng đã được Đào Hành Khản kể lại cảnh ngộ quái dị khôn lường của mình.
Câu chuyện bắt đầu từ lúc hai chiếc thuyền buồm từ phía đông Tam Hạp ngược giòng chầm chậm trôi đi, đoạn sông Trường Giang này nước chảy không xiết lắm. Trên một trong hai chiếc thuyền là hai vợ chồng Bát Tiên Kiếm Đào Tử Vân cùng hai người con Đào Hành Khản và Đào Lâm. Còn trên thuyền kia là hai vợ chồng Bát Quái Kim Ngân Kiếm Lý Viễn và hai người con là Lý Bảo và Lý Thuần Như.
Hai gia đình này vốn đã tình cờ gặp nhau trên sông, khi báo ra danh tánh, thảy đều là danh gia kiếm thuật, nên mới quen biết nhau từ đó.
Ngay trong đêm đầu tiên hai gia đình quen nhau thì quái sự đã xảy đến. Đêm ấy ánh trăng rất mông lung, mặt sông như phủ giăng một lớp sương dày. Bởi tiếp tục đi tới là vùng eo sông Tam Hạp, nước sông chảy rất xiết, nên nhà thuyền không dám đi đêm, bèn để thuyền nghỉ lại.
Phụ thân và phụ mẫu Đào Hành Khản đang chuyện trò với vợ chồng Lý Viễn ở thuyền bên, Đào Lâm thì đã ngủ sớm. Đào Hành Khản không ngủ được, định sang thuyền bên nghe lén phụ mẫu chuyện trò, song lại thấy vợ chồng Lý Viễn quá kiêu ngạo, không hợp ý lắm. Nên chàng chấp tay sau lưng đi tới đi lui nơi đuôi thuyền, ngắm nhìn ánh trăng mông lung cũng khá là thú vị.
Đứng nơi đuôi thuyền một hồi, chàng lại chậm rãi đi dọc theo mạn thuyền. Lúc này người trên thuyền đa số đã lên bờ đi mua say, trên thuyền chỉ còn vài lão nhân cũng đã ngủ sớm, cả chiếc thuyền im lìm không một tiếng động.
Khi sắp đi đến mũi thuyền, Đào Hành Khản bỗng thấy trong bóng tối có một người đang lướt như bay trên mặt nước tiến về phía thuyền.
Đào Hành Khản giật mình, thoạt tiên chàng tưởng là mình hoa mắt, nhưng thật sự thì đã trông thấy hết sức rõ ràng. Bởi lẽ khinh công dù cao siêu đến mức “đăng bình độ thủy”, thì cũng có thể thi triển khi mặt nước thật bình lặng, trong khi đoạn sông này tuy nước không chảy xiết bằng Tam Hạp, nhưng sóng nước nhấp nhô, thân thuyền cũng dao động, muốn lướt đi trên mặt nước thật chẳng phải dễ dàng. Nếu mà ai cũng có thể thực hiện được thì sự tích Đạt Ma Tôn Giả đã qua sông chỉ bằng một ngọn cỏ lau đâu có lưu truyền thiên cổ.
Song Đào Hành Khản đưa tay dụi mắt, lại nhìn thật kỹ, trong khi ấy bóng người kia đã đến khá gần, và trông thấy rõ dáng người cao đến lạ thường.
Đào Hành Khản khi biết mình đã không trông lầm, bèn định cất tiếng tri hô, song chợt nghĩ lại, chàng liền im lặng. Bởi nghĩ song thân mình đang chuyện trò với vợ chồng Lý Viễn, nếu mình hô hoán lên mà lại không có việc gì, há chẳng khiến người cười cho ư?
Trong khi ấy người kia đã đến sát bên thuyền, đột nhiên vọt lên không, trông rõ ràng là phi phân lên thuyền, song Đào Hành Khản chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, đối phương đã biến mất.
Đào Hành Khản bàng hoàng sửng sốt, bởi mới vừa rồi chàng đã khẳng định mình không phải hoa mắt, nhưng bóng người kia sao bỗng chốc đã biến mất thế này?
Chàng vội quay người, đưa tay ra là có thể chạm vào khoang thuyền, cho dù người kia phi thân ra sau lưng chàng thì cũng không có chỗ ẩn thân, song chàng vẫn chẳng thấy bóng người nào cả.
Đào Hành Khản biết chắc đó không phải là ảo giác mà là một cao thủ võ lâm siêu phàm, trước khi chưa rõ thân phận đối phương, tốt hơn không nên kinh động đến người khác, nên định thần trầm giọng nói:
- Bằng hữu phương nào đã giá lâm tệ thuyền, xin hãy hiện thân gặp gỡ.
Vừa dứt lời, bỗng nghe “hắc” một tiếng cười khẩy vang lên trên không. Đào Hành Khản liền tức thì ngước lên nhìn, bất giác giật mình kinh hãi.
Thì ra có một người đang với thế Kim Kê Độc Lập đứng trên cột buồm, nhưng không phải việc ấy đã khiến Đào Hành Khản kinh hãi, mà là khi chàng vừa ngước lên nhìn, người kia đã đột nhiên rơi thẳng xuống.
Đào Hành Khản bất giác kêu “ồ” lên một tiếng, nhưng tiếng kêu của chàng chỉ được giữa chừng thì người kia đã xuống đến boong thuyền, đưa tay chộp vào vai chàng.
Cột buồm ấy cao hơn hai trượng, người kia hạ xuống và ra tay chộp người nhanh khôn tả. Đào Hành Khản ngay cả ý nghĩ tránh né chưa kịp lóe lên thì đã bị chộp trúng rồi.
Đào Hành Khản càng thêm kinh hãi nói:
- Tôn giá là ai?
Người ấy cười nói:
- Ngươi quay đầu lại nhìn là biết ngay chứ gì.
Đào Hành Khản bị nắm giữ từ phía sau, toàn thân không cử động được, nghe đối phương bảo mình quay lại, không khỏi cười dở khóc dở.
Nhưng người ấy vừa dứt lời, Đào Hành Khản đã bị đối phương xoay người mình lại. Đào Hành Khản định thần nhìn, chỉ thấy người ấy vóc dáng rất cao, phải ngước lên mới có thể nhìn thấy mặt.
Gương mặt người ấy rất gầy gò, không sao xác định được tuổi tác, chỉ thấy đôi mắt của y tinh quang sáng chóa, nhìn một hồi là có cảm giác rất kỳ lạ, không chịu được muốn tránh đi nơi khác, nhưng lại không sao tránh đi được. Đồng thời còn cảm thấy tâm thần ngơ ngẩn, trong một thoáng chẳng biết mình đang ở đâu.
Đào Hành Khản biết là nguy tai, vội trấn định tâm thần, chỉ nghe đối phương lại buông tiếng cười, thần quang trong mắt dời đi.
Đào Hành Khản liền thừa cơ lùi ra sau một bước nói:
- Tôn giá… thật ra là ai?
Người ấy mỉm cười:
- Ngươi hãy khoan hỏi ta, ta hỏi ngươi trước, võ công mà ngươi từng chứng kiến trong đời, cao nhất là đến mức độ nào?
Đào Hành Khản ngớ người, hỏi gì mà kỳ dị thế?
Chàng ngẫm nghĩ chốc lát, mới đáp:
- Phi hoa thương địch,
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
