|
Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí. ![]() |
Phu nhân đến đây mau.
Nơi vang lên tiếng huýt lập tức có người lớn tiếng đáp:
- Đến ngay đây.
Hiển nhiên đó là tiếng nói của Đào Lâm.
Lý Thuần Như vốn định đi tìm Đào Lâm, vừa nghe tiếng nàng, chàng không khỏi rúng động cõi lòng, liền tung mình lao nhanh về phía phát ra tiếng nói của Đào Lâm.
Chừng bốn trượng, đã thấy Đào Lâm lướt đến như bay. Lý Thuần Như không bỏ lỡ cơ hội, lập tức vận đề chân khí vọt người lên không, với thế Bình Sa Lạc Nhạn lướt tới cản Đào Lâm lại.
Bởi chàng biết nếu Đào Lâm mà đến nơi bảy người đang động thủ, nhất định sẽ gia nhập vào cuộc chiến, mình sẽ không thể nói chuyện với nàng cặn kẽ được nữa, nên mới định ngăn Đào Lâm lại trước khi nàng đến nơi.
Song vì nhất thời nóng lòng, chàng đã dốc hết toàn lực, quên mất trong người đang bị trúng âm độc, chưa được trừ hết, mà chỉ nhờ nội lực tinh thâm của Chuyển Luân Vương dồn vào dưới mạn sườn, và bản thân chàng cũng phải tập trung tình thần vận chân khí cản âm độc lại, mới có thể tạm thời vô sự.
Giờ đây chàng đã vận đề hết toàn bộ chân khí, vọt người lên cao hơn hai trượng, nhưng không còn chế ngự được âm độc dưới mạn sườn nữa.
Thế Bình Sa Lạc Nhạn chưa thi triển được đến giữa chừng thì nơi lồng ngực đã cảm thấy uất nghẽn, lập tức từ trên không rơi xuống.
Lúc bấy giờ chàng còn cách mặt đất hơn một trượng, định đề khí cất người lên trở lại, nhưng không thể nào được nữa. Mắt thấy Đào Lâm đã sắp lướt qua, chàng vội gắng hết sức cất tiếng gọi:
- Lâm … muội.
Đào Lâm liền chững người, quay lại nhìn thì vừa lúc Lý Thuần Như rơi bịch xuống đất.
Lý Thuần Như vừa rơi xuống đất, lập tức lộn người toan đứng lên, song mặt mày xây sẩm, lại ngã lăn ra đất.
Sau một thoáng ngơ người, Đào Lâm định chạy đến xem xét, nhưng ngay khi ấy, Dị Cư Hồ lại lớn tiếng gọi:
- Phu nhân!
Đào Lâm đành lên tiếng đáp, Dị Cư Hồ nói tiếp:
- Sao phu nhân còn chưa đến, đã gặp trở ngại gì phải không?
Đào Lâm chưa kịp trả lời, Lý Thuần Như đã gắng gượng nói:
- Lâm … muội … hãy … đến … đây …
Đào Lâm đứng thừ ra như phỗng đá, Lý Thuần Như đang gọi nàng, Dị Cư Hồ cũng đang gọi nàng.
Theo ý nàng thì rất muốn đến để xem xét thương thế của Lý Thuần Như ngay, nhưng hiện nay nàng đã là vợ của Dị Cư Hồ, lại chẳng thể không vâng lời Dị Cư Hồ.
Lý Thuần Như biết Đào Lâm đứng thừ ra đó là bởi lòng đang phân vân do dự.
Lúc này chàng đã đầu nhức mắt hoa, đầu óc quay cuồng, biết là âm độc trong người đã phát tán, rất có thể táng mạng tại đây.
Thế nhưng, lúc này chàng lại thấy mình cho dù chết đi thì cũng chẳng có gì hối tiếc, chỉ có điều duy nhất chàng vẫn canh cánh bên lòng là chưa nghe được câu trả lời của Đào Lâm, vì sao bảo mình phải quên nàng đi.
Do đó, Lý Thuần Như mắt nhìn bóng dáng Đào Lâm nhập nhòa, gắng gượng với giọng yếu ớt nói:
- Lâm … muội … không chịu đến đây … thật sao?
Đào Lâm lòng đau như cắt, nước mắt tuôn lả chả, sau cùng không cầm lòng được nữa, lao về phía Lý Thuần Như, nằm mọp trên mình chàng, nghẹn ngào nói:
- Thuần Như!
Trong mơ màng, Lý Thuần Như chỉ cảm thấy nước mắt của Đào Lâm lả tả rơi trên mặt mình, chàng gắng sức mở mắt ra, chỉ thấy đôi mắt long lanh của Đào Lâm đang ở ngay trước mắt, song mặt nàng vẫn lụa đen che kín.
Lý Thuần Như tay run run đưa ra, giọng xót xa:
- Lâm muội … hãy để … cho huynh … nhìn một lần …
Chàng vừa nói vừa đưa tay run rẩy định tháo bỏ khăn che mặt của Đào Lâm, song ngón tay chàng vừa chạm vào khăn che mặt, đột nhiên Đào Lâm như trông thấy rắn độc, vụt lùi ra sau.
Lý Thuần Như thê thiết gào lên:
- Lâm muội …
Đào Lâm ngồi xổm dưới đất, hai tay bưng mặt.
Ngay khi ấy, Dị Cư Hồ lại lớn tiếng nói:
- Phu nhân còn làm gì nữa vậy?
Đào Lâm đứng phắt dậy, đưa mắt nhìn Lý Thuần Như, thấy mặt chàng trắng bệch, hơi thở yếu ớt. Nàng buông tiếng thở dài, không trả lời Dị Cư Hồ, cúi xuống bồng lấy Lý Thuần Như phóng vút đi.
Lý Thuần Như nghe tiếng gió vụt vù bên tai, đầu choáng mắt hoa, chẳng rõ đã đến đâu, hồi lâu mới thấy Đào Lâm đứng lại, sau đó chàng không còn biết gì nữa cả.
Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, Lý Thuần Như mới từ từ hồi tỉnh, chỉ thấy trước mặt tối om, có một người đang dựa vào mình, nghe rõ cả hơi thở.
Lý Thuần Như chẳng rõ đây là đâu, lắc đầu một cái rồi nói:
- Lâm muội đó phải không?
Người ấy quay mặt ra ngoài, không trả lời, Lý Thuần Như cảm thấy toàn thân bải hoải rã rời, cố gắng vận công, lại thấy hết sức bình hòa, âm độc nội gia bị trúng của Dị Cư Hồ như hoàn toàn được trục ra ngoài.
Lý Thuần Như kinh ngạc tột cùng, bởi nội lực của Dị Cư Hồ cực kỳ thâm hậu, chẳng dễ gì dồn đẩy được âm độc ra ngoài, vậy mà giờ đây đã hoàn toàn bình phục, thật không thể tưởng tượng được.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, chàng lại nói:
- Lâm muội sao không lên tiếng?
Lý Thuần Như hỏi liên tiếp hai lượt, chỉ thấy bóng ấy rời khỏi mình, lảo đảo đứng lên, bước ra ngoài sơn động.
Khi người ấy đứng lên, Lý Thuần Như liền khẳng định đó chính là Đào Lâm, lúc này chàng không động đậy được, đành cất tiếng gọi:
- Lâm muội, Lâm muội.
Nhưng Đào Lâm như không hề nghe, vẫn tiếp tục bước ra ngoài, bước chân loạng choạng hệt như người say rượu.
Lý Thuần Như kinh ngạc, vì sao nàng lại đi chệnh choạng thế này?
Đang khi thắc mắc, đã thấy Đào Lâm đi đến cửa động, một tay vịn vào vách động và quay người lại. Trong động tuy tối tăm, song Lý Thuần Như vẫn loáng thoáng trông thấy đôi mắt nàng ánh lên vẻ kỳ lạ trong bóng tối.
Lý Thuần Như gắng gượng toan đứng lên, song cố sức đến mấy cũng không sao nhúc nhích được, dù chỉ là một ngón tay, tình trạng hệt như đã bị điểm vào nhuyễn huyệt vậy.
Chàng vừa định lên tiếng nữa, bỗng nghe Đào Lâm rên lên một tiếng, rồi lập tức ngã lăn ra đất.
Lý Thuần Như kinh hoảng la lên:
- Lâm muội làm sao vậy?
Chàng không ngớt kêu gọi suốt hơn nửa giờ, song Đào Lâm vẫn nằm im nơi cửa động.
Lý Thuần Như lòng nóng như thiêu đốt, nhưng lại chẳng thể làm gì được, đành cố trấn định tâm thần, bảo nguyên thủ nhất, điều vận nội lực, cầu mong mình đi đứng được thì mới có thể đến xem Đào Lâm.
Chàng vận chuyển chân khí hết sức thông suốt, không bao lâu đã cảm thấy khắp người thư thái, nội lực xung kích toàn thân bảy mươi hai quan huyệt, đến khi có chút ánh sáng yếu ớt soi vào sơn động, chàng bỗng buông tiếng hét vang, đứng bật dậy, đi đứng bình thường.
Chàng lập tức tung mình lướt ra khỏi động, thấy bên ngoài trời đã hừng sáng, cũng chẳng kịp quan sát mình đang ở đâu, liền vội cúi xuống xem xét Đào Lâm.
Chỉ thấy Đào Lâm hai mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, vội nắm lấy cổ tay nàng, nhưng vừa chạm vào, Lý Thuần Như giật mình kinh hãi, thì ra cổ tay Đào Lâm lạnh như băng giá, đó chính là hiện tượng khí âm độc nội gia khuếch tán.
Lý Thuần Như lập tức hiểu ra cớ sự, nhất định là Đào Lâm đã mang mình từ Thương Gia Bình đến đây, điểm vào nhuyễn huyệt mình rồi vận công lực hút âm độc trong cơ thể mình qua người nàng. Do đó mình mới được bình phục và Đào Lâm lại thay mình gánh chịu, đến đỗi chất độc bộc phát hôn mê thế này.
Lý Thuần Như nghĩ tới đó, lòng đau như cắt, rơi nước mắt lẩm bẩm:
- Lâm muội tội gì lại làm như vậy chứ? Ôi …
Đoạn chàng bồng Đào Lâm lên, cất bước đi ra ngoài động, chỉ thấy trước mặt nước sông cuồn cuộn, thì ra chàng đang ở trên một mỏm núi cách mặt sông Trường Giang hằng mấy mươi trượng.
Lý Thuần Như nhớ lại những kỹ niệm gặp gỡ với Đào Lâm trên hòn đảo nhỏ sau khi thuyền đắm hồi ba năm về trước, chàng càng nghe lòng vô vàn đau xót.
Chàng nhè nhẹ đặt Đào Lâm xuống thảm cỏ, lúc này nắng sớm đã mọc, Lý Thuần Như đưa tay mở khăn che mặt của Đào Lâm ra, lập tức chàng giật thót người, không tự chủ được lùi ra sau bảy tám bước.
Lý Thuần Như vốn định cởi bỏ khăn che mặt của Đào Lâm rồi làm cho nàng hồi tỉnh, nếu quả thật Đào Lâm đã hút âm độc trong người mình sang tất nhiên khó có thể chữa trị cho dù hai người ôm nhau nhảy xuống sông Trường Giang thì cũng không có gì đáng hối tiếc cả.
Nhưng khi chàng vừa cởi khăn che mặt ra, xuất hiện trước mắt chàng không phải Đào Lâm, thậm chí không phải là gương mặt của con người.
Thì ra trên mặt nàng chằng chịt gân đỏ nổi cộm, sự xấu xí ghê rợn thật khó thể hình dung được.
Lý Thuần Như đứng thừ ra hồi lâu, nhớ lại những cảnh tượng khi trùng phùng với Đào Lâm, và lúc tay mình chạm vào khăn che mặt của nàng, nàng đã sợ hãi thoái lui, chàng đã hiểu rõ hết mọi sự.
Trong ba năm qua, nhất định là Đào Lâm đã gặp điều gì đó vô cùng khủng khiếp đến đỗi dung nhan bị hủy hoại thế này, thảo nào khi mình đề nghị nàng cùng đến Già Đương Tự, nàng đã kiên quyết cự tuyệt.
Lý Thuần Như đưa mắt nhìn gương mặt khủng khiếp kia, lần hồi chàng đã trông thấy con tim đã phải chịu biết bao đau khổ mà vẫn tha thiết yêu mình của Đào Lâm.
Lý Thuần Như vừa nghĩ đến tâm hồn Đào Lâm hoàn mỹ thế kia, bỗng chốc, chàng cảm thấy gương mặt Đào Lâm vẫn
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
