watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

Speed Video Downloader - Android
Tải Video Từ Youtube Nhanh Và Miễn Phí
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 17:17 - 20/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 5913 Lượt

khốn đến nơi, song mãi cho đến lúc này, nàng vẫn chưa hiểu ất giáp gì cả.

Lý Thuần Như đang thọ trọng thương không động đậy được, nhưng ba người thì hạ thủ tàn sát đồng bọn, chàng cũng trông thấy rõ ràng, nhưng vì lẽ gì họ hành động như vậy thì chàng không sao hiểu nổi.

Đào Lâm thầm nhủ:

- Việc này rất có thể là liên quan đến hạt châu tía mình đã nhặt được.

Chỉ nghe quái nhân mập lùn nói:

- Đương nhiên là càng không thể để lại được.

Đoạn vung trường kiếm lên, tạo ra ba đóa hoa kiếm, ánh bạc lấp loáng, đâm thẳng tới huyệt Bách Hội nơi đỉnh đầu Đào Lâm.

Đào Lâm sớm đã đề phòng, biết quái nhân mập lùn thế nào cũng nhắm mình ra tay, nếu chỉ có mỗi mình nàng, nhất định nàng sẽ chống cự, nhưng lúc này Lý Thuần Như đang thọ trọng thương, nàng chẳng thể bỏ rơi, đành không thèm tránh né, nhắm mắt chờ chết.

Ngay khi nàng cảm thấy gió lạnh quét trên đỉnh đầu, bỗng nghe “ầm” một tiếng vang dội, như có vật nặng rơi trên boong thuyền.

Lập tức, nữ nhân và người cao gầy đồng thanh nói:

- Đại ca, hãy khoan!

Kiếm của quái nhân mập lùn đã chạm đến da đầu của Đào Lâm, Đào Lâm cũng cảm thấy nơi huyệt Bách Hội tê dại, nhưng nghe hai người kia lên tiếng, quái nhân mập lùn liền tức thời thu kiếm lại.

Nữ nhân nọ hỏi:

- Chả lẽ…

Quái nhân mập lùn chặn lời:

- Hai người sao không ra ngoài xem thử?

Người cao gầy tức giận:

- Sao tam muội không ra xem đi?

Ba người đun đẩy với nhau một hồi, quái nhân mập lùn nói:

- Thôi đừng cãi nhau nữa, ba chúng ta cùng ra xem, có lẽ không nhanh đến vậy đâu.

Nữ nhân gật đầu:

- Đúng vậy, đi mau!

Thế là ba người cùng ra khỏi khoang thuyền. Đào Lâm thấy vậy, lập tức kéo Lý Thuần Như đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, nắng ban mai sáng rực trên mặt sông.

Đào Lâm biết dịp may ngắn ngủi, đây là cơ hội đào thoát duy nhất, liền nhún mình toan phóng ra, nhưng nghe Lý Thuần Như nói:

- Đào cô nương… còn hai thanh kiếm…

Đào Lâm ngoảnh lại, đặt Lý Thuần Như xuống, quay lại nhặt lấy hai thanh kim ngân kiếm, nhác thấy hạt châu tía cũng ở trên ghế, liền tiện tay cầm lấy. Nàng biết hạt châu này là do mình đã ném ra cùng với ám khí khi nãy, nên mới lọt vào tay nữ nhân kia. Ba người đã sửng sờ khi trông thấy hạt châu này, đủ biết đây là một vật rất có lai lịch, do đó không chịu bỏ qua.

Bởi chút chậm trễ, nên chỉ nghe tiếng ba người cười to bên ngoài, một người nói:

- Có lẽ là tiếng ném dây của thuyền bên cạnh, chúng ta rõ là đã lo lắng quá mức.

Đào Lâm biết họ sắp quay vào đến nơi, vội đi nhanh đến cửa sổ, vì quá hối hả, chân vấp phải một tử thi, “vù” một tiếng, đá văng chiếc mặt nạ của tử thi ấy. Đào Lâm quay nhanh lại nhìn, thấy rõ mặt tử thi ấy, nàng bất giác ngẩn người.

Ngay khi ấy, đã thấy rèm cửa động đậy, Đào Lâm vội phóng nhanh đến cửa sổ, xách Lý Thuần Như lên, phi thân qua cửa sổ, “bõm” một tiếng rơi xuống sông.

Người vừa chìm xuống nước, liền nghe tiếng kêu la vang lên trong khoang thuyền.

Đào Lâm liền nén chân khí, gắng sức chìm sâu xuống nước.

Chẳng rõ đã sâu đến mức nào, xung quanh toàn nước sông vẩn đục. Đào Lâm nín thở, lòng lại lo cho Lý Thuần Như, chẳng hiểu chàng có chịu đựng được hay không, nếu không dù thoát khỏi độc thủ của những người trên thuyền thì cũng bị chết đuối.

Tuy nhiên, dù thế nào thì nàng cũng tuyệt đối không thể trồi lên mặt nước, bởi khi nãy nàng đã vô ý đá vắng mặt nạ của tử thi kia, đã thấy rõ trên mặt người ấy có hình hoa mai màu xanh. Người này Đào Lâm đã từng gặp mặt một lần, đó chính là Thanh Mai Hoa Khuất Hối, nhân vật hàng đầu trong giới hắc đạo, với một ngọn nhuyễn tiên chín khúc, một mình ngang dọc vùng Sơn Đông, chiêu thức kỳ ảo và thủ đoạn tàn ác. Nhân vật võ lâm vùng Sơn Đông hễ đề cập đến y thảy đều xanh mặt lẩn tránh.

Một nhân vật khét tiếng như Thanh Mai Hoa Khuất Hối mà còn không chút phản kháng đã táng mạng dưới tay ba người kia, đủ thấy võ công của họ cao đến dường nào.

Hơn nữa, mười mấy người kia ai nấy đều đeo mặt nạ, có thể họ cũng là cao thủ võ lâm, chẳng kém gì Thanh Mai Hoa Khuất Hối. Do đó tuy Đào Lâm biết Lý Thuần Như đang thọ trọng thương, khó thể ngưng bế hô hấp, song cũng không dám trồi lên mặt nước, bởi nhất thời ngạt thở còn có thể cứu, nếu trồi lên gặp ba người kia thì chắc chắn sẽ chết.

Lát sau, như đã chìm xuống đến đáy sông, Đào Lâm một tay cắp lấy Lý Thuần Như, tay kia bám vào đá ngầm dưới đáy sông bò tới. Lát sau, bỗng nghe nơi cổ họng Lý Thuần Như “ộc” lên một tiếng.

Đào Lâm biết Lý Thuần Như không còn nín thở được nữa, đã uống vào một ngụm nước, lòng hết sức lo lắng, nhưng người đang ở dưới nước, chẳng thể lên tiếng được, định đánh liều trồi lên, nhưng lại không dám mạo hiểm. Đang lúc vô kế khả thi, bỗng tay phải sờ trúng một bụi lau.

Đào Lâm mừng rỡ, bởi có lau sậy thì nhất định đã đến bờ sông, nhưng Đào Lâm không dám nhô đầu lên khỏi mặt nước, chỉ bẻ lấy một nhánh lau, thổi sạch chất tạp trong ruột lau, nhét vào miệng Lý Thuần Như, cho chàng thông hơi, sau đó nàng lại bẻ một nhánh lau khác cho mình, thế là tạm ổn.

Chừng hai giờ sau, Đào Lâm mới dám chầm chậm nhô đầu lên, phóng mắt nhìn, chỉ thấy xung quanh lau sậy um tùm, lúc này đã gần trưa, bốn bề tĩnh lặng, ngoài tiếng cá đớp mồi, chẳng còn tiếng động nào khác. Đưa mắt nhìn ra sông, vài chiếc thuyền to đang lướt qua, bởi lau sậy dày đặc, không ai trông thấy có người nấp trong ấy.

Đào Lâm nghĩ đã lâu thế này, mình đã thoát hiểm, nhưng cũng không dám lên bờ ngay, chỉ nâng đầu Lý Thuần Như lên khỏi mặt nước.

Đào Lâm giật mình kinh hãi, chỉ thấy Lý Thuần Như mặt mày trắng như xác chết, dù đã lên khỏi mặt nước mà miệng vẫn ngậm chặt nhánh lau, hiển nhiên thần trí đã không còn tỉnh táo.

Đào Lâm vội đặt tay lên mũi Lý Thuần Như, vẫn còn hơi thở, nàng thở phào, vén tóc dính trên trán chàng ra, thấp giọng gọi:

- Lý đại ca! Lý đại ca!

Gọi liền bảy tám lần, cổ họng Lý Thuần Như mới vang lên tiếng “ộc, ộc”, rồi từ từ mở mắt ra, ánh mắt đờ đẫn.

Đào Lâm xót xa nói:

- Lý đại ca cảm thấy thế nào?

Lý Thuần Như gượng cười:

- Đào… cô nương… chúng ta… còn sống ư?

Đào Lâm nhẹ gật đầu:

- Hiện chúng ta đang ở bờ sông, đã thoát hiểm rồi. Lý đại ca biết ba người đó là ai không?

Lý Thuần Như lắc đầu:

- Tại hạ cũng không biết!

- Tiểu muội nhận ra một trong số những người bị họ hạ sát, đó là Thanh Mai Hoa Khuất Hối ở Sơn Đông.

Lý Thuần Như giật mình:

- Vậy ư? Người ấy chẳng những một ngọn nhuyễn tiên xuất thần nhập hóa, mà còn luyện thành Kim Chung Tráo hết sức lợi hại.

Đào Lâm thấy chàng nói một hơi đã đỏ mặt và tim đập mạnh, vội nói:

- Lý đại ca, hãy nghỉ ngơi một hồi rồi hẵng nói.

Lý Thuần Như với ánh mắt cảm kích nhìn nàng, hồi lâu mới chậm rãi nói:

- Đào cô nương, tình ý cô nương đã giành cho tại hạ, tại hạ nguyện trọn đời ghi lòng tạc dạ.

Đào Lâm đỏ mặt:

- Lúc này đại ca nói những lời ấy làm gì?

Hai người ở trong nước mãi đến hoàng hôn, Đào Lâm mới dìu Lý Thuần Như lên bờ, chỉ thấy ngoài xa khói bốc nghi ngút, song ít nhất cũng xa hơn ba dặm.

Đào Lâm đưa mắt nhìn Lý Thuần Như, thấy chàng lảo đảo như chực ngã nhào, vội đến đỡ lấy.

Lý Thuần Như cười ảo não, nói:

- Đào cô nương… tại hạ… thọ thương quá nặng, e rằng không chữa khỏi được nữa.

Đào Lâm đã cùng Lý Thuần Như hoạn nạn bên nhau hai hôm nay, tình yêu đã chớm nở, nghe vậy lòng đau như cắt nói:

- Đừng chán nản, phía trước kia khói bốc nhiều, có lẽ là một thị trấn, đến đó rồi hẵng liệu.

- Ba người kia đã giết sạch đồng bọn để diệt khẩu, dĩ nhiên cũng không muốn để chúng ta đào thoát, nếu chúng ta đi như thế này, chỉ sợ khi đến thị trấn sẽ gặp rắc rối, khó thoát khỏi bàn tay của họ.

Đào Lâm ngẫm nghĩ, thấy Lý Thuần Như nói quả hữu lý, bèn nói:

- Vậy thì chúng ta đành nghỉ lại một đêm bên bờ sông vậy.

- Phía trước có một khu rừng nhỏ, chúng ta hãy đến đó qua đêm.

Đào Lâm bèn dìu Lý Thuần Như đi tới, chừng ba mươi trượng thì vào đến trong rừng, chọn một nơi cỏ mọc um tùm nằm xuống. Đào Lâm lúc này cũng chẳng màng đến sự tị hiềm nam nữ, dựa sát vào người Lý Thuần Như, tuy hai người lâm vào hoàn cảnh nguy nan tột cùng, nhưng nương tựa vào nhau, không cảm thấy sợ hãi gì lắm.

Đêm dài dằng dặc, hai người đâu thể ngủ được với áo quần ướt sũng, đợi mãi đến sáng vẫn chưa khô, phải chờ đến trưa mới khô hẳn. Đào Lâm giúp Lý Thuần Như chải lại tóc, sau đó nàng cũng tự chải chuốt cho mình rồi mới dìu Lý Thuần Như ra khỏi rừng, đi được một lúc thì gặp một con đường lớn thông thẳng đến thị trấn phía trước.

Hai người ở lề đường chờ đợi, thấy xe cộ qua lại khá nhiều, bởi kinh nghiệm lầm lên tặc thuyền hôm trước, hai người không dám gọi xe bừa bãi. Vào trong quán trà ngồi một hồi, thấy mười mấy chiếc tiêu xa đẩy tới trong tiếng quát tháo, trên tiêu kỳ thêu bốn chữ Lâm Uy Tiêu Cục, Đào Lâm tuy chưa từng nghe nói đến tiêu cục này, nhưng thấy vị tiêu đầu áp tải tuổi trạc ngũ tuần, có ba chòm râu dài, mặt đầy chính khí, bèn quay

Trang: [<] 1, 7, 8, [9] ,10,11 ,80 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT