watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí.
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 21:56 - 27/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 1294 Lượt

xe đi hết đoạn đường dài cũng đến viện, mình vào gửi xe còn Phương đứng ngoài đợi, cái chú bảo vệ thấy mình không đi một mình như mọi hôm thì nháy nháy mình rồi cười rõ đểu. Mình chỉ biết cười trừ rồi đi ra ngoài, Phương thấy mình thì cười rõ tươi

– Anh ơi, đi với em ra ngoài kia

– Đi đâu hả em

– Đi mua cái gì cho mẹ anh ăn chứ, chả nhé em xuống đây thăm mẹ với bố anh đi tay không à ?

– Thôi không cần đâu em, bố mẹ anh dễ tính lắm không cần quà cáp đâu

– Em có mua quà gì đâu, em mua phở để bác gái ăn đêm. Chú Minh bảo em lúc nãy là mẹ anh trông bố anh từ chiều đã ăn cái gì đâu, cả bé út nữa chú bảo mua gì cho em nó ăn dạo này nhìn em nó xanh lắm

– Thôi để anh mua

– Thế thì anh lấy xe đi đưa em về mỏ còn anh muốn làm gì thì làm

– Ơ

– Ơ a cái gì đi ra nhanh lên

Phương chẳng để mình nói thêm cầm tay mình lôi nhanh ra ngoài cổng viện, có mấy hàng ăn đêm vẫn mở ở ngoài. Phương bắt mình đừng ngoài đợi còn cô ấy đi mua mấy thứ, nhìn Phương bảo làm bát phở bò với một bát cháo tim. Lúc trả tiền mình tranh trả nhưng Phương lườm mình khét lèn lẹt nên mình chỉ biết nghe theo Phương. Xong cô ấy đưa cho mình hai cái túi trong đựng phở cả cháo bắt mình cầm. Cả hai đứa mình vừa đi vừa nói chuyện để cho Phương bớt sợ vì Phương sợ ma. Lên đến chỗ phòng bố mình nằm thì thấy mẹ cả Út đang ngồi ngoài cửa nói chuyện với cái cô có chồng nằm ở giường đối diện giường bố mình, thấy mình lên bé Út chạy ra chỗ mình

– A anh Nam về rồi mẹ ơi

Mẹ quay ra chỗ mình, hết nhìn mình rồi nhìn Phương

– Ai đây con

– Dạ đây là Phương, kế toán với cả đầu bếp trên lán ạ

– Dạ, con chào cô ạ

– Uhm, cô chào con, đêm hôm khuya thế này thằng Nam không để con ở nhà lại bắt con đi với nó à, cái thằng này mày thật là

– Dạ, không cô ơi, mai con khám bệnh, tiện con đi xe với anh Nam xuống mai con khám sớm luôn, con sợ sáng mai con lại không xuống kịp

– ….

Mẹ với cả Phương ngồi nói chuyện tíu tít coi bộ có vẻ hợp lắm. Mình cũng chả tham gia vào làm gì chỉ lẳng lặng vào trong chỗ bố nhìn bố đang ngủ rồi đổ phở và cháo ra bát đem ra ngoài.

– Bố ngủ lâu chưa mẹ, hôm nay không đau nữa chứ ạ ?

– Bố mày mới ngủ thôi, hôm nay thì đỡ rồi mai ngày kia là về nhà. Mà sao mày lại mua cái gì kia con ?

– Dạ, anh Nam bảo mua lên cho bác ạ, anh ấy sợ bác với Út tối lại nhịn nên mua vào cho bác ( Phương cắt lời mình)

– Cái thằng này thật là, sao mày không ăn, mày xanh xao với cả gầy như thằng nghiện thế kia mẹ lo lắm

– ….

Lại thêm một tràng giang đại hải những lời ra tiếng vào của mẹ cả Phương bàn luận sôi nổi. Nhìn mẹ ăn bát cháo một thoáng mình đi ra ngoài chỗ cầu thang ngồi. Đang ngồi dựa vào ghế thiu thiu ngủ thì mình bị ai đập vào tay, mở mắt ra là Phương đang đứng cười với mình. Lúc này đây khi viết những dòng này, kí ức về Phương giống như một dòng nước lũ ập về trong tâm trí của chính mình. Phương một cô gái cá tính và cực kì mạnh mẽ nhưng ẩn sau những cái đó là một tâm hồn yếu đuối và mong manh. Phương có mái tóc cắt ngắn cá tính theo kiểu đầu Vic dài một bên hơi ngắn một bên. Đôi mắt bồ câu và hàng lông mày cắt tỉa gọn như lá liễu, cái mũi hếch lên đặc trưng không ai có của Phương ai nhìn vào cũng sẽ có cái ấn tượng đặc biệt, đôi môi hình trái tim và nhất là cái răng khểnh của Phương khiến cho nụ cười của Phương giống như có chút gì đó nửa mỉa mai nửa rất gợi đòn. Có lẽ lời tả dành cho Phương sẽ khiến nhiều người coi đó là sự hoa mĩ trong lời văn nhưng chính mình chẳng biết tả như thế nào cho chính xác. Lúc mình mở mắt ra nhìn Phương thì đáp lại mình là một nụ cười

– Lên trông bố mà anh có vẻ rảnh rỗi tìm chỗ ngủ nhỉ ?

– Thì cả ngày hùng hục rồi, anh chợp mắt tẹo lát vào mà

– Vậy thì đi với em, sang bên công viên một chút em muốn ngắm biển

– Ơ, đêm hôm qua đó làm gì, để mai đi. Bây giờ sang đó toàn nghiện kinh lắm

– Anh không đi thì em đi một mình, em có làm sao thì chú Minh sẽ hỏi tội ấy đấy

Lúc đó mình cứ ngỡ Phương nói đùa nhưng sau khi nói Phương quay người đi thẳng xuống dưới cầu thang chả nói thêm với mình câu nào cả. Chính mình chẳng hiểu tại sao lúc đó mình có cảm giác gì đó mất mát trong lòng, nó thôi thúc mình đứng dậy và chạy theo Phương. Xướng dưới mình chẳng thấy Phương đâu, đang định đi ra thì có hai cánh tay vòng từ đằng sau mình ôm lấy bụng. Thoáng giật mình định kéo tay đó ra thì cánh tay đó ghì chặt lại

– Chỉ một chút thôi, một chút thôi được không, cho em cảm nhận được hơi ấm

– Ơ, em sao thế Phương, anh không hiểu ?

– Ngốc như anh chắc chẳng hiểu nối đâu

Nói xong Phương không ôm mình nữa, chỉ nhẹ nhàng kéo mình đi theo cô ấy. Sang đến bên công viên Lán Bè mình và Phương cứ đi bộ một lúc rồi ngồi ở một cái ghế hướng ra phía biển. Phương cứ ngồi đó và im lặng chắng nói câu gì cả . Đúng lúc mình định mở lời thì

– Anh có muốn biết về em không ?

– Biết gì hả em ?

– Mọi thứ, chẳng nhẽ anh chưa bao giờ tự hỏi tại sao một cô gái lại ở chung với một đám đàn ông rồi lại còn ở một chốn chẳng ra sao như thế à ?

– Ơ cũng có, nhưng anh nghĩ vì em là người thân của chú Minh

– Vậy thôi sao ?

– Uhm

– Anh có muốn em kể về em cho anh nghe không ?

– Vì sao em lại muốn kể cho anh nghe ?

– Vì anh ngốc chứ sao

– Hình như chẳng có chút liên quan gì với nhau

– Vậy em kể anh nghe nhé

– Em kể đi, nhưng khi kể xong nhớ nói lí do vì sao em muốn kể cho anh nghe nhé

– Vâng

Phương nhìn mình rồi lại quay ra ngắm trăng, câu chuyện của Phương đơn giản giống như một hồi ức buồn….

Gió nhè nhẹ thổi mang theo hơi mặn của biển mân mê từng sợi tóc của Phương, thời gian cứ chầm chậm trôi theo tiếng tích tắc của đồng hồ. Phương mỉm cười và bắt đầu câu chuyện của mình

– Anh biết không, trước kia em không ở Hạ Long đâu mà em ở Thủy Nguyên , hồi đó em là một cô bé ngây thơ và trong sáng, có một gia đình đủ bố và mẹ . Cuộc sống hạnh phúc ấy tưởng chừng sẽ kéo dài nhưng rồi bố em bị mắc căn bệnh ung thư dạ dày quái ác. Nó đã cướp đi người bố và người trụ cột trong gia đình. Từ khi bố mẹ mắc bệnh mẹ và em đã rất cực khổ để sống qua từng ngày, tuy biết bố chẳng thể cứu được vì lúc phát bệnh là giai đoạn gần cuối. Tiền và đồ đạc trong nhà cứ đội nón rồi rủ nhau đi khỏi nhà em. Thời gian đó giống như là địa ngục, lúc đó em mới chỉ có 11 tuổi, em đã định nghỉ học để đi làm phụ mẹ kiếm tiền nhưng mẹ em nhất quyết không cho em bỏ học. Rồi lặng lẽ thời gian trôi đi cho đến khi mẹ em đi bước nữa với ông thầy giáo ở quê. Em cứ tưởng mọi thứ sẽ tốt hơn khi trong gia đình có một người bố, nhưng không cuộc đời đáp trả vào mặt em một sự thật khắc nhiệt. Cha dượng của em bề ngoại đạo mạo và lịch sự nhưng bản chất hắn là một thằng bệnh hoạn, hắn là một thằng chó chết một thằng khốn nạn ( nói đến đây nước mắt từ trên đôi mắt đó rơi xuống từng giọt từng giọt ). Lúc đầu khi hắn về nhà em, hắn chăm lo cho em từng tí từng tí một làm cho em có cảm giác hắn là một người cha tốt vậy mà không ngờ năm em học lớp 10, cho đến bây giờ em không thể quên được cái đêm hôm đó, em không thể nào ngủ yên giấc mỗi đêm, cứ nhắm mắt là em lại thấy khuôn mặt con ác thú đó. Ngày hôm đó mẹ em về quê giỗ cụ, em đang ôn thi nên mẹ không đưa em về. Ngày hôm đó chỉ còn em và hắn ở nhà, sau buổi tối em rửa bát xong học bài rồi đi ngủ như mọi ngày. Lúc đó em đang ngủ bỗng dưng có cảm giác bị đè nặng ở trên người, em mở mắt ra thì thấy hắn đang nằm đè trên người em hôn hít, em cố gắng vùng dậy nhưng không thể nào làm gì được, tay và chân em bị hắn dùng dây trói lại. Miệng em bị hắn bịt bằng khăn, em cố gắng giẫy dụa nhưng vô ích. Lúc đó em mới nhận ra rằng hắn là một con quỷ chứ không phải người, mọi việc hắn làm cho em là chờ đợi thời cơ này đến để cướp đi cái quý giá nhất của đời em. Sau khi cơn đau đớn qua em chỉ còn biết nằm đó và khóc, sau khi con thú vật ấy xong việc hắn cởi trói cho em và đe em không được phép nói việc này với bất kì ai nếu không hắn sẽ bán em sang Trung Quốc. Hắn ném cho em 300k để bù đắp sau cái hành vi chó má ấy. Em đã rất đau và suy sụp, chỉ biết khóc và khóc . Sau cái ngày hôm ấy em nghỉ học, mẹ thấy em lạ nên hỏi em có chuyện gì. Em đành kể cho mẹ nghe hết toàn bộ mọi việc nhưng mẹ không tin bảo em nói vớ vẩn, xong em không hiểu hắn nói gì với mẹ mà mẹ đánh đập em rồi đuổi em. Cuối cùng em quyết định không ở nhà nữa mà bỏ đi. Những ngày tháng em ở ngoài đường là những ngày tháng đói ăn và khổ cực em đi rửa bát thuê, em làm tất cả mọi việc chỉ để có miếng cơm qua ngày và có chỗ trú qua đêm. Em lang bạt mãi cuối cùng em suýt chút nữa thì bị lừa vào trong một ổ điếm, may mà em được một chị tốt bụng giúp em, rồi em cứ thế đi cho đến khi em ở đây. Và rồi em gặp chú Minh khi em đang lang thang ở chợ xin làm ở mấy quán cơm. Chú đưa em về lán rồi cho em ăn rồi cho em học kế toán để giúp chú. Lúc đó em lại tưởng tượng ra chú giống con ác thú kia nhưng không phải anh ạ, em đã nhầm. Có một tối khi chú uống rượu vào rồi nói cho e

Trang: [<] 1, 4, 5, [6]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT