|
BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến". ![]() |
đổ cô vẫn đứng lên được và còn gánh vác cả gđ. Khi nghe tin anh sẽ giới thiệu người yêu mà bà lo. Bây giờ biết đấy là Nhược thì bà rất yên tâm
-là Nhược thì mẹ yêu tâm rồi
-bà ấy rất thích cháu đó Nhược-ông Hoàng từ lầu đi xuống
-ông này
—–
Hôm nay là ngày vui của cô nhưng cả ba lẫn mẹ Nhược đều ko tới dự được, Nhược có phần tủi thân, cô thấy lạc lõng giữa đám bạn của Khiêm anh nhiều bạn đến nỗi Nhược ko nhớ nổi một người trong số những người mà Khiêm đã giới thiệu, Khiêm có vẻ rất vui, nó giả tạo hay là thiệt Nhược ko biết, cô thấy Khiêm xa vời quá 0
-Nhược em đỡ Khiêm lên phòng đi nó say quá rồi-Nhược quay người sang thì thấy Khiêm đang gục trên vai của một người đàn ông
-tửu lượng kém mà còn ham
-thằng này nay nổi hứng bất tử đó mà
-em đỡ được ko
Nhược bực mình sao ai cũng coi thường con gái vậy nhỉ
-được nhằm nhò gì?
-vậy thôi anh về nha
Mọi người về hết chỉ còn Khiêm và Nhược trong ngôi nhà mới mà cô và Khiêm đã chọn, cô thấy sao mà trống trải quá
Sức nặng của Khiêm làm Nhược thấy oải, vì mình lỡ miệng bảo làm được, cô cố gắng kéo Khiêm lên mấy bậc tam cấp, nhưng vừa đến cửa phòng thì Khiêm bị tuột tay khỏi cô và nằm sóng soài ngoài cửa phòng, Nhược thấy bực mình quá chừng, cô lấy chân đá vào Khiêm. Bất chợt cô bị một cánh tay ôm mình khiến cô té xuống. Còn ai ngoài ông chồng của cô. Thì ra từ nãy giờ anh ta giả bộ
-chú bị gì vậy?
9.
-muốn ôm
-chú kì quá à-Nhược gỡ cánh tay của Khiêm đang ôm eo cô ra
-…………..
-chú đừng nói là chú ngủ rồi đó, ko phải chú giả bộ sao
Khiêm ko nói gì mà chỉ ôm cô, rúc vào lưng cô ngủ một cách ngon lành. Nhược giở khóc giở cười với hoàn cảnh này, cô kêu mãi không thấy Khiêm dậy liên lấy DĐ ra gọi cho Thiên, anh cũng bật cười với hoàn cảnh của Nhược, sau một hồi loay hoay anh cũng cho được Khiêm lên phòng
o O o
-chú dậy đi trưa trật rồi
-tránh ra-vừa nói Khiêm, vứt cái gối vô Nhược, Nhược ko phải vừa cô ném lại, thấy anh ko có động tĩnh gì, cô liền tới gần giường và ngó xuống mặt Khiêm, anh ngủ ngon như một con cún vậy, Nhược bứt một cọng tóc gấp đôi lại, lăn trên ngón tay. Cô lấy tác phẩm vừa hoàn thành của mình ngoáy vô tai, mũi, mặt của Khiêm khiến anh ngứa ngứa cựa mình nhưng ko dậy, bực mình cô làm nhiều lần.
Khiêm tức khí, anh kéo Nhược xuống giường và hôn cô, Nhược đẩy anh ra nhưng vô vọng, bàn tay anh cứng như thép
-sao chú bạo lực quá vậy
-gọi anh đi cưng
-chú buông tôi ra
Khiêm ko nói gì, mà uể ỏai đứng dậy. Nhược thấy lạ với thái độ của Khiêm nhưng cô ko nói gì,
Mới vừa hôn người ta xong rồi tỏ ra chẳng có chuyện gì. Nhược thấy Khiêm coi mình như một trò giải trí khi anh buồn vậy
-có gì ăn chưa-Khiêm từ nhà tắm đi ra với cái đầu ướt sũng, trên người chỉ quấn mỗi chiếc khăn.
-sao chú ăn mặc như kia-vừa nói Nhược vừa lấy tay che mặt
-kia gì?
Nhược nói và chỉ vô cái khăn đang quấn lấy người Khiêm
-chú đây thích đó cháu phiền gì sao?
Trong giọng anh Nhược thấy rõ đa phần là có ý trêu cô, giận lắm nhưng biết làm gì trong khi anh quá độc tài
-chú ko đi làm sao
-nghỉ ở nhà với vợ
Nhược ko nói gì, cô lặng lẳng đi vô bếp,vì cô biết đời nào Khiêm chịu ở nhà vì cô chứ.
Khiêm đi theo cô vô trỏng luôn
-có gì ăn chưa vợ iu
-đừng gọi cháu như vậy
-chứ gọi sao-Nhược ngượng cả mặt vì thấy cô quá trẻ con
-sấy tóc dùm tôi đi-Khiêm vừa nói vừa đưa cái máy sấy ra đặt vào tay cô
-sao tôi phải làm
-đó là nghĩ vụ của một người vợ
-anh có tay sao ko làm
-người ta muốn vợ làm mừ
Anh ngoan ngoãn như một con mèo, ngồi ngay ngắn trên ghế cho Nhược sấy
Khiêm thấy vui vì ko ngờ Nhược lại rất trẻ con khác xa với Thục. Anh thấy mình như trẻ lại khi ở bên Thục vậy.
10
Suốt một tháng trời Khiêm đi công tác bên Sing, Nhược thấy sao mà nhớ anh thế, nhớ giọng nói, cử chỉ, điệu bộ nhớ tất cả thuộc về anh
Hôm nay là ngày Khiêm về nước nhưng cô ko hay biết gì, nếu ko có thư ký của Khiêm gọi báo cho cô hay, anh ko thường xuyên gọi cho cô, mà có gọi chỉ là đè lúc cô ngủ rồi gọi chỉ để nói “anh muốn ôm vợ iu quá” Nhược biết với anh thiếu gì cô, anh gọi cho cô chỉ là cái lệ mà một người chồng phải làm thôi.
Nhược lục khắp túi nhưng ko tìm thấy cái chìa khóa đâu, trời bắt đầu mưa. Hạt mưa càng to dần, Nhược đứng nép bên bờ tường trú mưa, cái tường cao đủ cho mưa ko tạt vô người cô, nhưng Nhược ko nép sát mà chỉ đứng gần tường cô đứng đủ để hơi lạnh của mưa phả vô người, làm cho người cô run bần bật, đủ để cho mưa tạt lên đôi chân bé của Nhược.
Nhược rất thích cảm giác này, tuy biết hậu quả là cô sẽ bị cảm rất nặng. Mẹ cô thường bảo “Nếu con mà làm thế, mẹ sẽ thức suốt đêm” Nhược hiểu mẹ thức suốt đêm là lo cho cô, Nhược ko muốn làm mẹ buồn nên cô hứa là sẽ ko làm nữa nhưng cô thèm cái cảm giác này quá nên đã phá bỏ cô tự nhủ thầm “mẹ ơi ! con xin lỗi mẹ”
Khiêm về từ lâu anh ko cho xe vô nhà mà đứng bên kia đường, anh ko vô vì anh đang mải ngắm một cô gái dưới mưa trước cổng nhà mình, từng cử chỉ động tác của cô anh đều ko bỏ sót. Khi trời bắt đầu tạnh mưa Khiêm bắt đầu cảm thấy cô vợ mình thiệt trẻ con
Anh lái xe tới gần Nhược, trông cô lúc này ko khác gì một con *** cần được sưởi ấm
-chú về lâu chưa-lúc này Khiêm đã xuống và mở cửa
-…………
Khiêm ko nói gì, khiến Nhược cảm thấy anh chắc đang giận ai đó, nên cô ko hỏi nữa, anh luôn như vậy. Đi mới có 1 tháng mà đã quên vợ rồi, mong cho anh sớm quên để cô được giải thoát, Nhược biết Khiêm ko bao giờ là của cô cả.
H……hắt……..hắt………xì
Nhược ghét Khiêm quá cô đã nhiễm lạnh, cái mũi bắt đầu trở chứng rồi, nhưng Khiêm còn bắt cô phải sấy thiệt khô tóc ,nầu mì cho anh Khiêm ăn xong ko thèm giúp cô rửa bát mà ngồi ngay ghế đọc báo. Từ lúc về anh chỉ toàn ra lệnh cho cô chứ ko được lời hỏi han sức khỏe, Nhược cũng ko buồn cãi, mà làm theo một cách bắt buộc
Rửa bát xong thì cô leo lên giường ngủ, lúc này Khiêm đã về phòng làm việc của mình, Nhược bực bội vì biết chắc anh lại thức để làm việc cho xem
Có một cánh tay lay Nhược dậy
-Nhược anh đi làm đây nha?
Nhược ko nói mà chỉ vẫy vẫy cái tay cho Khiêm hiểu, Khiêm cũng ko buồn để ý tới thái độ của cô
o O o
-anh Khiêm bên công ty Tây Đường bảo họ cần tập tài liệu bữa hổm-cô thư kí của Khiêm nói.
-tôi đưa cho cô rồi mà.
-đâu có hôm qua, anh bảo cần nên em đưa cho anh rồi mà
Khiêm đập tay lên trán như để quên điều gì đó, anh mải suy nghĩ về thông tin mà Chung người bạn hồi đại học cho hay, Thục sắp về Việt Nam, ko biết cô còn nhớ anh như anh nhớ cô ko Khiêm suy nghĩ.
Khiêm uể oải chạy xe về nhà lấy tập hồ sơ, anh thấy nhà vẫn mở cửa như lúc anh đi, vậy chả lẽ Nhược ko đi học, vừa bước vô nhà anh thấy
11.
Nhược nằm sóng soài trên nền gần salon, Khiêm tới và bế cô lên lầu, anh sờ trán cô thì biết cô đang sốt nặng, thế mà anh vô ý quá chỉ mải nghĩ đến thục.
-cưng sao rồi?
Nhược mở mắt ra nhìn Khiêm
-ko sao đâu, mằm chút sẽ khỏi
-hay tôi đưa em đi bệnh viện nha
-ko ko-Nhược nói rồi nắm áo Khiêm
-thì ra vợ yêu vấu của tui sợ bệnh viện
Nhược ko nói gì, Khiêm biết ý nên cũng ko chọc cô nữa. Anh biết anh cũng góp phần làm cô bị bệnh
Hay tin Nhược bị bệnh bà Hoàng liền tới chất vấn con trai mình
-con bé sao rồi
-đỡ rồi, mẹ đừng lo
Bà Hoàng nói sang vấn đề khác làm Khiêm khó chịu
-hay con và nói đi đâu đó chơi đi
-con đang bận ngập đầu mà còn chơi bời gì
-tụi con cùng đi hưởng tuần trăng mật luôn
-khỏi đi mẹ
-con ko yêu nó hả-Khiêm ko nói, khiến bà Hoàng càng cảm thấy xót, thì ra trong lòng con trai bà vẫn ko quên được hình ảnh của người con gái đó
-mẹ đừng suy nghĩ lung tung, đợi khi nào Nhược bình phục sẽ đi
-con nhớ đó 0
-dạ
Bà Hoàng an tâm, bà nghĩ Nhược sẽ lấy được tình cảm của con trai bà thôi ko sớm thì muộn ^_________^
-vợ iu xem ai đến thăm cưng này?^___________^
-chú kì quá đừng có gọi như vậy*______*
Nhược quay sang thì bất ngờ, người đến thăm cô là bà Hòang mẹ Khiêm
-sao gọi chồng bằng chú
-dạ con sẽ từ từ sửa
Bà Hoàng ngồi nhìn Nhược
-Khiêm con làm gì con bé mà nó gầy dữ vậy
Khiêm chưa kịp nói, thì Nhược đã nhanh miệng
-mẹ ơi ! chú ấy bắt nạt con đó ^_____^-vừa nói Nhược vừa lè lưỡi vời Khiêm, cô biết anh rất thương mẹ, mà bà Hòang rất thương cô. Đợt này chắc anh bị bà Hoàng dợt cho một trận, trong lòng cô thấy vui hơn.
-anh đâu thèm ăn hiếp một con nhỏ chứ, cưng có đề cao mình quá ko ^___________^
Có trời mới biết Nhược tức cỡ nào, khi Khiêm đối lại một câu khiến cô ngậm bồ hòn luôn
Bà Hoàng ra về sau ki đã quyết định xong đâu đấy vụ hưởng tuần trăng mật mới với Khiêm, anh đã đồng ý đi Pháp 1 tuần
-ngoan nào, há miệng ra o___________O
-ứ ko chịu đâu, đừng có ép *_____*
Khiêm bực mình bỏ chén cháo xuống bàn, nhưng nhớ lại lời mẹ anh phải chăm sóc Nhược thật kĩ, anh liền bưng chén cháo lên
-cưng ngoan đi mà
-anh nấu dở quá
-dở cũng ăn
-sao anh ko ăn
-đây là cháo dành cho người bệnh
-cái đó là do anh đặt ra, anh sợ phải đối diện với sự thật là anh nấu dở chứ gì?
-tôi sẽ ăn cho cô xem
Nói xong anh ăn một muỗng, vừa bỏ vô miệng anh liền chạy vô toa lét. Nhược
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
