watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 02:28 - 30/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 1842 Lượt

nới rất đẹp em à
Nhược lặng người, mới hôm kia cô đi Pari bà còn dặn tôi phải lo cho bản thân mình nữa, sao lại có chuyện này được, cô nấc lên và khóc trong vòng tay Thiên, anh ôm cô thật chặt
Cô buồn và muốn chia sẻ nỗi buồn này với một người nhưng nghe xa vời quá người đó ko thuộc về thế giới của cô, anh đang vui vẻ với người con gái khác
Thiên đưa cô về nhà để tránh cô làm gì bậy, vừa bước vô cửa Nhược thấy có một cô gái rất đẹp đang ngồi ở ghế xalon nói chuyện với Khiêm, cô gái này khác những cô gái mà Nhược đã gặp, Nhược thấy mình thua hẳn cô gái này cô ta quá sắc sảo
Cô gái đứng dậy và mỉm cưởi với Nhược
-cô là vợ của anh Khiêm
Nhược ko nói mà chỉ gật, Khiêm nhìn chằm chằm vô Thiên một cách đáng sợ
-tôi là Thục bạn của Khiêm, từ nay sẽ ở đây
Tôi thấy đau đau lắm, chỉ muồn ngủ thôi, Thiên biết ý nên bỏ tay khỏi người tôi và nói
-em đi được ko
Nhược ko nói gì mà chỉ gật đầu, bước lên phòng. Khiêm ko khỏi ngứa mắt trước cảnh đó bèn cau có chửi
-cô như vậy với khách đó hả
-khách của anh chứ ko phải của tôi
Khiêm tức lắm anh kéo Nhược xuống khi cô đang đi lên phòng, Khiêm dằn cô xuống và nói
-cô có thái độ gì vậy
Nhược ko trả lời cô đã quá mệt mỏi rồi, Thiên thấy vậy liên tới kéo Nhược ra khỏi tay Khiêm như anh ko chịu buông. Thục đứng ở xa thấy hết cô cười thầm lần này chắc cô sẽ dành lại được Khiêm. Khi gặp Khiêm ở Pari cô ko tin vào mắt mình, đúng là Khiêm người mà cô rất muốn quên nhưng thật ko dễ, Khiêm nói anh đã có vợ cô buồn lắm thế là hết, hết. Nhưng khi chứng kiến cảnh Nhược và anh cãi nhau cô cười thầm
-cô nói đi câm hả
Bốp
Nhược ngã lăn ra, cô nằm đó ko nhúc nhich, Khiêm hoảng chẵng
lẽ anh quá mạnh tay,anh chạy đến thì Thiên đã bế Nhược lên và chạy ra ngõ
-Nhược em ko sao chứ-tiếng Thiên liên tục kêu nhưng vẫn ko được đáp lại mà chỉ có sự im lặng tuyệt đối, anh ko ngờ Khiêm lại quá tàn nhẫn như vậy

Tập 2

-Nhược em đừng bướng nữa
-em muốn về, ko khí bệnh viện ngột ngạt quá
-đừng mà Nhược bệnh của em cần được điều trị nếu ko
-em tự biết bệnh của mình
Tùng tức lên
-em ko biết gì hết cả
Nhược nhớ lại, khi cô biết tin mình bị bệnh, sẽ ko nhìn thấy được gì nữa vào một ngày ko xa thì điều quan trọng mà cô muốn làm nhất là về nhà. Ngôi nhà mà tại đó có Khiêm
-em muốn về nhà Khiêm
-em điên rồi, từ khi em vô viện tới giờ có thấy mặt anh ta đâu, chắc anh ta đang vui vẻ cùng cái cô Thục gì đó
Nhược bật khóc
-sao anh ác thế-đã biết cô ko muốn nghĩ nhưng lại nhắc
-anh xin lỗi, thôi đứng lên anh chở về
Vu Nhược được Tùng dìu lên, anh chở cô về nhà mà lòng buồn rười rượi thế là anh ko còn hi vọng gì cả
-em đeo kính vào đi
Nhược lấy cái kính Tùng đưa và đeo lên
-cho em xuống ở đây được rồi
Tùng ko nói gì chỉ biết tuân theo
Nhược đi bộ về tới nhà, cửa khóa cô đứng bên ngoài chờ, trong khi chờ Khiêm cô lấy ĐT ra gọi cho Khiêm
-alo?
-………
-alo?
-………
-nói gì đi chứ?
-…em đây, em đang ở cửa nhưng ko có chìa khóa
-chờchút
Sau hơn hai mươi phúc thì Khiêm cũng xuất hiện trước mặt cô
-em khỏe chưa
-rồi
Khiêm ko nói gì nữa, anh mở cửa cho Nhược vô
-vẫn vậy, chỉ khác
-sao
-ko
Nhược ngắm căn phòng mà cô đã ko có mặt một tháng.

-à-Khiêm lên tiếng
-căn phòng cuối hành lang còn trống anh cho Thục cô bạn cũ của anh ở
-ưhm
Nhược chỉ uhm cho qua chuyện, chứ cô nói được gì bảo Khiêm ko được cho cô ta ở chắc
Vừa lúc đó thì có tiếng xe chạy vô sân, một cô gái xinh đẹp với bộ đầm trắng bước vô
-anh Khiêm, xem nè-vừa nói cô gái vừa quay một vòng để khoe bộ đầm mới,
Nhược ko nói gì mà chỉ đi lên phòng của cô, lúc đó Thục thấy vậy liền lên tiếng
-à, Nhược nè mình có giặt đồ một ít đồ cho anh Khiêm đó xíu nữa mình treo vô phòng cho
Nhược cắn môi bước lên, vậy là một tháng cô đi, đã có cô gái khác vô căn phòng của cô và Khiêm. Nhược tan nát cõi lòng, cô ngả người ra nệm và thiếp đi, cô biết Khiêm ko bao giờ là của mình cả
-Nhược, Nhược con có sao ko-tiếng nói vang lên khiến Nhược tỉnh ngủ, cô ngồi dậy khi nhận ra đó là bà Hoàng, khi cô vô viện bà Hoàng là người đến thăm cô nhiều nhất
-con ko sao đâu mẹ ạ, lần sao đừng đi xa vì con nữa
-cha bố cô-nói rồi bà gõ yêu vô đầu tôi.
Bà Hoàng về Nhược ngồi trong phòng nhìn ra cửa, vẫn vậy, nắng chiếu vô mắt làm Nhược nhìu mày lại
-định thử tao đó hả
Nhược ngồi lặng, nhìn ra một nơi xa xăm nào đó, ratá lâu, cô ngồi cho mãi tới khi Khiêm lên kêu cô xuống ăn cơm
-Nhược ăn đi, Trông Nhược gầy quá-vừa nói Thục vừa gắp cho Nhược một ít rau xào 0
-tôi ăn đủ rồi
-cô về rồi nên từ nay cô nấu cơm
-còn cô ta
-cô ấy là khách
Nhược ko nói gì rồi bỏ lên phòng, cuộc sống khiến cô cảm thấy quá ngột ngạt
Khiêm lên phòng thì thấy Nhược đang ngồi cửa sổ nhìn ra trời mưa mà ko để ý anh đang đứng gần cô
-cô thik mưa
-ko, rất ghét
-tại sao hôm đó cô ko nhích chân vô mà
-mà để cho mưa thấm vô chứ gì?
Vu Nhược im lặng một hồi rồi nói:
-tôi thik cái cảm giác đó, khi mà hạt mưa búng xuống chân, mẹ tôi
Ngừng một hồi cô nói
-ko thik tôi làm như thế, bà sợ tôi bị bệnh
Ko nói gì Khiêm chỉ đứng cạnh Nhược như muốn hiểu hơn, con người mà suốt một tháng qua luôn hiện diện trong tâm trí anh
-Nhược đi ngủ đi
Nhược quay lại nhìn Khiêm
-khi nào anh trả tự do cho tôi
Khiêm ko nói gì, anh lẳng lặng lên giường đi ngủ, Nhược lên giường kéo Khiêm dậy, nhưng với sức cô đâu thể kéo nổi, cô tức mình nhảy lên người anh ngồi
-khi nào?
Khiêm ko nói gì anh nằm úp mặt xuống để tránh ánh mắt dò hỏi của cô
-anh là đồ tồi
Nhược xuống giường cô nhảy lên chiếc ghế salon ngồi đối diện với giường và nhìn Khiêm
-em ghét anh lắm phải ko
-ko
-em eqtbg6=2 lên giường kéo Khiêm dậy, nhưng với sức cô đâu thể kéo nổi, cô tức mình nhảy lên người anh ngồi
-khi nào?
Khiêm ko nói gì anh nằm úp mặt xuống để tránh ánh mắt dò hỏi của cô
-anh là đồ tồi
Nhược xuống giường cô nhảy lên chiếc ghế salon ngồi đối diện với giường và nhìn Khiêm
-em ghét anh lắm phải ko?
-ko
-em ko thích Thục phải ko?
-phải
-em ghét anh nên mới đòi li dị phải ko?
-ko
-anh độc tài lắm ko?
-có
-anh có đẹp trai ko?
-có
-anh có dễ mến ko? Nói thật lòng đó
-có
-vậy em có yêu anh ko?
Chần chừ một lúc cô nói
-ko
-vậy anh sẽ suy nghĩ lại lời đề nghị của em
Nói xong Khiêm quay người lại, anh ko nói gì, ko khí im lặng tràn vô căn phòng

Từ khi Nhược xuất viện trở về căn nhà này, Khiêm vẫn vậy, lạnh lùng, vô cảm nhưng có phần quan tâm đến cô hơn

Có lần nghe tin Nhược bị té, anh lao ngay về ngay khi Thục gọi điện, mà ko biết mình đang họp. Một người luôn coi công việc lên đầu mà lại bỏ dở chỉ vì một cú điện thọai
-cô ấy đâu rồi
-trên lầu, em đỡ cô ấy lần đó
Khiêm chạy vộ lên lầu, thì thấy Nhược đang ngồi trên giường, đôi mắt hướng ra cửa số
-em ko sao chứ
-ko
-đưa chân anh coi
-ko mà
Chưa kịp thì Khiêm đã nâng cái chân phải của cô lên xem xét
-anh nhìn gì vậy
-á aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
-phải đi bệnh viện
-đã nói ko sao mà
-em bị trật rồi, nếu để vậy sau này…
-em ko muốn đi, chân em mà có bị sao em chịu
-em bướng quá
-em là vậy đó
Khiêm vội rút điện thọai ra,một lúc sau thì bà Hoàng cùng một người trông già già bước vô
-Khiêm, mẹ đưa bác sĩ đến rồi nè
Nhược ngồi yên cho bác sĩ khám, nhìn khuôn mặt lo lắng của bà Hoàng, khuốn mặt đăm đăm của Khiêm mà Nhược bật khóc
-Nhược em sao vậy
Khiêm tới bên, và ôm cô
-em sao vậy
-em bướng thiệt, làm mọi người lo lắng
Nụ cười mãn nguyện trên môi bà Hoàng hiện rõ, bà biết con trai bà đã có tình cảm với Nhược và cô cũng vậy
Thục bực ra mặt khi bà Hoàng bảo Khiêm chở Thục ra Đà Lạt chơi, cô biết rõ bà Hoàng ghét cô từ lâu, nhưng chỉ ko nói ra thôi, bà nể cô là con của bạn bà nên bà ko tỏ gì ra mặt
-nhanh lên-tiếng Khiêm vang lên làm Nhược bực mình, đây là lần thứ mấy anh nói câu đó chứ anh chỉ đứng đó mà chả làm gì hết
-sao anh ko làm
-anh là chồng em là vợ, mà bổn phận của vợ là làm gì
Cô nghe quá nhiều nào là “lo cho chồng từ cơm nước, giặt dũ, giấc ngủ, vệ sinh……..” có lần anh đi làm về muộn mà ko chịu tắm, Nhược bực lắm vì anh rất hôi, lúc nào cũng thế ngủ anh cứ lấn ra cái vạch mà cô quy định, sáng ra anh nằm ôm cô ngon lành ma fko biết mình đã phạm luật, đã phạm còn chớ, đến lúc cịu phạt anh ta chỉ muốn nhận hình phạt nếu đó là một nụ hôn ko thì miễn bàn. Bảo anh nhưng vẫn thế riết thành quen, nhưng anh hôi thế sao cô chịu
Bảo mãi Khiêm mới vô được nhà tắm ai dè anh xịt nước vô cô ướt hết
Hic hic
Lúc đó anh nhe răng cười bảo “tắm chung, vợ có nghĩ vụ chăm sóc chồng”

—–
ĐàLạt
-em dậy đi, chúng ta đi chơi chứ có ai như em đâu suốt ngày chỉ ngủ-vừa nói Khiêm vừa lấy chân kều vô mền của Nhược đang ngủ, cô ko buồn nói chuyện mặc cho anh làm gì thì làm, cô quá mệt rồi, Tùng bảo cô đừng nên vận động nhiều ảnh hưởng lắm, cô nằm nhưng ko ngủ mà miên mam suy nghĩ
-Nhược dậy đi-hết chân rồi đến tay
-vợ iu-bây giờ thì Khiêm đã lọt vô được cái mềm Nhược nằm, cô ko nói gì, nhắm mắt làm thinh

Trang: [<] 1, 3, 4, [5]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT