![]() |
LEO Privacy Guard - Diệt Virus
Phần mềm diệt virus và tăng tốc android của bạn. ![]() |
2 đứa học cùng lớp cơ mà.
_Vâng, học cùng lớp, nhưng nó là đứa con ghét nhất, cực kì ghét, bố mẹ hiểu không ạ.
_Bố mẹ biết nhưng…..
Cuối cùng thì cuộc bàn tán + tranh luận đã kết thúc với chiến thắng về phe 2 ông bà Hoàng, còn Duy đã bị thất bại thảm hại. Duy lao lên phòng và 1 cái sập cửa “uỳnh” vang lên .
_Thật không thể chịu nổi thằng bé này nữa, còn em thì mong chứ hả?
_Anh thấy em chả muốn có một đứa con gái quá còn gì, nghe nói cái Ly nó ngoan lắm.
_Ừ thấy ông ấy kể vậy mà. Thôi ta đi ngủ thôi, mệt quá rồi .
_Vâng.
……
“Trời ơi, tại sao Ly ở nhà mình cơ chứ, biết phải làm sao bây giờ”
“Ôi vui quá, mai được sang nhà Duy rùi, không bít Duy ở nhà thế nào nhỉ, mong đến mai quá đi thôi”
“Không biết sao con bé lại cứ đòi ở nhà ông Hoàng nữa, nhưng mà cũng tốt, ông ấy là bác sĩ, chắc chắn sẽ chăm lo cho cái Ly tốt”
“Thế là mai nhà mình lại có thêm 1 người nữa, mà không hiểu sao thằng Duy lại phản ứng gay gắt thế nhỉ?”
“Mai 2 vợ chồng đi rồi, thật lòng mình không muốn phải gửi cái Ly cho bất kì ai, con gái ở nhà người ta cũng không tốt lắm, mà đành chịu chứ biết làm sao”
“Không biết cái Ly thế nào nhỉ, chắc cô bé xinh xắn lắm, thế là mong muốn có 1 cô con gái của mình cũng thành hiện thức rồi, mặc dù cô bé chỉ ở nhà mình có vài tuần”.
Sáng 6 giờ…
“Kínhhhhhhhhhhhh coooooooooooooooooooong……”
Tiếng chuông cửa vang lên, đã lâu rồi, ít khi lại nghe tiếng chuông sớm thế này, ông Hoàng đang đọc báo vội đặt tờ báo xuống, đi ra cửa. Trước cánh cửa có treo cái biển bác sĩ Hoàng to tướng kia là 1 cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn. Cô bé cúi gập người: “Cháu chào bác, cháu là Ly, chắc bố mẹ cháu đã nói chuyện với bác rồi, cháu sẽ ở đây, mong các bác giúp đỡ cháu!”, cô bé nói xong thì ngửng lên, cô bé có một đôi mắt to tròn thật thông minh, nụ cười đẹp như nắng ấm làm ông ngẩn người ra trong vài phút, đúng là đứa con gái mà ông hằng mơ ước. “Cháu vào đi, bên ngoài lạnh lắm đấy” – ông Hoàng nhẹ nhàng kéo cô bé vào nhà, bên ngoài, trời mới hửng sáng, từng cơn gió đông thổi qua khe cửa lạnh buốt. “Để cháu bật đèn lên bác nhé?”, “Ừ, cháu bật đi”- ông quay ra chỗ Ly, gật đầu rồi chạy vào phòng, nơi bác gái đang ngủ: “Em ơi, dậy đi cái Ly nó đến rồi này!”. “Thế ạ? Em dậy đây”. Rồi tiếng két cửa, bác gái đi ra khỏi căn phòng, Ly rất chợt bần thần trước bác gái, không có vẻ gì giống một phụ nữ hơn 40 tuổi, quá trẻ. Mãi Ly mới thốt lên lời chào, không quên nở một cười. Bác gái nhận rõ sự ngạc nhiên của cô bé liền đến bên Ly, cười nói: “Chào cháu, cháu xinh thật đấy, rất vui vì cháu đã chuyển đến ở cùng các bác, ở đây cháu cứ tự nhiên như ở nhà nhé, đừng khách sáo”. Luống cuống 1 lúc, Ly mới mở miệng trả lời được bác gái: “Dạ vâng ạ”. Nói rồi bác gái cầm tay Ly dắt vào nhà, chỉ cho cô bé toàn bộ căn nhà, rồi nói: “Phòng của cháu trên tầng 2, cạnh phòng của con trai bác, cháu lên cất đồ đạc đi rồi xuống đây, cháu ăn sáng chưa?”. “Dạ chưa ạ, tại bố mẹ cháu lên ôtô từ sớm nên cháu sang đây luôn, cháu lên phòng đây ạ.”. Vừa nói cô bé vừa xách túi đồ đi lên tầng, tìm đúng căn phòng của mình rồi mở cửa vào, không kìm nổi sự sung sướng của mình Ly phải thốt lên vì căn phòng đẹp quá, nó không quá to nhưng đầy đủ mọi thứ, và cũng nhỏ nhắn như cô vậy. Sau khi dọn 1 vài thứ linh tinh trên bàn và phủi 1 ít bụi, cô để quần áo và đồ đạc trên giường, đi ra cửa, nhìn lại căn phòng một lần rồi tắt điện, đóng cửa. Ra khỏi căn phòng, cô không quên nhìn sang phòng bên cạnh, phòng của Duy, vì cậu mà Ly mới mong muốn được chuyển sang ở nhờ nhà bác sĩ Hoàng. Nhưng không để 2 bác chờ quá lâu, Ly nhẹ nhàng đi xuống, không muốn làm cho ai kia tỉnh giấc.
_Cháu thấy căn phòng thế nào, phù hợp với cháu chứ?
_Căn phòng rất đẹp ạ, cảm ơn 2 bác đã dọn phòng cho cháu^^
_Không có gì đâu, cháu ngồi đây ăn sáng với bác nhé.
_Dạ được ạ, thế bạn ấy….
_Ý cháu nói đến thằng Duy hả, nó còn phải ngủ lúc nữa, hôm nào gọi cũng càu nhàu mãi, hum nay chủ nhật cứ để nó ngủ cũng được.
_Vâng ạ, thếbạn ấy không ăn sáng hả bác?
_Kệ nó!, à hay cháu thử lên gọi nó xem, biết đâu nó lại dậy thì sao.
_Vâng, để cháu gọi thử xem sao, 2 bác đợi cháu 1 tí ạ.
Nói rồi, Ly chạy ngay lên tầng, không thể nhanh hơn, vì đó là điều cô bé mong muốn mà, cô cũng muốn xem lúc Duy ngủ thì khuôn mặt sẽ như thế nào. Nhưng cũng vì hấp tấp, vội vàng quá mà cô bé đã va vào tường mấy lần, đau phát khóc. Vậy mà đến được trước cửa phòng Duy, cô bé lại không dám bước thêm bước nữa, cô sợ Duy sẽ đuổi ngay cô ra khỏi phòng, vì Duy rất ghét cô, cô biết điều đó, 2 người gần như chẳng có điểm chung gì. Nhưng dù thế nào cô vẫn muốn bước vào, và cô làm thật, nhẹ nhàng mở cánh cửa, cô ngạc nhiên khi cảnh tượng lại chẳng giống cô nghĩ tí nào, Duy đang ngồi….chơi CF, cô tí thì sặc, phải nói là tí thì cô cười sặc lên luôn ý. Mà mọi hành động của cô nhẹ nhàng vậy mà Duy vẫn biết là có người lạ vào, cậu quay ra nhìn cô với khuôn mặt giận dữ: “Ai cho mày vào đây hả, ra ngoài ngay”, nói rồi, cậu ra đóng sập cửa, may mà Ly đã rút tay ra khỏi cái cửa, không chắc đau chết mất. Ly đứng sững, không biết nói gì hơn, mọi sự mong muốn hồi hộp của cô lúc nãy giờ biến đâu nết, cô chỉ muốn ra ngay khỏi cái nhà này, thoát khỏi ánh mắt giận dữ vừa nãy. Cô run run, lắp bắp, khác hẳn với cô thường ngày:“Bố cậu bảo tớ lên gọi cậu xuống ăn sáng đấy”. Không một tiếng đáp lại, chỉ đến khi Ly chuẩn bị đi xuống cầu thang vì vô vọng thì mới nghe thấy tiếng Duy: “Mày đi xuống đi, tao biết rồi, lần sau đừng có tự tiện vào phòng người khác như thế, nghe chưa.” Lần này Ly không đáp lại nữa mà đi thẳng xuống, đến tầng dưới thì nghe thấy tiếng đóng cửa của Duy, và cả tiếng bước chân nữa. Trong lúc đi xuống nhà, Duy vẫn còn thấy bối rối khi để Ly nhìn thấy trong lúc tóc tai đang bù xù như vậy, hic, mất hình tượng quá. Chính vì ngại nên cậu mới quát Ly như vậy chứ cậu cũng đâu định thế. Thấy ánh mắt Ly chùng xuống, cậu cũng thấy hơi áy náy. Thực ra cậu tỏ ra ghét Ly chứ thực sự cũng chẳng đến nỗi như thế. Hình như là từ lúc Ly nói thích cậu thì phải.
Ly lầm lũi bước xuống nhà, vẫn hơi buồn vì chuyện vừa rồi. vừa xuống đến nơi, bố Duy nhìn Ly rồi nói: “Bác nói đúng mà, thằng Duy đang xuống phải không?”. “Vâng ạ” – Ly nhẹ nhàng đáp lại. “A, Duy, con dậy rồi hả, đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng với gia đình đi”. Ly nghe tiếng Duy dạ thì quay lại, và cô đụng ngay phải ánh mắt sắc lẹm của Duy. Đôi mắt mà cô vẫn ngồi hàng giờ để ngắm khi ở trên lớp.
Ngồi ăn mà Ly chẳng dám nói cũng
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
