![]() |
SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android ![]() |
chẳng dám quay lại nhìn mọi người đến 1 lần, Ly không có thói quen ăn sáng vào những ngày nghỉ ở nhà thế này. Chỉ đụng thìa và dĩa vào những món không hợp khẩu vị, cô bé mời mọi người ăn và lên phòng. Bố mẹ Duy nói với theo: “Cháu ăn ít vậy, no chưa?”. Ly quay lại cười: “Dạ cháu không muốn ăn nữa, cháu no rồi ạ.” rồi đi thẳng, Duy nhìn thấy vậy lẩm bẩm: “Càng tốt, nhìn mà không muốn ăn nổi nữa”. “Con nói gì vậy Duy, con không được nói thế khi có mặt cô bé ở đây đâu nhé” – bác Hoàng nói, có vẻ giận dữ. Duy nghe xong đặt ngay dĩa xuống bàn đánh “cộp” một cái, cũng giận dữ đứng dậy:“Con không ăn nữa đâu, con ghét con bé đó, không thể ăn nổi được nữa mất”. Rồi cũng như Ly, Duy đi thẳng lên phòng trước sự bất bình của bố mẹ: “Thật hết chịu nổi nó, thằng này càng ngày càng hư rồi, phải dạy dỗ lại mới được”. “Anh đừng nóng, bọn nó sống với nhau lâu rồi lại thân hơn chó với mèo ý chứ”. “Ừ, anh nghe em lần này xem thế nào”. “Thôi, em ăn xong rồi, em có việc đi bây giờ, anh ăn tiếp nhá, rồi bảo bọn nhỏ rửa bát đĩa cho.”. “Anh cũng phải đến bệnh viện bây giờ, vừa nhận được điện của gia đình 1 bệnh nhân.”. “Vâng, thế thì để em dặn bọn nhỏ.”
_Này 2 đứa, mẹ đi có việc, bố cũng đến bệnh viện bây giờ, 2 đứa trông nhà, rửa bát, lau dọn nhà cửa giúp bố mẹ nhé!.
Một lúc sau, nghe thấy tiếng đáp lại đồng thanh: “Vâng ạ” của cả 2 đứa. Chỉ 1 lúc sau, căn nhà đã vắng người, chỉ còn 2 đứa, trong 2 căn phòng cạnh nhau. Không1 tiếng động gì vang lên từ khi 2 vợ chồng bác Hoàng ra khỏi nhà. Sau đó khoảng 15 phút, một cánh cửa mở, Ly đi ra, không quên tắt đèn và đóng cửa lại. Cô bé bước xuống nhà, đến bên chồng bát đĩa trong bồn rửa bát. Nói thật là từ trước đến giờ, cô bé ít khi phải rửa bát, nhưng đây là nhà Duy, lại còn có mỗi 2 đứa ở nhà, không lẽ lại để con trai rửa bát, vậy là Ly đành phải làm cái công việc mà cô vụng về nhất. Nhưng may mà khởi đầu cũng không mấy tệ, chỉ đến khi cô bé rửa xong đống bát mà không thể nào úp được bát trên trạn, cô mới thấy rắc rối lớn, nó quá cao so với Ly. “Giá bây giờ có người giúp thì thật là tốt”, Ly thầm nhủ, nhưng làm gì có ai mà giúp cô bây giờ được chứ, cả nhà chỉ có 2 người, Duy chắc gì chịu giúp cô. Mà kia, thật không thể tin vào mắt mình, đúng lúc cần thì Duy lại đang ở đằng sau cô, đang uống nước, thật không thể tưởng tượng nổi:“Trời ơi, sao Duy lại đẹp thế cơ chứ =.=”, cô liền cất lời, mặc dù biết cơ hội Duy chấp nhận giúp cô là rất nhỏ: “Cậu có thể giúp tớ được không, cái trạn này, cao quá!”. 1 phút 2 phút 3 phút, không có tiếng trả lời, “đành tự thân vận động vậy” – Ly thất vọng nghĩ rồi cố gắng kiễng lên, ấy vậy mà không thể nào với tới nổi, đúng lúc ấy, một bàn tay khác với lên, cầm lấy cái đĩa, thật dễ dàng, mặt Ly lúc này đã đỏ ửng lên vì xấu hổ, chưa bao giờ Ly lại được ở gần Duy như lúc này, họa chăng chỉ có ở trong mơ mà thôi. Nhưng rồi tự nhiên cái đĩa rơi xuống, “xoảng” 1 cái, chưa kịp định hình xem chuyện gì xảy ra, Ly đã thấy Duy ngồi phịch xuống đất, khuôn mặt nhăn nhó, ôm ngực, thật là đáng thương. Ly vội vàng quỳ xuống, lo lắng hỏi: “Cậu làm sao vậy Duy, sao thế?”. Thế rồi Duy ngất, không hiểu chuyện gì xảy ra, cô bé liền đưa Duy lên phòng của cậu. Nói thật là Duy không nặng, nhưng so với sức vóc của Ly thật khó khăn lắm mới có thể đưa cậu lên trên tầng 2, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường, rồi lại không biết làm thế nào để cậu tỉnh lại. Người cô đã run lên bần bật, rồi như nghĩ ra điều gì đó, Ly đặt môi mình vào môi Duy, rồi…hô hấp nhân tạo, cái này cô đã học ở trường, mong rằng sẽ ứng dụng tốt. Sau 5 phút, Duy từ từ mở mắt và khi thấy cảnh tưởng này, cậu liền xô Ly ra ngay khỏi người cậu, mặc dù, cậu vẫn chưa hết đau nhưng vẫn đủ sức hỏi và…..đỏ mặt: “Mày…mày…làm cái quái gì vậy hả?”, Ly cũng đỏ mặt không kém, cô nói nấc thành từng tiếng: “Tớ sợ quá, không biết phải làm thế nào cả, tớ tớ….”. Duy xua tay:“Được rồi, mày ra ngoài đi, tao ổn rồi, không mượn mày phải lo cho tao.” Ly nghe Duy nói rồi liền lẳng lặng đi ra ngoài, không quên nhìn lại Duy một 1 lần nữa để yên tâm rằng cậu vẫn ổn.
Lại xuống chỗ chồng bát, cái đĩa vỡ vẫn đang ở đấy, Duy thấy hối hận quá, biết thế không nhờ Duy giúp có phải không có chuyện gì xảy ra không, cũng tại cô cả. Mà cô thậm chí cũng không biết Duy làm sao nữa, chỉ biết lúc ấy, tim cô đau nhói, cô sợ Duy làm sao…Vừa dọn mảnh đĩa vỡ mà vừa nghĩ vẩn vơ chuyện khác nên Ly đã bị đứt tay, nhưng vẫn không đau bằng lúc nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của Duy vừa rồi. Cô rút trong túi ra 1 cái urgo và dán vào tay để nó khỏi chảy máu.
Mặc dù Ly đã đi một lúc, Duy vẫn không khỏi xấu hổ, trời ơi, nụ hôn đầu của cậu, hichic. Mà tại sao lại là Ly chứ, cậu chết vì ngượng mất thôi, bây giờ cậu chỉ mong không bao giờ phải nhìn thấy mặt “ai đó” nữa. Nếu Ly cứ ở đây thế này chắc cậu không sống nổi mất.
Chiều, ngoài trời những dòng xe cộ tất bận ngược xuôi, mặt trời đã chuẩn bị ẩn sau nãy núi phía Tây, trời đã về chiều, không còn không khí tấp nập như buổi sáng. Trong 1 ngôi nhà 3 tầng to và vắng lặng, 1 cô bé đang ngồi trên chiếc sofa với 1 ngón tay quấn urgo . Tất nhiên đó là Ly, cô bé đang ngồi một mình ở tầng 1, vì người duy nhất có mặt ở nhà với cô – là Duy – đã đi chơi cũng với những người bạn của cậu. Ly đang ngồi xem tivi, việc làm duy nhất mà cô có thể nghĩ đến lúc này. Đáng lẽ ra bây giờ cô phải được ngồi bên bố mẹ cô, chỉ vì họ đi công tác trong miền nam nên Ly mới phải ngồi buồn trong 1 ngôi nhà to thế. Ngay lúc này đây, cô ước ao hơn cả là được trở lại ngôi nhà thân yêu của mình, trong vòng tay ấm áp thân thương của cha mẹ. Nhưng cũng không thể trách bố mẹ cô hết được, chính Ly cũng mong muốn được ở nhà Duy – người mà Ly thầm mến đó sao. Cô không nghĩ mọi chuyện lại tồi tệ thế này.
Ly, hơn ai hết, cô bé biết Duy ghét mình, lý do thì chỉ có cô và Duy biết. Kể ra thì chuyện thật dài. 3 năm trước, tức là hồi 2 đứa mới học lớp 8, cô bé đã trót rung động trước cậu bạn đẹp trai, trắng trẻo cùng lớp. Tất nhiên, đó là Duy. Ôm tình cảm trong lòng mãi cho đến năm lớp 9, Ly lấy hết can đảm và tỏ tình với Duy thì
nhận được lời từ chối thẳng thừng từ cậu. Từ đó Duy tránh mặt hẳn Ly, thậm chí còn tỏ ra rất ghét Ly nữa. Vậy mà như một định mệnh, 2 người lại học cùng nhau cấp 3 nữa. Lúc này, tuy vẫn còn tình cảm với Duy nhưng cô cũng chỉ biết giấu trong lòng mà không dám bày tỏ gì nữa. Mà…cũng chẳng có cơ hội bày tỏ nữa.
Đang suy nghĩ lung tung, Ly chợt nghe thấy tiếng cửa mở, cái dáng quen thuộc kia, không thể là ai khác, mà chính là Duy. Có vẻ cậu đã đi chơi về rồi. Cô đang định nở 1 nụ cười tươi để đón cậu thì chợt nhận ra, Duy đâu mong muốn gì nụ cười của cô, có khi Duy còn chẳng mong cô về căn nhà này ý chứ. Ngồi phịch xuống ghế, một cách mệt mỏi, nếu Ly
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
