![]() |
SUB - ZALO - HÌNH NỀN ĐIỆN THOẠI
Hình nền đẹp nhất cho điện thoại Android ![]() |
tại…” Hắn nhíu mày một chút, bởi vì nút thắt của chiếc giỏ trúc nhỏ đã buông ra. “Ngay tại nơi này.”
“Thật sự? Thật là đưa tới cho ta?”
Nàng kinh ngạc mở hai mắt nhìn vào giỏ trúc dò xét. Thật lâu sau, vẫn không thấy có tiếng động.
“Vị công tử này, ta muốn chính là tiểu bạch xà.”
“Ta biết.”
“Phải là màu trắng.”
“Ta biết.”
“Phải có hình dạng của rắn.”
“Ta biết.”
“Phải nhìn thấy được.”
“Ta biết.”
“Như vậy, tiểu bạch xà của ta đâu?”
“… Ách, không… Không thấy.” Công tử thanh tú có điểm xấu hổ ngập ngừng nói, tiếng nói thấp nhỏ đến cơ hồ nghe không được. “Cái kia… Thật xin lỗi, có lẽ là vừa rồi giỏ trúc rơi xuống đất, con rắn chuồn mất khi đánh văng nút thắt ra, song xin yên tâm, ta sẽ lại đi tìm một con khác cho cô nương.”
Cô gái không đồng ý, liếc hắn một cái. “Một con khác lại mất tám năm sao?”
Công tử thanh tú lắp bắp. “Ta… Ta sẽ mau chóng.”
“Có lâu không?”
“Ách… Cái này… Cái này…”
Nhìn hắn ấp úng nói không nên lời một nguyên do, cô gái không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã, sau đó đứng dậy, nghiêng nghiêng trán, ánh mắt biến hoá kỳ lạ theo dõi hắn. Sau một lúc lâu, bỗng lộ vẻ mặt chân thật ngây thơ tươi cười, đem tính toán gian xảo giấu sau bộ mặt tươi cười mê hoặc người kia.
“Như vậy, ta không cần tiểu bạch xà, ngươi giúp ta một việc để trả nợ thay cho việc này, được không?” Lại thêm một người có thể chiếm được tiện nghi nữa rồi!
“Giúp đỡ?” Có điểm ngoài ý muốn, công tử thanh tú cũng đứng dậy theo. “Mong cô nương trước tiên nói thử xem.”
“Cùng ta đi ra quan ngoại tìm ông ngoại.” Cô gái nói rất kiên quyết. “Cha ta muốn đem ta gả ý trung nhân mà ta không muốn, ta mới mặc kệ, đây chính là việc liên quan đến hạnh phúc của cả đời ta! Cho nên ta muốn trốn tới chỗ ông ngoại, cha ta không dám tìm tới chỗ đó, bởi vì ông ngoại ta rất chán ghét cha ta, tất cả ca ca ta cũng sợ ông ngoại ta, như vậy bọn họ liền tìm không ra ta!”
“Nhưng cô nương, chung thân đại sự đều do cha mẹ quyết…”
“Khoan đã!” Cô gái giơ lên một tay ngăn cản hắn tiếp tục nói. “Ngươi có biết vì sao ông ngoai ta chán ghét cha ta không?”
Công tử thanh tú lắc đầu.”Đương nhiên là không biết.”
“Rất đơn giản, bởi vì mẹ ta từ nhỏ đã có đính hôn với một vị hôn phu, mà cha ta lừa mẹ ta đào hôn ngay trước ngày thành hôn của mẹ ta, ngươi nói, như vậy phụ thân kia có tư cách muốn thay nữ nhi sắp xếp hôn sự sao?”
Trên làm không đúng khó trách dưới cũng vậy, công tử thanh tú không nói gì tiếp tục nghe.
“Đấy chính là nguyên nhân! Trước đây cha mẹ đã như vậy, đương nhiên không thể trách con gái theo người đi trước mà làm theo, bọn họ có thể đào hôn, vì cái gì ta lại không được?” Cô gái cây ngay không sợ chết đứng căm giận nói. “Không có lý lẽ!”
Công tử thanh tú suy nghĩ một lát.
“Vì sao lúc trước cô nương không đi?”
“Ta đã sớm muốn đi rồi! Nhưng là…” Cô gái không cam lòng mân mê đôi môi anh đào non mềm. “Lần trước ông ngoại cảnh cáo ta, đi ra ngoài nhất định phải có nam nhân đi cùng, nhưng trước kia đều chỉ có Thu Hương theo giúp ta… Ách, Thu Hương là nha hoàn bên người của ta, nàng theo ta từ lúc nhỏ, cũng đều là con gái nhà lành, kể không hết sự tình.”
“Như vậy bây giờ Thu Hương của cô nương ở đâu?”
“Hôm qua, ban đêm, vốn là nàng muốn theo ta đi ra ngoài, nhưng trước khi ra ngoài vừa lúc có người đi qua, thiếu chút nữa bị phát hiện, nàng đành phải giúp ta che dấu, để cho ta đến nơi này chờ nàng. Nhưng mà…” Nàng nhún nhún vai.” Xem tình cày, có lẽ nàng không đến được!”
Công tử thanh tú ánh mắt nhìn nàng một lúc lâu. “Nếu ta không cùng cô nương đi, chắc cô nương phải đi một mình hay sao?”
“Đó là đương nhiên.” Cô gái làm ra vẻ khụt khịt, dường như rất đáng thương. “Ta đã không có chỗ để đi nha!”
Thu hồi ánh mắt, công tử thanh tú nhẹ nhàng nói. “Được rồi! Ta đi cùng cô nương.”
“Thật sự? Ha!” Cô gái cao hứng cả nửa ngày, hơn nữa còn hoan hô – gian kế thực hiện được, lại lôi kéo tay hắn. “Cám ơn, cám ơn, ta biết ngươi là người tốt mà!”
“Như vậy…” Công tử thanh tú không ý thu hồi tay. “Hiện tại có thể đi chưa?”
“Tốt! Song đi vòng qua thành, không thể trực tiếp vào thành.”
“Ta biết.” Công tử thanh tú cầm bọc hành lý, liếc mắt nhìn cô gái một cái.” Cô nương… Không mang hành lý theo?”
Hai tay cô gái cùng chìa ra. “Đều ở chỗ của Thu Hương, trên người của ta ngay cả nửa đồng tiền cũng đều không có.”
Công tử thanh tú ngẩn ngơ, tiếp theo cười khổ.
“Ta biết rồi, khi đến trấn ta sẽ giúp cô nương mua thêm vài bộ xiêm y!”
“Còn có kiếm.”
“Kiếm?”
“Dùng để phòng thân nha!”
“Thì ra là thế.”
“Này này này, đừng nhìn ta với biểu tình như vậy có được không?” Cô gái căm tức nói. “Nhiếp phủ là võ lâm thế gia, ta có võ công thì có cái gì kỳ quái ?”
“Không, đương nhiên không kỳ quái.” Công tử thanh tú lắc đầu phủ nhận.
“Nếu không kỳ quái ngươi sẽ không nhìn ta như vậy, người ta chỉ là ngủ say không dễ tỉnh, cho nên vừa rồi mới có thể không có cảm giác rớt xuống từ trên cây đại thụ!” Cô gái gắt giọng.
“Ta…” Công tử thanh tú ho nhẹ hai tiếng. “, đã biết.”
“Vậy giúp ta mua kiếm.”
“Cô nương nói mua liền mua.”
Vì thế, công tử thanh tú dẫn đầu đi ở phía trước, cô gái mặt mày hớn hở theo đuôi ở phía sau.
Hắc hắc hắc, trông người này khi tức giận mà vẫn thanh tú, nói chuyện còn nhỏ giọng hơn so với cô nương nhà người ta. Nhìn nhã nhặn như vậy, chắc là người đọc sách rồi, cá tính ôn hòa như con thỏ con, bộ dạng thoạt nhìn có vẻ rất dễ khi dễ. Sau khi thử một lần, quả nhiên là không phải dễ lừa gạt một cách bình thường. Cái này… Nàng từ từ lừa hắn mới được.
“Vừa rồi ngươi muốn tới trong rừng để làm gì?”
“Cửa thành chưa mở ra, ta muốn đến bên trong nghỉ một lát.”
“Thì ra là thế. A, đúng rồi, ta gọi là Nhiếp Đông Nhạn, ngươi tên là gì?”
“Lý Mộ Bạch.”
“Mộ Bạch? Nhưng là ngươi mặc bộ quần áo màu đen a!”
“Ta thích mặc quần áo màu đen.”
“Nhưng tên ngươi là Mộ Bạch.”
“Ta tên là Mộ Bạch.”
“Vậy ngươi lại mặc màu đen.”
“Ta thích màu đen.”
“Vậy ngươi nên tên là Mộ Hắc.”
Tải Game Avatar Mạng Xã Hội Miễn Phí
Chương 2
Giống như dự đoán của Nhiếp Đông Nhạn, Lý Mộ Bạch quả đúng là một nam nhân siêu dễ khi dễ, cá tính ôn hòa, tính tình rất tốt, muốn sai khiến hắn chỉ cần tùy tiện nói vài câu, hoặc là bày ra khuôn mặt khổ sở là được, bất kỳ ai đi đến trước mặt hắn giương oai cũng không có vấn đề gì, cho dù ngươi có cười trộm, hắn cũng chỉ cười kh
Khó được có ‘nô lệ’ ngoan ngoãn như vậy mặc nàng sai bảo, hiển nhiên Nhiếp Đông Nhạn sẽ không dễ dàng buông tha. Một khi có yêu cầu, dù là yêu cầu khó khăn đến đâu hắn cũng đáp ứng.
“Lý công tử, nhất định cha ta sẽ cử người ra tới tìm ta, ta đề nghị chúng ta đường vòng đi.”
“Đường vòng?”
“Đúng, cách Tô Châu càng xa càng tốt, nói ví dụ như, đi vòng qua Tương Dương đi.”
“Tương Dương?!”
“Quá xa?”
“…Không, làm theo ý của cô nương đi!”
Xem kìa, ‘nghe lời’ quá đi mất!
“Lý công tử, mua hai con ngựa thay cho đi bộ được không?”
“Nhiếp cô nương xuất thân là võ học thế gia, chắc đã từng học võ rồi phải không?”
“Đã từng học võ thì có thể làm nô dịch giống như ngựa ư?”
“…Được rồi! Mua hai con ngựa.”
Xem kìa, ‘quan tâm’ quá đi mất!
“Xin hỏi nhà của Lý công tử ở đâu?”
“Thiên Sơn.”
“A a a, thì ra là ở Thiên Sơn! Khó trách ngươi mặc như vậy còn không sợ lạnh, quen sống trong thời tiết giá rét đông lạnh mà! Nhưng mà ta rất lạnh!”
“…Vậy khi vào đến thị trấn, Nhiếp cô nương cứ việc chọn hai bộ áo choàng làm bằng da lông đi.”
Xem kìa, ‘uất ức’ quá đi!
“Này này! Lý công tử, đi nhanh như vậy để làm gì cơ chứ! Đi chậm một chút không được sao?”
“Nhiếp cô nương không lo lắng bị lệnh tôn cử người đi tìm cô nương sao?”
“Nhưng mà người ta mệt rồi!
“…Nếu Nhiếp cô nương đã mệt, vậy đi chậm một chút.”
Xem kìa, ‘hiền hoà’ quá đi!
“Xem kìa, xem kìa, hội đèn lồng thật là náo nhiệt!”
“Nhiếp cô nương…”
“Chúng ta đi xem một lúc đi!”
“Nhưng mà…”
“Đừng khó chịu như vậy chứ!”
“…”
Cứ như vậy qua hơn một tháng, kế hoạch lúc đầu là hai người đi đến quan ngoại thế nhưng chẳng biết tại sao lại đi đến thành đô, nhưng Lý Mộ Bạch cũng không nói cái gì, không oán giận, cũng không còn tức giận.
“Lý công tử, nếu ngắm cảnh, nhân tiện chúng ta đi ngắm núi Côn Luân đi!”
“…”
Thấy lúc này ngay cả cổ họng của Lý Mộ Bạch cũng không phát ra một tiếng, Nhiếp Đông Nhạn không nhịn được, cười trộm không dứt.
Người này thật sự là nam nhân thú vị nhất mà nàng gặp qua, tuy nhiên nếu hắn biết đối với nam nhân khác, bao gồm cả ca ca của nàng, nàng đều gọi cả tên lẫn họ, chỉ có hắn có thể làm cho nàng ‘gọi’ một tiếng công tử, có lẽ phải cảm thấy được một chút an ủi đi!
“Ngươi biết không? Nghe nói Ngọc Hư Phong cùng Ngọc Châu Phong kia là hai chị em do Ngọc Hoàng đại đế phái xuống trần
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
