watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

LAZADA - Mua Sắm Online
Mua sắm trực tuyến với giá rẻ nhất tại Lazada
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 14:56 - 28/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 5611 Lượt

rơi lúc nào cũng bị cuốn theo gió. Thời gian sao rùng mình một cái đã là bảy năm, ngay cả cô cũng thấy chơi vơi. Hạnh phúc ở đâu? Cô bỗng nảy ra một suy nghĩ bồng bột, muốn đến ngắm Miumiu.

Miumiu là nhãn hiệu giày cô yêu thích nhất thời thiếu nữ, là mơ ước tuổi thanh xuân. Lúc ấy cô đã từng gặp một cô gái xinh đẹp, cô gái ấy ngây thơ và rất hạnh phúc nói với cô rằng: “Chỉ cần mang Miumiu vào thì sẽ đi đến bất cứ đâu, hạnh phúc nào cũng sẽ có được.” Nhìn ánh mắt trong sáng và xinh đẹp của cô ấy, cô cũng đã tin, một cách ngây thơ và hạnh phúc.

Cô đứng ngoài cửa kính, thấy kiểu giày đặc trưng nhất mà trước kia cô thích nhưng không có tiền mua, nay tuy vẫn không có tiền, nhưng chí ít có thẻ tín dụng, song đã không có tuổi thanh xuân đã phối hợp với đôi giày ấy. Trong lòng Thẩm Đình dậy lên một nỗi ai oán đang điên cuồng gào thét: “Cuộc đời tôi tại sao luôn như thế, mãi mãi không thể bù đắp những thứ đã mất.” Cô lấy chiếc điện thoại rung bần bật trong túi ra, không cần nhìn cũng biết là cô nàng phiền phức Cao Hiểu Vi gọi đến. Giọng nói the thé của cô nàng đâm vào trung khu thần kinh của cô: “Đồ chết tiệt, cậu có chuẩn bị đi xem mắt chưa đấy, đừng có đến muộn rồi về sớm để chị đây khó ăn khó nói với người ta, không thì đừng hòng gặp mặt chị đây nữa.”

“Cậu thì có thể ăn nói với người ta, còn tớ thì chẳng cách nào ăn nói với mình. Chị đây cần một người bạn thấu hiểu tâm hồn, còn cậu thì lại giới thiệu cho tớ một đống đá cản đường.” Thẩm Đình cười khì.

“Đừng có tươi cười hớn hở với tôi, liệu mà biểu hiện cho tốt, cậu cứ yên lặng ngồi là còn ra dáng người được một tí, đừng mở miệng, cậu chỉ cần mở lời là toàn những câu khắc nghiệt thôi.”

“Nói thật mà, chị Cao à. Nếu tớ đã không tìm ra người yêu để kết hôn thì đành liên hôn với tiền thôi, nhân dân tệ của đối tượng mới chất lên có hợp với tớ không?” Thẩm Đình cố ý đùa Cao Hiểu Vi và cũng đùa cợt chính mình, nhưng bỗng thấy lòng chua xót lạ lùng. Kỳ thực ai mà chả muốn có một người bạn đời đầu gối tay ấp cạnh mình, cùng thưởng hoa thưởng nguyệt, nhưng cuối cùng mấy ai được như ý? Nếu không có được tình yêu thì không nên oán trách số phận, mà nhiều lắm cũng chỉ có thể trách mình không may, hoặc thực ra là vì mình đã mất đi khả năng yêu, trái tim không còn rung động vì ai nữa. Thế thì, vì cuộc sống mà tìm một người cùng ăn uống ngủ, cuộc đời có trở nên ý nghĩa hơn không? Hay là hồi tưởng lại chỉ còn thấy ám ảnh?

Cô vốn đã thề sẽ độc thân suốt đời với Cao Hiểu Vi, ai ngờ giữa đường xuất hiện một anh Trình Giảo Kim cắn trúng Cao Hiểu Vi, từ đó con đường độc thân chỉ còn lại mình cô đơn chiếc, Cao Hiểu Vi hổ thẹn chỉ có một ước muốn là thay cô túm một anh chàng để kết hôn.

“Bây giờ cậu bớt lắm lời đi, xem mắt xong đã hẵng hay, thật phiền lòng.”

“Nếu cậu đã lo lắng cho tớ thế thì thà kết hôn với tớ cho rồi đi, chồng ơi.” Thẩm Đình chưa nói xong, Cao Hiểu Vi đã chả màng nghe hết, cúp luôn máy.

Thẩm Đình lại nhìn đôi giày ấy, bỗng nhiên lên cơn: “Được thôi, hôm nay phải dứt ruột ra mua mày, không mang được cũng chẳng sao, tao phải đông lạnh mày để trả thù cho tuổi thanh xuân của tao.” Cô bắt đầu hùng hổ lái chiếc xe QQ cũ rích tàn tạ của mình đến ngân hàng, “Bà đây nhất định phải mua mày bằng tiền mặt từng tờ từng tờ, để xả nỗi hận trong lòng.” Đang nghĩ sung sướng thì đèn đỏ trước mặt sáng lên, cô vội vàng thắng xe lại, hạ tốc độ xuống con số 0 ngay trước vạch qua đường.

Cô không nhìn thấy chiếc xe phía sau cũng chịu khổ theo mình, cũng may chiếc Cadillac đó tính năng tốt, nếu không đã hôn xe cô thắm thiết rồi, người trong xe ấn mạnh một hồi còi, mắng: “Muốn chết hả.” Bỗng nhiên nhớ ra ở đây cấm bấm còi nên lại mắng một tiếng, “Shit!”

Thẩm Đình tiếp tục lái xe về phía tương lai ảm đạm của mình, mấy phút sau mới phát hiện ra bên cạnh có một chiếc xe luôn chạy song song mình, Cadillac mà lại cùng tốc độ với QQ rách nát của cô, đúng là lãng phí, cô kinh ngạc mừng thầm. Chủ xe quay cửa kính xuống, ra sức vẫy tay với cô, Thẩm Đình thầm nghi ngại, tên điên đó đang làm trò gì nhỉ, nhìn kỹ lại thì thấy đó là một anh chàng trẻ tuổi, nhỏ hơn cô khoảng ba, bốn tuổi, một gương mặt góc cạnh, ánh mắt sáng như sao sắc nhọn, sống mũi cao và đôi môi mỏng, đúng là một chàng trai đẹp được kế thừa sau Tống Ngọc (học trò của Khuất Nguyên, dân tộc Hán, thời Chiến Quốc, có một sắc đẹp như mùa xuân, như tuyết trắng). Ngũ quan hợp lại lại toát lên một vẻ cao ngạo khó gần. Trong tích tắc, cô đã chấm điểm rất cao cho ngoại hình anh ta, quả nhiên cô vẫn không có sức đề kháng với trai đẹp. Thế là cô xoay cửa kính xuống một cách tao nhã, sau đó nghe thấy giọng nói lạnh lùng của người ấy vang lên trong làn gió xuân ấm áp: “Bà chị, chị muốn lái xe thẳng đến Quỷ Môn Quan à?”

Chẳng trách Phật đã nói: Tất cả sắc đẹp đều là hư ảo. Giọng nói rất hay, nhưng lời nói rất chối tai. Thẩm Đình vẫn chưa hiểu là chuyện gì thì người đó lại nói: “Dừng xe đột ngột như thế, rốt cuộc là có biết lái hay không?”

Thẩm Đình mới hiểu ra lúc nãy suýt nữa đã hại đến người vô tội, tuy trong lòng đã giảm mất bốn mươi điểm cho người đó, nhưng vẫn cảm thấy nên xin lỗi: “Xin lỗi…” Chưa nói xong, cô đã nghe người đàn ông ấy bảo: “Cũng chỉ có những người bị ế như các chị mới muốn chết như thế.”

Loại đàn ông gì thế này, không phong độ gì cả, độc mồm như thế, Thẩm Đình vốn chẳng phải người dễ tính gì, bị chọc đúng chỗ đau nên lập tức nổi điên: “Tiểu quỷ, cậu đến tuổi lấy bằng lái chưa hả? Dám lý sự với bà đây à.” Sau đó xoay cửa kính lên, bên tai chỉ nghe thấy tiếng “này này” nho nhỏ, giống như tiếng kêu cứu yếu ớt dưới giếng sâu, cô vô cùng hài lòng thưởng thức vẻ mặt anh ta lúc đó.

Đi được mười phút, Thẩm Đình thầm kêu khổ, hắn ta vẫn đi theo cô mãi, xem ra không định buông tha cô dễ dàng mà cứ theo suốt phía sau. Điểm này Thẩm Đình phải chịu đựng, nếu chiếc QQ của cô mà thắng nổi Cadillac thì Trung Quốc đã vượt Anh bằng Mỹ rồi. Thẩm Đình lẩm bẩm: “Người gì thế này, bé xé ra to. Mà cứ lại là hôm nay, đúng là xui xẻo.” Thẩm Đình đoán chắc người đàn ông ấy là do ma quỷ phái đến, khiến cô không mua được Miumiu. Con người thường có tâm lý thế này, giống như một con bạc, hễ đánh là thua, cho đến một lần, một cô nàng béo tròn đi ngang anh ta đánh rắm một cái, thế là anh ta đã thắng bạc một cách lạ lùng, và anh ta đã chắc chắn mùi vị ấy có tác dụng quan trọng với lần đánh thắng đó, về sau ngày nào cũng đeo bám theo cô nàng béo tròn ấy. Bây giờ Thẩm Đình chính là kẻ đánh bạc, với đôi giày Miumiu kia cô lại càng phải có được.

Hai người cùng đến ngân hàng, Thẩm Đình nhìn thấy một chỗ đậu xe, người kia cũng chẳng cho cô như ý. Hai người cứ đứng đực ra đó, Thẩm Đình nghĩ: Dù sao hôm nay chị đây cũng nghỉ ngơi, đấu với cậu đến cùng, để cậu biết thế nào là “Thiên ma vạn kích hoàn kiên nhận, nhậm nhĩ Đông Tây Nam Bắc phong” (ý chỉ người nào đó dù gặp bao khó khăn vùi dập nhưng vẫn kiên định lập trường của mình). Thế là chẳng ai chịu nhường nửa bước, bảo vệ thấy cảnh sặc mùi thuốc nổ đó đã vội vàng chạy đến khuyên giải, ra hiệu cho bên nam: “Đàn ông tốt không đấu với phụ nữ”. Rồi lại khuyên bên nữ: “Phụ nữ tốt không đấu với đàn ông.”

Thẩm Đình khoát khoát tay, cố ý nói bằng giọng lanh lảnh, giống như mấy chiếc xe tuyên truyền sinh đẻ có kế hoạch phát loa oang oang trên đường mấy năm trước: “Tôi là phụ nữ thời đại mới, chưa bao giờ sợ đấu tranh với đàn ông, anh bảo tên ấy cút sang một bên đi.”

Người đàn ông kia liếc nhìn cô một cái, thản nhiên nói với bảo vệ: “Tôi là khách hàng VIP của ngân hàng các anh.” Thế là, bảo vệ đã bắt Thẩm Đình cút sang một bên.

Cái xã hội độc ác tàn nhẫn xấu xa, Thẩm Đình vừa mắng vừa đến máy ATM để rút tiền. Càng khiến người ta tức tối là, máy ATM đã hết tiền, thật giống như một con gà mái nuôi đã lâu rồi phát hiện ra nó không đẻ trứng được, cô tức đến nỗi chỉ muốn cho cái máy ATM đó ngồi tù không thời hạn.

Kỳ lạ, sau khi đụng phải gã đàn ông ấy thì chẳng có chuyện nào suôn sẻ. Cô nàng thường dân đành đến xếp hàng trong ngân hàng sau một đoàn người rồng rắn, khó khăn lắm mới đến lượt, hùng dũng bước đến ô cửa thủ tục, đối diện với nụ cười như được photoshop của cô gái nhân viên, trong lòng bỗng dấy lên một dự cảm không lành. Có một bóng đen đang đến gần mình, một người đàn ông cao hơn cô cả một cái đầu đang đứng bên trái, ngước lên nhìn, không phải là kẻ thù lúc nãy thì còn là ai được?! Gã đàn ông ấy thản nhiên nói với nhân viên: “Tôi là khách hàng VIP.” Giọng anh ngắn gọn mạnh mẽ.

Nhân viên ngân hàng mỉm cười: “Vâng, tiên sinh, chúng tôi có nơi dành riêng cho khách hàng VIP.”

Gã đàn ông ấy nghiêng đầu về phía cô, nói với vẻ bình thản: “Tôi chỉ cần đứng trước cô này là được.”

Nhân viên ngân hàng nhìn hai người họ với vẻ kinh ngạc.

Núi lửa tạm ngừng trong lòng Thẩm Đình cuối cùng đã phun trào: “Này, chị đây rốt cuộc đã làm gì cậu hả, tôi cưỡng hiếp cậu à? Mà cậu cứ đeo bám tôi mãi thế?” Cô nàng nhân viên há mồm trợn mắt nhìn Thẩm Đình đang hùng hổ hét.

“Chị

Trang: [<] 1, [2] ,3,4 ,47 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT