watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

NPLAY – TIẾN LÊN, XÌ TỐ
TIẾN LÊN, MẬU BINH, XÌ TỐ, BÀI CÀO, BẦU CUA, XÌ DÁCH, PHỎM
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 03:56 - 02/07/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 8006 Lượt

và hiểu bạn mình nhưng anh thấy nó làm sao ấy. Nàng đã là thiếu phụ 30.
Đồng chợt nghiêm giọng:
– Tường Vi nè ! Cho anh năn nỉ đi, vào bệnh viện để xác định bệnh, chứ chữa kiểu này không hay chút nào. Giỏi chút đi.
Nụ cười Tường Vi tắt mất, cô phản kháng quyết liệt:
– Không ! Em không đến bệnh viện. Đau đầu khi trở trời thôi mà.
Đông lắc đầu thở ra:
– Tường Vi ! Em đau bao nhiêu năm rồi biết không? Phải đến bệnh viện để tìm bệnh chớ, như vậy mãi làm sao có con được.
Tường Vi bật khóc:
– Anh thích có con, chớ đâu cần em, em bệnh khiến anh chán phải không? Vậy anh đi tìm vợ khác đi, em không trách đâu.
– Sao em nói vậy? Vợ chồng gian khổ bao năm em không hiểu anh sao? Anh chỉ mong em lành bệnh, có con cho vui cửa vui nhà, để mỗi lần anh đi xa được yên tâm, vì em có con bên cạnh, không cô đơn hiu quạnh.
– Em không cần con cái gì hết, em cần anh thôi.
Tường Vi hét lớn, khóc ròng. Đông bối rối, Đồng cau mày, quyết định can thiệp:
– Bé Vi nín đi ! Em không đồng ý thì thôi vậy, nhưng phải uống thuốc nhé ! Kìa Đông ! Cậu chìu cô ấy đi.
Đông để nỗi buồn sâu lắng vào lòng, cười nhẹ, ngồi xuống bên vợ dỗ dành:
– Đừng khóc nữa em, anh không muốn em buồn, không đi thì không đi.
Gục đầu vào ngực chồng Vi khóc mãi, đợi Đông dỗ chán mới nín. Đồng chích thuốc cho Vi, bắt uống thêm thuốc an thần rồi năn nỉ cô nằm nghỉ. Đợi cô nhắm mắt thiếp đi cả hai mới ra ngoài. Nhìn mâm cơm nguội lạnh trên bàn lòng Đông buồn bã.
Cái hạnh phúc bao năm anh vun đắp từ trong gian khổ, dường như không là điều anh từng mong ước. Đông đi ra hành lang, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ mà hai vợ chồng thường ngồi nhìn ra phố mỗi chiều. Lơ đãng châm thuốc hút, qua khói thuốc lãng đãng bay, anh chìm vào suy tư, quên hẳn bạn mình. Đồng đứng tựa vào cửa chăm chú nhìn bạn. Nó hơn mình hai tuổi, luôn chín chắn trong mọi quyết định, mỗi chuyện trái tim là không ổn chút nào. Nhìn bề ngoài cả hai thật xứng đôi, Đông vững chãi, điềm đạm, Vi yếu đuối hiền thục. Đông yêu vợ, chuyên chính, Vi thủy chung trọn đạo.
Cực khổ đói rách gần 10 năm Vi chưa 1 lần than thở hay oán trách chồng, giờ đây sự nghiệp vững vàng, nàng không hề se sua, chưng diện xài phí. Vậy cái không ổn giữa hai vợ chồng là cái gì? Đồng thật không hiểu nổi. Có lẽ chuyện bệnh tật không con? Không ! Là cái không khí trong ngôi nhà này, nó lạnh lẽo, trơ trơ, vô hồn – Đây không phải là tổ ấm. Đồng bàng hoàng phát giác ra điều ấy, càng bàng hoàng hơn khi nhìn thấy ở gương mặt bình thản, cương nghị kia một nỗi cô đơn sâu kín khôn cùng.
– Đông !
– Hử ! – Đông chậm rãi nghiêm mặt nhìn bạn, thấy Đồng mặt thảng thốt, anh vội cười ngay, vỗ vào chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu bạn đến ngồi. Đông nói trấn an:
– Mình không sao cả, cậu đừng lo.
Đồng làm thinh, anh châm thuốc hút, chậm rãi suy tính kỹ những điều muốn nói trong lòng. Khá lâu, Đồng lên tiếng:
– Đông à ! Nói thật lòng đi. Có phải từ lâu cậu không hạnh phúc?
– Sao cậu nói vậy? Tường Vi thể chất yếu đuối, nhưng nàng rất yêu mình.
– Được yêu chưa là hạnh phúc, người vợ nên là tri kỷ của chồng.
Đông đứng lên đến tựa lan can nhìn ra đường:
– Mình không thể đòi hỏi Tường Vi điều đó, cậu thừa hiểu mà.
Đồng dúi tàn thuốc xuống nền, đạp chân lên, giọng ghìm nén bực tức:
– Ngày ấy mình nói với cậu, Tường Vi thích hợp làm cô em gái được nuông chìu hơn làm vợ.
– Ngày ấy mình rất yêu Tường Vi.
– Thế còn hôm nay?
Đông xoay người, trầm giọng xuống đều đặn:
– Hôm nay mình mãi mãi yêu vợ mình.
Đồng tàn nhẫn không khoan nhượng:
– Vậy nỗi buồn nào trong trái tim cậu vậy?
Đông châm điếu thuốc khác:
– Trong tim có nhiều ngõ ngách lắm và tâm sự của mình hôm nay thật là nặng nề. Không phải vì Tường Vi đau ốm, mà vì sự nghiệp của mình còn quá bấp bênh. Vì sự nghiệp có phần lớn từ đồng tiền của một người, mà người đó thì đã biệt dạng, chưa biết ngày nào trở lại. Và còn vì Thanh Thiên… nhiều… vì nhiều thứ lắm Đồng à.
– Thanh Thiên ! – Đồng rụng rời đứng lên – Cô ấy làm sao?
Đông ngước nhìn bầu trời vàng rực ánh nắng:
– Không ! Cô ấy chẳng làm sao, nhưng nỗi cô đơn và sự thanh đạm trong cuộc sống cô ấy, khiến mình nhức nhối cả con tim.
Đồng thở phào:
– Một nửa Thanh Thiên là đàn ông, cô ấy cứng rắn hơn cả tụi mình, cậu lo làm gì.
Đông choàng tay qua vai bạn:
– Ngày ấy chúng ta đều nghĩ như vậy, nhưng tuổi đời càng chồng chất, tư tưởng phải chín chắn hơn. Cậu có bao giờ nghĩ vì cô ấy xấu xí, nên mình thấy có nhiều nam tính?
Gã sếu vườn nghệch mặt nhíu mày. Có thể như vậy.
– Ê ! Mà từ bao giờ cậu thấy điều ấy?
Từ bao giờ? Từ bao giờ? Ba tiếng ấy vang dội mãi trong đầu chàng. Đó là ngày chàng khánh thành trung tâm tin học Thế Kỷ. Ước mơ theo đuổi 10 năm đã đạt thành, chàng chờ từng phút, từng giây những bạn bè thân yêu nhất đến chia xẻ niềm vui. Chàng đã dấu nỗi buồn vào tận đáy lòng vì Thanh Thiên không đến. Chàng quay quắt với muôn vàn câu hỏi tại sao trong đầu, cho tới lúc quan khách ra về, để rồi bàng hoàng khi gặp người bạn thân yêu, đứng khóc lặng lẽ sau góc nhà.
– Thanh Thiên ! – Chàng kêu lên, vì mừng rỡ, giậndỗi lẫn ngạc nhiên bởi dòng nước mắt Thanh Thiên. Cô ấy có bao giờ khóc? Để rồi chàng quên hết giận hờn, rối rít lên:
– Thanh Thiên ! Sao khóc vậy?
– Không ! Không có gì ! – Cô cố gạt nhanh dòng nước mắt.
Chàng nắm chặt tay bạn nghiêm khắc:
– Cậu nói dối, nói đi, "cậu" chưa bao giờ biết nói dối, lại càng không biết khóc, không biết yếu mềm. Thanh Thiên, nói thật đi, chuyện gì đã xảy ra?
Cô gái chợt cười, tiếng cười ròn rã vui tươi từ lâu vắng trên môi cô:
– Đông tức cười thiệt, thỉnh thoảng phải nhớ đến mình là con gái chứ.
– Con gái thì sao?
– Con gái nước mắt tuôn ra ngoài, đàn ông nước mắt chảy vào lòng. Hai thứ nước mắt khác nhau nhưng tất cả do niềm vui hay nỗi buồn mang lại.
– Vậy nước mắt cậu do đâu? – Đông khẩn khoản – Đừng nói tại mình nhé Thanh Thiên.
Lần này là nụ cười thoáng mông lung như sương khói:
– Tại cậu, vì mừng cho cậu ấy mà.
Anh đã cười ròn rã, nắm tay cô chạy vào phòng đặt máy, mấy mươi chiếc máy trong 10 căn phòng đều đông đặc người, tất cả im lặng chăm chú. Anh thì thào kể cô nghe chiếc máy này sản xuất tại đâu, bao nhiêu tiền, chiếc máy kia có lợi ích gì trong nền kinh tế đang phát triển. Anh nói cô nghe những ước mơ tương lai và niềm lo lắng khoản tài chính dự bị không còn. Cuối cùng, trong phòng làm việc của mình, anh bật máy truỵền hình quan sát đám học viên cho cô xem và chỉ cô những sợi tóc bạc nhanh trên mái đầu mình. Cô nhìn rất lâu vào mái tóc, sẽ sàng hỏi:
– Đông bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?
– 32, hơn cậu 2 tuổi.
– Hơn Tường Vi 5 tuổi, cô ấy còn rất trẻ thơ mà cậu đã bạc đầu rồi.
Cô mỉm cười bối rối:
– Không sao đâu, đàn ông có tí

tóc bạc

Trang: [<] 1, 2, [3] ,4,5 ,40 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT