watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

Speed Video Downloader - Android
Tải Video Từ Youtube Nhanh Và Miễn Phí
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 17:56 - 30/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 3497 Lượt

luôn khánh sáo, xa cách với tôi như vậy đấy… Đáng lẽ tôi nên cảm kích vì bố mẹ dành một khoảng thời gian quý báu của mình để nhớ đến tôi, nhớ đến cái ngày họ sinh ra tôi. Dù gì tôi cũng chỉ là một phế vật của tạo hóa, một đứa con ngoài ý muốn, họa có quẳng ra đường cũng không có ma nào nó nhặt.
“Nếu đã không muốn tôi hiện diện một cách tử tế thà làm tôi biến mất mãi mài còn hơn. Tôi chán ngấy cuộc đời vô vị này lắm rồi!” Tôi muốn hét vào mặt họ, vậy mà trớ trêu thay, họ có bao giờ cho tôi quyền được nói tiếng lòng mình đâu.“Con đã nhận được quà chưa?” Chưa bước chân vào nhà đã nghe thấy lời hỏi thăm ân cần của vú Vân.

“Có!”Quen với thói vô phép, tôi đáp cụt ngủn.
Vú Vân cũng không để ý, cười đầy bao dung. (Giờ nghĩ lại mới thấy vú chiều tôi quá, mỗi lần nhìn vào mắt bà tôi đều thấy một niềm yêu thương vô hạn, hệt như tôi là con ruột của bà. Mà đúng vậy, bà coi tôi không khác gì người con trai đẽ chết từ lâu. Đáng tiếc khi đó tôi mới vài tuổi đầu, ngu xuẩn tưởng bà thương hại tôi, lại càng muốn tránh né bà…)

“Con cất đồ rồi mau xuống ăn cơm”

“Đồ á? Tôi đã sớm đáp đi rồi!”

Vú bàng hoàng: “Tại sao vậy? Con không thích à?”

“Cái gì của họ, tôi đều không ưa!” Nén chua chát tràn lên tận họng, tôi thốt ra một câu chẳng phù hợp với tuổi. “Vú thấy rất buồn cười phải không? Máu thịt này là họ cho tôi, vậy mà tôi cũng khinh ghét. Mắt trắng bạc bẽo, ăn cháo đá bát, vú nghĩ thế chứ gì?”

Vú Vân thở dài trở về phòng bếp.
“Con thay quần áo rồi xuống ngay nhé, vú làm nhiều món cho con lắm đấy!”

“Không cần rườm rà vậy đâu! Năm sau thím đừng có bày ra nữa!” Thả mình xuống sofa, đầu óc tôi quay quay “Tôi mệt rồi! Vú ăn một mình đi”

Ngọn lửa trong lò sưởi bập bùng đỏ hồng, thi thoảng lại phát ra những tiếng nổ tanh tách. Giữa cơn mê, cơ hồ còn vọng lại tiếng khóc của vú Vân. Tôi đâu ngờ năm sau và cả năm sau nữa chẳng còn ai làm một bàn đầy thức ăn chờ tôi, những món quà cũng theo đó mà biến mất… Sinh nhật của tôi cứ thế trôi vào quên lãng, quay cuồng với vòng xoáy thời gian, nằm ở góc nhỏ trong hoài niệm , tôi chỉ mãi dừng lại ở sinh nhật lần thứ chín ấy mà thôi.
Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày vú Vân bỏ đi, hôm đó sau buổi học, vừa mệt và chán, cũng chẳng để ý không khí kỳ dị đang bủa vây quanh mình, tôi lao đầu vào ăn cơm.

“Ăn ngon không?”

Việc tôi hài lòng nhất với vú Vân là tài nấu ăn siêu đẳng ở bà. Bởi vậy mỗi lần ăn ở bên ngoài, hay lúc ngay cả gói mì cũng không có tôi thường nhớ tới vú Vân, nhớ bàn thức ăn dậy mùi bốc hơi nghi ngút,… những lức ấy cổ họng tôi nghẹn đắng, nuốt mãi không trôi.

“Vào hè trời nóng, phải hạn chế nhai đá sẽ không tốt cho răng. Mỗi tối trước nhớ lên gường ngủ sớm, đừng thức khuya quá, không tốt cho sức khỏe,…”

“Vú lải nhải gì đấy!”

“Vú… sắp… con tự lo….”

“Cũng đến lúc vú được hưởng phúc rồi. Tôi đâu phải trẻ con, không cần vú chăm sóc.”
Đôi đũa bị ấn mạnh, tôi liên tục và cơm vào miệng. Nghe cuộc đối thoại mấy ngày gần đây của bố mẹ tôi đã biết phong phanh chút ít, nhưng lại không ngờ ngày này đến nhanh thế. Tôi… còn chưa kịp chuẩn bị…

“Con…”

“Vú im mồm! Tôi biết rồi, vú đi thì cứ đi, chả liên quan gì tới tôi!”

Vú dại ra, nước mắt không ngừng tuôn rơi, bà nhìn tôi thật lâu như thể toàn bộ yêu thương tích lũy trong suốt quãng đời cô đọng trong giây phút ấy. Mãi sau vú mới bật ra một câu khiến cả đời tôi không sao quên nổi.

“Xin lỗi…m…má… xin lỗi…”

Không biết có nhầm lẫn gì mà tai tôi lúc đó như ù đi, miệng tê cứng không thể phục hồi. Cố sắp xếp cảm xúc bất thường, tôi hỏi vú, muốn xác định thêm lần nữa. Nhưng vú Vân vẫn đứng chết lặng, khiến bất an trong nháy mắt chuyển thành giận dữ. Nghiến răng, điên tiết gạt
bay đống đồ ăn trên bàn, tôi gào lên.
“Vú muốn đi chứ gi? Vậy thì đi đi! Vú cút đi! Cút đi!”

Vú muốn tiến lại định giữ tôi nhưng vô ích, tôi hất văng tay bà ra, vùng vẫy hệt một con thú bị thương.
“Tôi không cần sự thương hại của ai hết! Ngay cả bố mẹ cũng không có nghĩa vụ với tôi, vú
không cần phải làm khó mình. Tôi không trách!”

Dẵm đạp lên đống đổ nát, đẩy bật cửa chạy ra ngoài.
Trên bậc cửa, Vân đứng chết lặng, chầm chậm lau nước mắt. Tôi là người hiểu hơn ai hết, chẳng những tôi trách vú, còn oán hận vú tới thấu xương. Vì nóng giận nhất thời, tôi quên mất điều quan trọng rằng vú Vân không hề có con cái, người thân thì ở tận dưới quê, đột nhiên bà xin nghỉ việc, trừ phi… Bố tôi khám bệnh cho bà, hang xóm ai cũng biết bà bị bệnh, thế mà chẳng ai nói cho tôi, họ nghĩ rằng trẻ con cần gì biết mấy việc ấy. Nhưng thiếu sót họ gây ra lại khiến một đứa trẻ dùng nỗi tức giận để trưởng thành.
Con vật còn có tình cảm, huống hồ vú Vân nuôi tôi nhiều năm, bà coi tôi như con cháu trong nhà, dành tất cả tình yêu thương của một người mẹ đặt cả lên người tôi. Tôi đau bà khóc, tôi bỏ cơm bà dỗ dành đủ kiểu, tôi sai lầm bà dạy tôi cách đi đúng đắn… Tôi coi sự xuất hiện của bà là điều đương nhiên, bà thương tôi là điều tất yếu, rất nhiều năm sau cũng bởi vì thói quen chết tiệt này mà tôi đánh mất đi rất nhiều thứ…

Đi hết con đường này nối tiếp con đường kia, qua từng dòng xe cộ đông đúc, qua cả sân công viên vú thường gọi tôi về mỗi bữa cơm. Đến khi con tim tôi đập mạnh như muốn bứt ra khỏi
lồng ngực, tan tnành thành trăm mảnh, tôi khuỵu ngã. Cả cánh đồng ngô vậy lấy tôi, nuốt trọn tôi trong nỗi đau thương và mệt mỏi tới lạ thường. Thở hồng hộc, tôi nằm dài đối diện với bầu trời xanh ngắt. Không có gì chảy ra ngoài vết thương trên tay đang rỉ máu, sự dính ướt và đau đớn rã rời chiếm trọn con người tôi. Tôi giống như bị người thân duy nhất trên cõi đời vứt bỏ, hoang mang suy sụp, tôi sợ mình lạc đường,…
Uất ức dồn nén nặng trĩu tâm hổn, tôi cố gắng bơm không khí căng đầy ngực, điều hòa hơ thở nhẹ nhõm mới dám chấp nhận sự thật. Vú Vân bỏ tôi rồi!
Ánh nắng bỏng rẫy chiếu rọi khiến mắt tôi đau nhức, bàn tay vừa nâng lên cũng là lúc mùi máu xộc tới, tanh tưởi phát buồn nôn. Đợt trước tôi vẫn thích thú nhìn người khác bị thương, họ đổ máu–tôi thấy vui. Sao lúc này tôi lại cảm thấy đau buốt và ghê tởm thứ dung dịch đặc
quánh này thế vậy? Lẽ nào vú Vân nói đúng, tôi hối hận, tôi tự thấy tởm lợm chính bản thân mình?
Sai bét! Sai hoàn toàn! Nếu tôi không tự yêu mình thì còn ai thương xót cho tôi đây? Bố khinh ghét, mẹ bỏ mặc, vú Vân cũng rời đi… Còn có ai trên cõi đời thương xót tôi đâu.
Đang chú tâm suy nghĩ, đột nhiên đám ngô đồng bị rẽ ra, mắt tôi lần nữa bị mặt trời chói chang xuyên vào, buốt không mở được.

“Ăng làm gì đấy?” Âm thanh trong trẻo pha chút giọng lưỡi ngọng nghịu. Tôi buông bàn tay che trước mắt ra, cảnh tượng ngày hôm ấy như bám rễ vào ký ức. Chỉ cần nhắm mắt, hình ảnh ấy lại hiện về, hệt một thước film cũ chầm chậm quay.
CHƯƠNG 3-Phần 1: HY VỌNG CUỐI CON ĐƯỜNG

Giống như việc vứt một mẩu bánh cho người ăn mày, hy vọng bắt đầu từ những việc nhỏ bé nhất, và kết thúc khi chỗ thức ăn cuối cùng được tiêu hóa.

Bỏ ngoài tai mấy câu hỏi thăm của con bé xa lạ, tôi nhắm mắt đắm chìm vào thế giới của riêng tôi. Đến khi bị một bàn tay mềm nhẹ chạm vào mình. Tôi mới kinh hãi vùng ra.
“Làm gì?”

“Tay ăng bị chảy máu rồi!”

“Hả?” Mới đầu còn không hiểu, mãi sau mới nhận ra là nó bị ngọng nặng, không cách nào đánh vần chính xác được từ “anh”.

“Để em giúp ăng nhé!”

Nghiến răng đè nén đau đớn, tôi muốn thoát khỏi sự kìm hãm của con bé nhưng bàn tay còn đang bị thương, rút thế nào cũng không nổi, đành để mặc nó cầm nắm. Máu từ lòng bàn tay từng giọt chảy xuống, ướt đầm cả bàn tay nhỏ bé mũm mĩm kia… Đợi tới khi hoàn hồn, bàn tay tôi đã được buộc lại cẩn thận, máu cũng thôi rỉ ra. Tôi không biết nó lấy khăn tay từ đâu, cũng không rõ vì lý nào bản thân mình để nó toàn quyền quyết định mọi việc. Có lẽ bởi ngày hôm đó tôi mệt mỏi quá, trong đầu chẳng nghĩ gì hơn, hoặc bởi nụ cười trong sáng của nó thổi bớt một phần nhức nhối trong tôi…

“Ăng ơi! Ăng ăn bắng không?” Hí hoáy lấy hộp bánh giấu trong chiếc túi hình mèo Kitty, nó đưa chiếc bánh ra trước mặt tôi, trùng hợp thay lại là loại bánh mà tôi ghét nhất. “Không!”

“Ăn đi ăng! Ngon lắm lắm!” Khuôn mặt nó hệt cái bánh bột gạo, tròn trịa trắng ngần. Tôi vừa định mở miệng nói rõ ràng, tức thì chiếc bánh ngọt ngay tức khắc đã nhét tọt vào họng. Trợn mắt nuốt xuống miếng bánh, mùi sôcôla ngọt ngấy xộc thẳng tận yết hầu, chẳng hiểu sao chất chứa tư vị ưu thương. Sống trên đời hơn chín năm, lần đầu tiên có người đút cho tôi ăn…

“Ngon mà phải không ăng?”
Tôi giả mù, cố tình phớt lờ ánh mắt chờ mong của Bánh Bột Gạo, hững hờ buông một câu.”Chán ngắt!”

Nó ngốc không hiểu, vậy nên tôi đành biến thành người tốt bụng giải thích. “Nếu lần sau mày mời người khác ăn cái này, có khi nó đáp vào mặt cho đấy!”

Nó đơ mặt đơ trong 3giây rồi òa khóc ngon lành, hai tay nó dụi dụi mắt, miệng không ngừng lẩm bẩm.
“Em thích ăn nhất… Em nhường cho ăng mà ăn còn chê… bắt đền…

Trang: [<] 1, 2, [3] ,4,5 ,15 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT