watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

Phần mềm lướt web - UC Web MINI
Lướt web nhanh hơn và tiết kiệm tới 95% chi phí.
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 20:43 - 30/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 9012 Lượt

Tác Giả: YenBai.Mobi

Truyện Mong sao cuộc đời này chưa từng gặp anh

- Tên: Truyện Mong sao cuộc đời này chưa từng gặp anh
– Tình Trạng: Hoàn Thành
– Update: YenBai.Mobi
Mong sao cuộc đời này chưa từng gặp anh – Phần 1

Đây chính là kết cục mà cô mong đợi, khôngthể tốt đẹp hơn, là anh ta bắt đầu, và cũng chính là anh ta kếtthúc… Cuối cùng cô cũng thoát khỏi tay người đàn ông đó, tự mìnhđiều khiển vận mệnh của mình.

Nữ y tá Tiểu Lưu mở cửa phòng bệnh số 1509tầng 15.

Đây là công việc cuối cùng trong ngày của cô,10 phút nữa là đến giờ tan làm, cô sẽ được nghỉ ngơi 12 tiếng liền.Cô định ăn tối cùng bạn trai rồi về nhà ngủ một giấc, bù lại sứclực đã bị hao tổn do làm việc liên tục trong nhiều giờ đồng hồ.

Phòng khám bệnh này là của tư nhân, có buồngtắm và ban công, đầy đủ các thiết bị điện gia dụng, đúng là “dùngtiền đổi lấy tiện nghi”. Lúc này là giữa mùa hè, trời về chiềuvẫn còn nắng gắt, nhìn qua cửa sổ, có thể thấy ánh trời chiều đỏsẫm đang dần khuất sau những tòa cao ốc nối tiếp nhau.

“Cô Tần”, Tiểu Lưu cao giọng gọi.

Một nữ bệnh nhân đang đứng xoay lưng vào cửaquay đầu nhìn lại, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nhưng không hề có chútcảm xúc, nên có cảm giác rất lạnh lùng cô độc.

Nữ bệnh nhân trẻ họ Tần như có nhiều tâm sự,đôi mắt đen buồn ảm đạm, chỉ khẽ nhìn Tiểu Lưu, cất giọng nhẹ nhưgió thoảng: “Tôi muốn xuất viện, xin hỏi phải làm những thủ tụcgì?”

“Xuất viện? Nhưng tình trạng của cô hiện giờcần phải ở lại để theo dõi, ít nhất cũng phải một hai ngày nữa.”Tiểu Lưu lật xem quyển bệnh án ở cuối giường, khẽ chau mày tỏ ýkhông đồng tình.

Bệnh nhân lại tỏ thái độ cương quyết: “Tôicần xuất viện ngay bây giờ.”

“E rằng bác sĩ sẽ không đồng ý, hơn nữa, bácsỹ Lâm đang đi ăn cơm, khoảng một tiếng nữa mới quay lại, nếu có xuấtviện, cũng phải đợi anh ấy đồng ý mới được.”

Khuôn mặt xinh đẹp của người bệnh chùng xuốngtrong giây lát, ánh mắt lơ đãng nhìn Tiểu Lưu, nhẹ nhàng nói: “Trênngười tôi không còn lấy một đồng, không có các nào tiếp tục trảviện phí. Tôi nghĩ, lý do này chắc dủ để các chị cho tôi xuất việnrồi chứ.” Nói rồi cô liền quay lưng đi tiếp tục dọn đám đồ đạc gọnnhẹ của mình

Tiểu Lưu tuy còn trẻ tuổi, những cũng đã làmtrong nghề được gần 10 năm, đã chứng kiến đỉ kiểu bệnh nhân khôngchịu hợp tác với bác sĩ, có người tỏ ra cáu giận, làm mình làmmẩy để được xuất viện sớm, thậm chí còn buông lời dọa nạt haytuyệt thực. Nhưng đây là lần đầy tiên cô nghe thấy lí do như vậy.

Tuy thế, cô lại chẳng thể nào tin được.

Người con gái trước mắt cô, nhiều nhất cũngchỉ 26, 27 tuổi, hoặc còn trẻ hơn nữa. Cô ấy tự mình đến bệnh viện,yêu cầu được kiểm tra và nghỉ ngơi tại phòng đơn có dịch vụ sangtrọng, phí dịch vụ đắt gấp ba lần so với phòng bình thường. Khiđến, cô chỉ mang theo một chiếc túi xách rất lớn, khuôn mặt mộc khônghề trang điểm, nhưng dù vậy, làn da vẫn mịn màng báng bóng, trắngnhư trứng gà bóc, không khác gì pha lê. Sở hữu được làn da như vậy,hoặc là vẻ đẹp trời sinh, hoặc là được chăm sóc cực kỳ cẩn thận.Huống hồ, cô lại ăn mặc trang nhã có gu, như chiếc váy liền thân bằngvải lụa đen cô đang mặc trên người, tuy không nhiều họa tiết phức tạp,những đường cắt may vô cùng đẹp và tinh tế. Tiểu Lưu rất yêu thíchthời trang, đã từng nhìn thấy chiếc váy này trên tạp chí Vogue (1)số Xuân, đúng là mẫu mới của hãng nổi tiếng thế giới, hơn nữa lạilà hàng số lượng có hạn. Đấy là chưa kể đến cái túi xác cô dùngđể đựng quanà áo và đồ lặt vặt khác, là túi da cừu màu trắng,chắc chắn là có giá trên trời, nhưng cô lại tỏ ra chẳng hề quan tâm,đến cả bàn chải, kem đánh răng cũng vứt thẳng vào trong đó.

(1) Vogue là tạp chí chuyên về thời trang vàphong cách ăn mặc được xuất bản hàng tháng tại 18 quốc gia trên thếgiới.

Chỉ có những người đã quen với sự xa xỉ mớikhông cẩn thận đối với những thứ vật dụng đắt tiền trong mắt ngườithường như vậy.

Nên lý do hết tiền, e rằng không có tác dụng.

Nhưng nếu cô ấy thật sự không muốn tiếp tụctrả viện phí, bệnh viện chắc cũng không ép cô ở lại. Với tình hìnhphòng bệnh luôn thiếu như hiện nay, nhiều người muốn vào viện cũngkhông có chỗ. Thế nên Tiểu Lưu suy nghĩ giây lát, nhìn đồng hồ, cuốicùng bảo:

“Vậy tôi liên hệ với bác sĩ Lâm giùm cô xemsao.”

“Cảm ơn” – người bệnh vẫn nói với giọng nhẹnhàng như vậy.

“Không cần khách sáo.”

Trước khi ra khỏi phòng, Tiểu Lưu không đừngđược, quay đầu lại nhìn bệnh nhân.

Chỉ thấy người bệnh quả thực quá gầy. Hoặclà do quá mệt mỏi mới tiều tụy, nên mới gầy yếu như vậy. Hai ngàyhôm may hình như chưa từng thấy cô ấy cười. Mái tóc đen dài xoăn nhẹbúi khẽ sau gáy, để lộ chiếc cổ cao mảnh khảnh, hai xương bả vaimỏng manh như đôi cánh bướm. Cả người cô như nhô lên đón ánh sáng rơirớt cuối ngày, như thế cô có thể tan biến bất cứ lúc nào.

“Cô Tần”, Tiểu Lưu dặn dò, “sau khi xuất việnvẫn phải tiếp tục chăm sóc sức khỏe đấy.”

“Tôi biết, cảm ơn chị” Đây là lần thứ hai TầnHoan nói lời cảm ơn với Tiểu Lưu, giọng vẫn rất nhẹ, nhưng thái độchân thành hơn. Cô xoay người lại nhìn thắng vào y tá, khuôn mặt trầmlặng toát ra vẻ đẹp khác thường, khiến người cùng giới tính với côlà y tá cũng thầm kinh ngạc.

Tầm hoan đi thang máy xuống gác, không ngờ bịba người đàn ông chặn ngay ở cổng chính. Ba người đàn ông trẻ tuổicao to lực lưỡng nhanh chóng áp sát lại. Trong lúc Tần Hoan còn chưakịp phản ứng, một người trong số họ liền lên tiếng: “Tiểu thư, chúngtôi đợi cô đã rất lâu rồi.”

Sắc mặt Tần Hoan vốn đã xanh, giờ càng thêmtái. Cô khẽ nhếch môi, tỏ ý giễu cợt, giọng bình thản nói: “Làmphiền các anh quá.”

“Đây là công việc chúng tôi nên làm”, ngườithanh niên dường như không nhân ra vẻ chế giễu của cô, chỉ làm độngtác “mời” rồi cùng hai người còn lại, cẩn thận “Hộ tống” nhân vậthọ đã truy tìm hơn nửa tháng trời ra khỏi bệnh viện, rước lên xe.

Tần Hoan đã bị dẫn về như vậy, dọc đường cô tỏra lạnh lùng, thản nhiên, không nói nửa lời, thậm chí còn chợp mắtđược một lúc, sau khi xuống xe liền đi thẳng về phòng như chẳng hềcó ai bên cạnh.

Thái độ quá bình thản của cô khiến ba gã vệsĩ đi đằng sau cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nhưng cô không hề để ý, cứthế đi thẳng lên gác, vào đến phòng liền khóa chặt cửa lại. Tinhthần cô không được tốt, những dày vò dằn vặt trong quãng thời gianvừa qua đã tác động mạnh đến thần kinh nhạy cảm trong cô, khiến côluôn mệt mỏi, có lúc chỉ muốn ngủ một giaác thật dài, không tỉnhdậy, lại có những lúc mất ngủ cả đêm liền.

Nằm trên chiếc giường êm ái không biết bao lâu,cô mới nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vọng lại.

m thanh đó quá quen thuộc, nên dù nhẹ nhàngđến đâu cũng vẫn khiến cô giật mình tỉnh giấc. Cô ngồi bật dậy, ổkhóa đã khẽ lay động, dường như có người cầm chìa khóa tới mửocửa.

Ở trong tòa nhà này, dám làm như vậy chỉ duynhất có một người, là Cố Phi Trần.

Quả nhiên, cánh cửa bị đẩy mạnh, đập ngượclại vách tường, bật lên một tiếng, tiếng vang không lớn nhưng sự tứcgiận của người xuất hiện khiến bất cứ ai cũng phải khiếp sợ.

Tần Hoan tim đập thình thịch, càn không kịpđứng dậy thì người đàn ông cao lớn đó đã lao tới trước mặt. Anh tamặc đồ đen, sắc mặt lạnh như băng, dường như sắp nổi trận lôi đình.Tần Hoan vừa ngẩng đầu lên, cánh tay liền bị giữ chặt lại, cả ngườiđổ gập về phía trước, giống như con rối bị người khác điều khiển,bị ép vào thành giường không hề thương tiếc.

“Chuyện đứa con cô nói rõ xem” người đàn ôngnhìn thẳng vào cô, giọng lạnh lùng vang lên từ thâm sâu muôn trượng.

Cô yếu mệt đến nỗi như sắp ói, chỉ có đôimắt là sáng rực lên trừng trừng nhìn anh ta.

Thực ra Cố Phi Trần cũng vừa xuống máy bay,dọc đường còn đang mệt mỏi, nghe tin đám vệ sĩ đã tìm được cô, nênquãng đường từ sân bay trở về nhà, vốn đi mất hai tiếng đồng hồ,nhưng anh chỉ cần đến 50 phút.

Lúc này, nhìn cô yếu đuối như vậy, nhưng anhchỉ hận là không thể bóp chết được cô.

Còn cô thì mặc cho anh lồng lên, chẳng nóimột lời, chẳng hề phản kháng, chỉ nhìn anh bằng cặp mắt đen sẫm,đáy mắt trống rỗng như đám tro tàn.

Anh nghiến chặt răng, ngón tay như dồn thêm mấyphần công lực. Khủy tay mảnh khảnh yếu đuối của cô phải chịu sứcmạnh như vậy, cũng chẳng hề có phản ứng.

Cô thực sực giống như con rối, chẳng nóichẳng rằng.

“Tôi nghe cô đã có bầu. Tần Hoan, nói cho tôibiết, mẹ kiếp, cô đến bệnh viện làm cái gì? Con tôi đâu? Rốt cuộc côđã làm gì với nó?”

Đối mặt với những câu hỏi như bão tố nhưvậy, Tần Hoan vẫn không chịu lên tiếng. Cô mím chặt môi lặng lẽ nhìnanh, trong lòng không khỏi dậy lên cảm giác khoan khoái bệnh hoạn, cônghĩ: Quá tuyệt, những năm còn sống trên cõi đời này cuối cùng cũngnhìn thấy bộ mặt tức giận cùng cực của người đàn ông này. Thâmtrầm như anh ta, lạnh lùng như anh ta, quen biết anh ta 20 năm rồi, chưabao giườ cô cảm thấy vui sướng như lúc này.

Anh ta cuối cùng cũng biết tức giận.

Anh ta cũng có lúc bị xé toạc các bộ mặtbình thản

Trang: [1] ,2,3 ,54 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT