watch sexy videos at nza-vids!
*
Wap Tai Game, Phim di động
Tải Game Miễn Phí, Đọc truyện hay
* | Game Online | Game Offline | Phim Cho Điện Thoại | Truyện Hay | GiftCode | Game Android
» Bầu Cua Online - Đổi Thẻ Điện Thoại
» Avatar Online - Ngôi Nhà Hạnh Phúc
» Mobi Army 2 Online - Game Tựa Gunny
» Phong Vân Truyền Kỳ - Công Thành Chiến
» IWIN Online - Game cờ bạc số 1
» Ngôi Làng Của Gió Nông Trại Cho Java Android IOS
» GoPet 1.3.3 - Hội Thú Chiến
» ANDROID STORE - Là kho lưu trữ các ựng dụng phổ biến và hoàn toàn miễn phí trên Android vượt trội hơn cả CHplay.

[QC] Fakesmspro.cf - Trang Fake sms, Gửi tin nhắn giả mạo

LEO Privacy Guard - Diệt Virus
Phần mềm diệt virus và tăng tốc android của bạn.
tai Tải Về Máy

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
- Đăng Ngày: 17:17 - 20/06/2015
- Đăng Bởi: Nguyễn Quân
- Lượt Xem: 5927 Lượt

cười khanh khách:

- Quả đúng là bọn họ!

Lão nhân ngồi trước xe không quay lại nói:

- Vậy là đã rõ, ta đi mau!

- Vâng!

Thiếu nữ áo trắng vừa dứt tiếng, bóng trắng nhấp nhoáng, người đã lui xa hơn trượng. Đào Lâm chưa kịp hiểu ra nàng ta định làm gì, ngọn roi bạc trong tay nàng đã vung lên, chỉ nghe “vút” một tiếng, nhắm Đào Lâm quất thẳng tới.

Đào Lâm kinh hãi, nhưng người nàng không nhúc nhích được, đành để mặc cho ngọn roi quất tới, chạm vào người không đau lắm, nhưng ngọn roi đã quấn lấy nàng kéo lên. Thiếu nữ áo trắng lại vung tay, ngọn roi vươn thẳng ra, Đào Lâm liền bị ném ra xa ngoài hai trượng, rơi mạnh xuống đất, máu từ miệng nàng trào ra xối xả.

Ngay khi bị ngọn roi bạc quấn vào người, trong khoảng khắc ấy Đào Lâm chỉ nghĩ đến đôi kiếm kim ngân, lòng thật không muốn để mất đi, bởi đôi kiếm ấy đã ảnh hưởng lớn lao đến cuộc đời nàng.

Vừa rơi xuống đất, liền thấy một luồng sáng bạc và một luồng sáng vàng bay tới nhanh như chớp, rồi thì “bốp, bốp” hai tiếng, đôi kim ngân kiếm đã cắm xuống cạnh cổ Đào Lâm, không ngớt rung động.

Đào Lâm không động đậy được, trơ mắt nhìn chiếc xe ngựa phóng đi như bay, lúc này nàng mới trông thấy rõ chiếc xe ngựa ấy cũng là màu trắng bạc.

Đào Lâm định thần, chẳng chút đoán ra được đối phương là chính hay tà, vốn ra nàng cũng có chút oán hận, nhưng nghĩ lại, nếu không nhờ họ cứu giúp thì mình đã chết tại tiêu cục từ lâu rồi. Bây giờ tuy rằng vẫn phải chết, nhưng dầu sao cũng sống thêm được hơn hai mươi ngày.

Nàng bất giác nhếch môi cười chua xót, sống thêm được hơn hai mươi ngày thì có ích gì? Hơn nữa mình đang ở đâu cũng không rõ, chết rồi cũng không có ai phát hiện, vài năm sau sẽ trở thành một đống xương trắng.

Đào Lâm xót xa nhắm mắt lại, nửa tỉnh nửa mê nằm suốt mấy giờ liền. Trời tối dần, trăng sáng vằng vặc, soi sáng lấp lánh đôi kiếm kim ngân bên cạnh cổ.

Đào Lâm đưa mắt nhìn hai thanh bảo kiếm, lòng lại nảy sinh một tia hy vọng.

Bởi đôi kim ngân kiếm rất có tiếng trong võ lâm, nếu có người đi qua trông thấy, có thể mình sẽ được cứu.

Bỗng, một luồng gió nhẹ lướt qua, một mùi thơm kỳ lạ len vào mũi, lập tức nàng cảm thấy tinh thần minh mẫn, vô cùng sảng khoái. Định thần nhìn kỹ, chỉ thấy cạnh đôi kim ngân kiếm có một cây non cao hơn hai thước, lá toàn màu tím, trên ngọn bốn quả màu đỏ rất dễ thương, đến nổi Đào Lâm tuy phải quay đầu nhìn một cách khó khăn mà cũng không muốn dời mắt đi.

Một hồi sau, bỗng nghe “bộp” một tiếng rất khẽ, một quả đỏ vở ra, nước quả văng tung tóe, hương thơm ngào ngạt, có mười giọt rơi trên môi Đào Lâm, nàng thè lưỡi liếm, nuốt vào thơm mát vô cùng.

Những giọt nước quả khác rơi xuống đất liền khô ngay, lúc này Đào Lâm đã biết đó chính là những quả tiên hiếm có trên đời, bốn quả đỏ kia không chừng ăn vào thương thế sẽ khỏi, mà còn gia tăng công lực nữa.

Thế nhưng, ba quả đỏ kia tuy gần trong gang tấc, nàng không tài nào ăn được, đành trơ mắt ra nhìn.

Lát sau, lại “bộp” một tiếng, một quả nữa lại vỡ ra, lại có mười mấy giọt nước quả bắn vào môi Đào Lâm, nàng cũng liền liếm lấy, chưa đầy hai tuần trà sau nàng đã cảm thấy tim đập dữ dội, và cảm thấy trong người hết sức ấm áp.

Cảm giác thông thường ai ai cũng có, nhưng Đào Lâm từ khi thọ thương đến giờ chưa hề cảm thấy.

Thế là Đào Lâm càng tin tưởng những quả đỏ kia chính là báu vật hiếm thế, mình tuy chỉ uống được mười mấy giọc nước quả, nhưng đã thấy hiệu quả rồi, nếu như ăn được thêm hai quả còn lại thì sẽ hữu ích dường nào?

Đào Lâm cảm thấy như có một sức mạnh vô hình thôi thúc, nàng cố quay đầu, mặc dù không ngẩng lên nổi, nhưng má đã chạm đất, định vươn cổ tới cắn lấy dị thảo kia, nhưng trước sau vẫn chỉ cách hơn một tấc.

Đào Lâm uể oải cúi đầu xuống, nghỉ một hồi, lại cố gắng xê dịch về phía ngọn dị thảo, lần này nàng quả đã dùng hết sức lực, mắt thấy môi đã có thể chạm vào ngọn dị thảo, nhưng há miệng mấy lần cũng vẫn còn cách chút ít, chưa cắn tới được.

Đào Lâm há to miệng chờ, nghĩ tất cả có bốn quả đỏ, đã vỡ ra hai quả rồi, hai quả còn lại có lẽ cũng sẽ vỡ ra trong chốt lát nữa thôi, nhưng chờ một hồi rất lâu, hai quả còn lại vẫn không vỡ ra.

Đào Lâm thần kinh căng thẳng đến cơ hồ ngất xỉu, ngay khi ấy, bỗng lại nghe tiếng leng keng liên hồi, rất khẽ và đều đặn, vang lên ngay bên mình, liền đưa mắt nhìn, bất giác giật mình kinh hãi.

Thì ra đó là một con rắn nhỏ cỡ ngón tay, khoanh đỏ khoanh trắng, sau đuôi có mấy mươi móc nhỏ, đang bò đến gần ngọn dị thảo, khi di động những móc nhỏ sau đuôi va chạm nhau nên mới vang lên tiếng leng keng.

Thoáng chốc con rắn nhỏ đã bò đến gần, chỏi đuôi xuống đất, ngẩng đầu lên, chỉ thấy lưỡi rắn thấp thó, đã nuốt hai quả đỏ vào vụng.

Đào Lâm thấy vậy vô cùng tức tối, chỉ thấy chú rắn con ăn xong hai quả đỏ, vẫn chỏi đuôi xuống đất, thân không ngớt lay động, dường như hết sức đắc ý.

Đào Lâm vẫn há to miệng, có mấy lần chú rắn con lắc qua, cơ hồ chạm vào răng nàng.

Đào Lâm chợt động tâm, thầm nhủ nếu hai quả đỏ kia có công hiệu thần diệu, chú rắn con kia mới nuốt vào, hẳn là công hiệu vẫn còn, sao mình không cắn đứt rắn ra?

Ý đã định, chỉ chờ rắn con lắc qua, lẹ làng ngậm miệng lại, cắn lấy đầu rắn, lúc này thần nàng đã mê sảng, gần như điên cuồng, không thì làm sao dám cắn lấy đầu rắn độc thế này?

Vì vậy sau khi cắn lấy đầu rắn, Đào Lâm không nhả ra nữa, chỉ nghe những chiếc móc sau đuôi rắn kêu leng keng loạn xạ, bật lên bấu vào trán Đào Lâm.

Đào Lâm chẳng màng, chỉ cảm thấy dịch thể theo răng chảy xuống, cũng chẳng rõ đó là máu rắn hay nước quả, chừng ba giờ sau, nàng mơ màng ngủ thiếp đi.

Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, Đào Lâm bỗng thấy mí mắt nhức nhối, mở bừng mắt ra thấy mặt trời đã treo cao, đã là trưa ngày hôm sau.

Đào Lâm cúi nhìn, thấy miệng vẫn còn ngậm chú rắn con, vội phún mạnh ra, nhưng những chiếc móc nơi đuôi rắn vẫn còn bấu vào trán nàng.

Đào Lâm cảm thấy ngứa ngáy khôn tả, nắm lấy thân rắn giật mạnh, những chiếc móc sau đuôi rắn cũng bị kéo sút, rồi nàng ném rắn ra thật xa.

Khi ném rắn đi rồi, Đào Lâm mới mừng rỡ, buột miệng reo:

- Mình đã cử động được rồi.

Đoạn nàng liền chỏi tay xuống đất, ngồi bật dậy dễ dàng, sau đó đứng lên, hệt như vừa trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng.

Đào Lâm lại ngồi xếp bằng xuống đất thử vận chân khí, vốn ra người tập võ một khi luyện công, chân khí lập tức vận chuyển theo ý muốn, nhưng Đào Lâm ngưng định tâm thần, vận công suốt nửa ngày trời mà cũng chẳng chút cảm giác, như người không hề biết võ công, lại như chân khí trong người vô cùng dồi dào, như một cuộn chỉ rối, chẳng cách nào gỡ ra được.

Đào Lâm võ công không cao, chẳng rõ hiện tượng ấy là lành hay dữ, thôi thì đã cử động được rồi, bèn rút lấy đôi kim ngân kiếm, khi quay lại nhìn thì ngọn dị thảo đã khô héo từ lâu.

Đào Lâm thầm nghĩ, ngọn dị thảo tuy đã khô héo, nhưng mình cử động được hiển nhiên là do công hiệu của nó, loại linh vật này cả cành lẫn rễ hẳn đều có công hiệu.

Thế là nàng liền dùng kiếm đào lên, rễ của ngọn dị thảo có hình quả cầu và màu tím sậm, Đào Lâm tiện tay nhét vào lòng. Sau đó đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy mình đang ở trên một bình nguyên rộng thênh thang, loáng thoáng có thể trông thấy nơi xa núi non trùng điệp, trên đỉnh phủ đầy tuyết trắng, không thấy bóng người.

Đào Lâm thầm nghĩ, chiếc xe kia chở mình đi hơn hai mươi ngày trời, ít ra cũng vượt trên hai ngàn dặm, nếu khởi hành từ Hồ Bắc theo hướng tây thì cũng đã đến Tây Vực, điều cần thiết nhất đối với nàng dĩ nhiên là đi về hướng đông, tìm kiếm Lý Thuần Như.

Thế là nàng liền cầm theo song kiếm đi thẳng về hướng đông, đi được nửa ngày, đâm chết mấy con thỏ rừng, đánh cá lấy lửa nướng ăn, khắp người đã hoàn toàn không còn gì khác lạ, chỉ nơi cổ là ngứa ngáy khôn tả.

Đi suốt nửa ngày trời mà không hề thấy sông rạch, Đào Lâm cũng không sao soi thấy nơi cổ có gì. Vết bánh xe hiện rõ trên đất cỏ, nàng nghĩ chỉ cần đi theo vết bánh xe, rất có hy vọng tìm gặp lại Lý Thuần Như, cho dù Lý Thuần Như đã chết thì mình cũng phải mai táng tử tế.

Đêm ấy nàng tìm đến một cánh rừng nhỏ, ngủ một đêm. Sáng hôm sau, mới đi được chưa bao xa, bỗng thấy trước mặt có hai con tuấn mã lao đến như bay, người trên ngựa cúi đầu xuống như tìm kiếm gì đó.

Đào Lâm vốn tính thông minh, hiểu ngay hai người kia đang phi ngựa theo vết bánh xe lăn, chả lẽ họ đuổi theo lão nhân và thiếu nữ áo trắng ư?

Đang ngẫm nghĩ thì hai con ngựa đã lần lượt đến trước mặt, Đào Lâm ngẩng lên nhìn, mặt liền thoáng lộ vẻ kinh dị.

Hai người ấy diện mạo khá giống nhau, tuổi đều trạc ngũ tuần, dáng người rất nho nhã, nếu họ không cưỡi ngựa và bên lưng có đeo một món binh khí kỳ hình, nhất định tưởng họ là các nho sĩ bụng đầy chữ nghĩa.

Hai người đưa mắt nhìn Đào Lâm, đồng thanh nói:

- Lý cô nương có trông thấy một chiếc xe trắng do bốn con ngựa trắng kéo, chạy qua đây không?

Đào Lâm nghe họ gọi mình là Lý cô nương, bất giác ngẩn người, nhưng hiểu ra ngay, nhất định họ nhận biết đôi

Trang: [<] 1, 10, 11, [12] ,13,14 ,80 [>]

Like để ủng hộ YenBai.Mobi:

Từ Khoá:
4 5 6 7 8 9 10 11 12 14 16 20 21 22 23 24 25 26 28 30 31 32 33 34 35 36 37
DMCA.com Protection Status
U-ONC-STAT