|
BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến". ![]() |
Tác Giả: YenBai.Mobi
Cũng như bao câu truyện tình, những tâm sự hay tự truyện trên VOZ này đều có những cái kết đẹp và không đẹp. Nhưng cuộc sống thì đâu có cái gì là hoàn hảo đâu, mỗi chúng ta đều là một nhân vật trong một bộ phim không bao giờ kết thúc mang cái tên xa hoa ” Cuộc Sống ”. Mình là một người nếu nói ra tuổi đời cũng chẳng phải cao nhưng đã có rất nhiều va vấp và cũng không ít lần cận kề cái chết nhưng may mắn thay bên cạnh mình lại có một người vợ hiền một người mặc dù không hoàn toàn là hoàn mỹ nhưng cô ấy là một điều có lẽ mình sẽ không bao giờ để bàn tay cô ấy tuột khỏi bàn tay mình. Mình tên là Nam, năm nay mới có 28 tuổi, mình sẽ kể lại câu chuyện tình của mình để coi như chia sẻ với mọi người một chút kinh nghiệm. Trước khi bắt đầu mình cũng muốn đôi lời nhắn nhủ:
– Cũng như mọi topic trên diễn đàn, chắc khi đọc mọi người sẽ bảo là có gió, điều đó không tránh được sẽ có gió để làm nổi bật nhiều cái mình muốn nói.
– Mọi người đọc có thể cmt, ném gạch, ném đá hay pháo mình cũng xin chấp nhận, nhưng làm ơn chú ý ngôn từ một chút vì chúng ta đều là người biết suy nghĩ, còn đối với những người không biết nghĩ mình không chấp nhặt nhiều.
Câu chuyện bắt đầu từ một ngày nắng gió của một thằng con trai xứ biển Hạ Long, mình sinh ra trong một gia đình bố là thương binh, mẹ chỉ là một bà bán rau ngoài chợ, sau mình có hai đứa em một nhóc bị down và một nhóc học lớp 9. Số phận mình không được may mắn từ nhỏ, khi mà gia đình mình hôm trước lo bữa hôm sau, bố thì ốm lên ốm xuống, một mình mẹ chẳng thể cáng đáng nổi cái gia đình này. Vì vậy so với những gia đình khác mình chịu nhiều thiệt thòi, đêm khi mà người ta chìm trong giấc ngủ mình cặm cụi ngồi làm đậu với mẹ để mai mẹ đem bán, sáng khi người ta chưa dậy mình lại phải lóc cóc đạp xe lên lò bánh mì để mua bánh đem về các chợ giao hàng cho mấy bà bán đồ ăn sáng. Dù thời gian đó khó khăn nhưng mẹ mình vẫn nhất quyết không cho mình bỏ học, cái hồi đó khi mà thi vào cái trường Chuyên Hạ Long là ước mơ của bao người mà mình thì lại đỗ rồi nhưng phải bỏ để về học ở trường cấp 3 Ngô quyền để giảm bớt chi phí học hành. Nói thật chứ hồi đó vừa học lại còn vừa phải chạy đôn chạy đáo bao nhiêu việc thì nói thật là cũng mệt, nhưng vì thương mẹ thương bố và hai đứa em dại chẳng biết gì mình đành phải cố gắng học hành cho đến nơi đến chốn. Cũng may mắn làm sao khi học mình làm quen được với một thằng bạn nó tên là Dũng ”hoa”, cái tên hoa không phải tên mẹ nó mà xuất xứ cái tên ấy đơn giản là vì ngày xưa nó bị ghẻ chân toàn lốm đốm chi chít những nốt sẹo nên nó mới có cái tên mỹ miều như thế. Ngày trước nếu ai ở Hạ Long cũng hiểu mấy trường không thuộc top giỏi thì toàn là những trường bèo nhèo, đánh nhau bắt nạt trong trường là chuyện thường, nhưng mà lạ thay mình chẳng bị ai bắt nạt vì theo như ông thầy bói tàu nào đấy mình từng nghe mẹ kể số mình có quý nhân phù nên không bị ai bắt nạt bao giờ, chắc tại mình quen với thằng Dũng nên được bảo kê thì phải, âu đó cũng là cái may. Học hành thi cử cũng được 12 năm tròn, mình nhớ như in cái ngày mình lên Hà nội thi lần đầu tiên, mẹ nhét vội nhét vàng vào tay mình 300k ngày đó cái số tiền ấy to lắm, cầm 300k mà cứ như kiểu cầm cả mấy chục triệu rồi. Đáng lý ra mình đi thi thì mẹ hoặc bác sẽ đi cùng nhưng đợt đó bác thì phải đi công tác còn bố lại dở ốm nên chỉ có mình mình đi thi. Một ba lô với lèo tèo 2 bộ quần áo, một chai nước lọc, mấy cái bánh gai với bánh đậu xanh mang đi để ăn dọc đường, mấy quyển sách giáo khoa với bút thước máy tính để đi thi. Số tiền 300k mình xác định là sẽ phải để một khoản ra lấy tiền xe đi xe về, thời đó đi cái xe khách 24 chỗ xập xệ bốc mùi vì các bà các cô toàn vác cả gà với vịt lên xe , mà lần đó phải đi bộ từ bên bến xe Kim Mã về đến tận trường Bách khoa để thi khối A, thi xong xác định là phải chuyển địa bàn sang bên Cầu giấy để thi khối D trường Báo chí, nghĩ cái cảnh đấy bây giờ nhiều thanh niên còn sướng hơn cái lớp thanh niên tuổi mình. Cái đêm đầu tiên trước khi thi khối A, mình phải chui sang bên Công viên Thống Nhất để tìm cái ghế đá ngủ, mà nói thật bây giờ còn đỡ mấy thằng sì ke chứ ngày trước đêm ngủ là phải buộc chặt cái ba lô vào người vào tay. Đi ngủ là phải ôm như ôm kho báu, vớ vẩn để lòi ra là y rằng nó ra xì đểu hoặc trấn lột. Cái kỉ niệm đêm nằm ở Công viên mình nhớ như in, muỗi vo ve nó đốt cho sưng mặt mũi, đã thế cả ngày chỉ được cái bánh gai với ít nước nguội vào bụng thì đến đêm nó òng ọc bụng cả đêm làm mình cứ chập chờn như lên đồng. Sáng sớm đi thi chạy sang trường thì lại phải chui vào nhà vệ sinh từ sớm để rửa mặt với cho ít muối vào mồm coi như là đã đánh răng. Xong xuôi ra ngồi chờ thi, thời ấy mùa hè trên Hà nội oi bức, người mình thì chưa tắm cái mùi chua chua với khê khê bốc ra lúc ngồi trong phòng thi khiến bao người nhìn mình như thằng cái bang đi thi, nhục không có chỗ nào chui nhưng vẫn cố phải nở nụ cười tươi tắn. Ngày đầu tiên thi xong cũng là lúc mình mệt phờ cả người, nghĩ ngay đến việc bây giờ phải tắm ở đâu ăn ở đâu. Chả nhẽ về chỗ ghế đã hôm qua đợi tối người ta vãn vãn nhảy xuống hồ tắm, mà cái hồ ấy có sạch sẽ gì cho cảm sợ đi thi đại học xong là lại thành Nam ” hoa” thì bỏ xừ. Đang thơ thẩn lanh thang ở gần cổng ra thì bỗng bị ngay một quả đập vào đầu.
– Mẹ nhà mày, làm cái đéo gì mà bố mày gọi không trả lời thế ?
Hóa ra là cậu chàng Dũng, bạn mình
– Ơ tao tưởng mày thi kinh tế quốc dân ?
– Dân dân cái thằng bố mày, mày làm hồ sơ hộ tao vào cái khoa này chứ tao làm à ?
– Ơ, tổ sư mày chính mày bảo tao làm cho mày y xì cái của tao cơ mà ?
– Ờ thôi thi đỗ vào học với mày, anh em ta lại đàn đúm nhề, đệ nhể ?
– Đệ đệ cái con mẹ mày ấy, sao làm được bài không ?
– Làm bài là cái đéo gì ? Bố đây vào ngủ cả buổi cần đéo gì thi tao cũng chắc chắn vào rồi
– Lại bốc phét nó quen, bố mày làm bộ trưởng à ?
– Thằng này phán chuẩn, bố tao có người quen ở trường đi thi cho có thôi, thế mày lên đây với ai ?
– Một mình, ông già ốm không ai đưa đi tao đi một mình
– Giỏi nhỉ, thế mày ở đâu, bố qua chơi
– Bên kia ( mình hất hàm sang bên chỗ công viên)
– Đệt, mày trêu bố à ?
– Tao trêu mày làm đéo gì, đêm qua tao ngủ bên ấy, giờ đang tính kiếm chỗ nào tắm nhờ rồi lang thang tí mai thi tiếp
– Cái gì cơ ? mày đùa hay thật thế Nam ?
– Mày chơi với tao 3 năm rồi mày nghĩ có bao giờ tao nói đùa không ?
– Thôi qua chỗ nhà dì tao ở với tao, mai đi thi, đi đéo bảo bố mày giúp cho, bạn bè như cứt
– Thôi tao ngại lắm, chả quen dì mày tự dưng về đấy ở tao thấy sao ấy
– Tiên sư cha mày, mày quen tao là đủ cần đéo gì quen bố con thằng nào. Đi với tao không thì về nhà tao cho mấy thằng đệ ném con bà mày xuống dưới biển cho cá rỉa đây con ạ
– Tao cảm ơn lòng tốt, nhưng tao ngại lắm
Vừa dứt lời nó đập một phát vào đầu mình một cái rõ đau
– Đệt mẹ mày, đừng để bố mày cáu lên thì đéo anh em gì đâu nhé, tao nói đi với tao là đi với tao. Chơi với tao thì mày phải hiểu tao với mày thân nhau hơn cả ruột thịt rồi mày còn ngại à ? Bà già tao bảo gặp mày thì giúp mày, cãi cãi cái con mẹ mày.
Nó nói thế thì mình đành phải nghe theo lời nó đi với nó về nhà dì nó bên tận Hào Nam. Công nhận nhà thằng này giàu rồi mà họ hàng nhà nó cũng hơn nhà nó ít nhất 1-2 phần. Dì nó cũng tốt tính thấy bảo mình là bạn thân cũng chẳng nói gì coi mình như con cháu trong nhà. Ngày thi thứ 2 cũng qua là lúc mà Nam về với bố còn mình ở lại để chờ kì thi thứ 2, vì Dũng nó về rồi mình cũng nói dối là phải đi qua nhà họ hàng ở tận bên Đông Anh để lo mấy việc. Lại bắt đầu một hành trình vạ vật qua ngày để chờ đi thi.
Lang thang từ phía Hào Nam về phía Cầu Giấy với cái bánh mì nguội ngắt mua ở ven đường và chai nước Lavie, mình tìm tòi xem có cái nhà trọ nào giá rẻ để thuê không . Nhưng cuối cùng hi vọng bao nhiêu thì thất vọng bấy nhiều, số tiền mình đem theo chẳng đủ để trọ cho đến khi mình thi xong. Đành đi loanh quanh xem có chỗ nào để trú tạm qua đêm không. Vạ vật ở cái khu chợ sinh viên mãi mà chẳng thấy có chỗ nào, nghe ngóng quanh đấy thì toàn thông tin là tình hình an ninh chẳng có tí gì an toàn, trộm cắp, hút chích, đủ các thể loại. 10h tối đang loay hoay trước hiên một cái quán cơm người ta vừa dọn xong thì trời đổ mưa ầm ầm, giống như có bao nhiêu nỗi niềm u uất ông trời đổ xuống cái đất này. Co ro trong cái mái hiên tạm bợ chỗ rách chỗ lành của quán và suy tính ngày mai sẽ ra sao thì cánh cửa xếp kéo ra xoèn xoẹt. Một cái đầu thò ra là một con bé con đang hấp háy ánh mắt nhìn mưa rơi, nó nhìn thấy mình rồi há hốc mồm xong lại thụt đầu vào trong vì chắc nó tưởng mình là thẳng dạt nhà hay gì gì đó. Một lát sau một bà béo ịch đứng ra trước cửa nhìn mình
– Thằng kia, mày tính rình rập trộm cắp gì nhà tao đấy ?
– Dạ, dạ, cháu trú mưa nhờ lát cháu đi ạ
– Cút, cút ngay không có trú gì cả, thời buổi tấc đất có trăm thằng ăn trộm thì chẳng tin ai được cả
– Cô ơi cô thương con, con lên thi đại học mà chẳng có
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
