LEO Privacy Guard - Diệt Virus
Phần mềm diệt virus và tăng tốc android của bạn. Tải Về Máy |
Tác Giả: YenBai.Mobi
Chương 1: Đường Kiếm Họ Hoàng
Đường kiếm họ Hoàng
Trống trên thành vừa điểm báo hiệu sang canh thì quan đề đốc hộ thành
Hoàng Quốc Kính cùng bộ tướng phi ngựa về tư dinh, sau khi đi thanh tra một
lượt trên khắp các mặt thành Phiên Ngung.
Đề đốc phu nhân rước chồng vào hậu dinh, truyền thế nữ dâng trà và đích thân
quạt hầu ông.
Đề đốc bỏ bộ võ phục ngồi xuống ghế, nhắp trà Hạnh Hoa, mắt đăm đăm nhìn
ra trước sân.
Ngoài hoa viên, trăng sáng như ban ngày. Hoa mẫu đơn bạch hường, dã tường
vi như khoe hương thơm, sắc thắm, nhưng đề đốc chỉ chú ý đến tiếng võ khí chạm
vào nhau. Rồi quay lại nghiêm trang gọi:
- Phu nhân.
- Dạ? Tướng công dạy điều chi?
- Có phải Lệ Hồng và Anh Kiệt đang luyện võ đó không?
- Thưa tướng công, chính phải. Hôm nay có công tử Lữ Kỳ sang chơi, cũng
đang ở ngoài sân.
Quan đề đốc gật gù:
- Phu nhân đi nghỉ trước. Ta sẽ vào sau.
Đề đốc nói xong bước ra hoa viên.
Giữa khi ấy, ngoài sân một đôi thanh niên nam nữ đang say sưa tranh đấu. Hai
thanh niên kiếm trong tay họ vung lên, hạ xuống phạt ngang, chém dọc, chạm vào
nhau, lòe lửa, phát ra những âm thanh ghê rợn.
Trong khi đó, một thanh niên khác đứng ngoài xem như mê man theo trận đấu.
Nhưng chàng bỗng quay lại, khi nghe tiếng giày của Đề đốc động nhẹ phía sau.
- Cháu xin kính chào thúc phụ.
Đề đốc chỉ tay lên vai thanh niên, khẽ hỏi:
- Lệ Hồng và công tử Lữ Kỳ mới giao đấu phải không Vũ hiền điệt?
- Chính thế thưa thúc phụ.
Đề đốc Quốc Kính nhìn kỹ hai kẻ đang tranh tài rồi hỏi Vũ Anh Kiệt:
- Hiền đệ thấy thế nào?
Anh Kiệt chậm rãi đáp:
- Dạ cháu thấy kiếm pháp của Lữ công tử không hơn được tiểu thư.
Quan đề đốc gật đầu:
- Công tử Lữ Kỳ không khéo thua bây giờ. Công tử tuy mạnh tay nhưng kiếm
pháp chưa được tinh thông lắm.
Vừa lúc đó Lệ Hồng đưa một nhát kiếm vào ngay cổ Lữ Kỳ. Đợi chàng thu
kiếm về đỡ nàng lẹ làng rút võ khí lại đâm mạnh vào hông đối thủ.
Lữ Kỳ giật mình trước lối biến hóa thần tốc của Lệ Hồng. Chàng tràn mình
qua một bên, chém mạnh xuống lưng kiếm của Lệ Hồng. Nhưng Lệ Hồng lẹ làng
rút gươm về rồi nhơn đà chém xuống của đối thủ mà đánh bề sóng lười kiếm vào
gươm của Lữ Kỳ. Một tiếng thép chạm khô khan nổi lên, bàn tay của Lữ Kỳ ê ẩm
hết. Liền khi đó Lệ Hồng đánh luôn đốc kiếm của nàng sát đốc kiếm của Lữ Kỳ
làm cho chàng phải buông rơi võ khí.
Lệ Hồng cúi xuống, nhặt thanh kiếm, trao cho Lữ Kỳ và nói:
- Cám ơn công tử đã nhường phần thắng cho tôi…
Công tử Lữ Kỳ thẹn đỏ mặt. Chàng nói:
- Tiểu thư quá nhún nhường. Tài nghệ của tiểu thư hơn tôi quá nhiều.
Quan Đề đốc bước tới, hai người cùng cúi chào.
Lữ Kỳ nói:
- Cháu kính mừng thượng quan. Tiểu thư thật đã làm rạng rỡ cao danh của
ngài khiến cháu hết sức phục tài.
Đề đốc Quốc Kính mỉm cười. ông nói:
- Công tử quá lời. Tiện nữ đâu đáng được như vậy. Chẳng qua công tử quá
khen đó mà thôi.
Công tử Lữ Kỳ đáp:
- Cháu thành thật ca ngợi tài võ nghệ của tiểu thư. Đó mới là trang nữ kiệt.
Rồi quay sang Vũ Anh Kiệt. Lữ Kỳ tiếp:
- Chắc Vũ huynh cũng không ngại gì mà không cho tiểu đệ được biết qua tài
võ nghệ.
Vũ Anh Kiệt toan từ chối nhưng đề đốc Quốc Kính đã bảo.
- Hiền điệt hãy giao đấu với Lệ Hồng cho ta được xem thử. Lệ Hồng con hãy
mời anh con.
Lệ Hồng cúi đầu vâng lời cha dạy.
Nàng trở ra sân. Anh Kiệt cũng xin phép Đề đốc và công tử Lữ Kỳ bước theo
nàng.
Lệ Hồng đưa kiếm lên cúi đầu chào và nói:
- Kính mời Vũ huynh.
Vũ Anh Kiệt cũng đưa kiếm ngang mày đáp lễ:
- Xin phép hiền muội.
Rồi chàng vung kiếm lên chém ngang mặt Lệ Hồng một nhát. Lệ Hồng vừa
nhảy tránh, nhát thứ hai của chàng đã tiếp theo liền.
Lệ Hồng tránh nữa thì nhát thứ ba bay vèo đến mặt nàng.
Lệ Hồng nhảy lùi lại tránh. Nhưng Vũ Anh Kiệt sau khi chém ba nhát liên
tiếp, liền thu mình đứng im chờ đợi.
Lệ Hồng khẽ mỉm cười, phóng mình tới chém vào mặt chàng. Anh Kiệt né
tránh sang bên thì lười kiếm thứ hai đã bay vèo tới. Lần này Anh Kiệt mới đưa
kiếm lên đỡ. . .
Lệ Hồng nhảy lùi lại để Anh Kiệt bước tới rồi chém vụt ngang hông chàng
một nhát nhanh như gió. Anh Kiệt không tránh, chàng hoành lưỡi kiếm về đỡ rồi
đâm thốc lên hông nàng, giữa lúc đà kiếm của Lệ Hồng chưa thâu về kịp. Lệ Hồng
ngã mình về phía sau để tránh nhát kiếm độc hại ấy rồi phạt ngang một nhát vào
bụng chàng thật lẹ.
Công tử Lữ Kỳ đứng bên ngoài, ghê sợ thay cho lối giao đấu của hai người vì
họ dùng toàn lulullg thê hiểm độc. Nếu một bên sơ ý một kẽ tóc đường tơ thì có
thể nguy đến tính mạng.
Ngoài kia, Anh Kiệt gặp thế nguy hiểm đó, đã không thu kiếm về đỡ mà còn
chém vụt vào cổ Lệ Hồng. Thiếu nữ cả sợ rút kiếm lại nhảy sang một bên.
Lữ Kỳ phục Anh Kiệt vô cùng. Còn Đề đốc Quốc Kính vuốt râu mỉm cười có
vẻ hài lòng lắm.
Hơn hai mươi hiệp qua mà Anh Kiệt và Lệ Hồng vẫn không phân thắng bại.
Đường kiếm của họ càng lúc càng linh động lạ lùng. Lữ Kỳ không ngờ mình
lại may mắn chưng kiến buổi biểu diễn kiếm pháp khá cao như vậy.
Bỗng Lệ Hồng thay đổi thế đánh, nàng mở rộng đường gươm ra, chém đông,
chém tây như chớp nhoáng.
Lối tấn công thần tốc đó làm cho Anh Kiệt không dám khinh thường nữa mà
quay về thế thủ ngay.
Lệ Hồng phóng kiếm đâm vào ngực Anh Kiệt và đợi cho chàng nghiêng mình
tránh là nàng đưa xéo lưỡi gươm vào hông chàng.
Anh Kiệt đỡ khỏi. Tự nhiên thế thủ của chàng đâm ra rời rạc dần dần, dường
như sức khỏe cũng giảm lần đi. . .
Chàng biết Lệ Hồng dùng đến đường kiếm bí truyền của dòng họ Hoàng để
khắc phục mình. Chàng chưa may mắn được thúc phụ truyền cho đường kiếm ấy
nên khó thể hơn nàng nổi…
Anh Kiệt càng cố thủ cho chặt chẽ hơn để xem xét lối đánh của nàng và định
dùng mưu, may ra mới thắng nàng được. Song hiện tại, chàng đã thấy phần thua
về mình.
Sự nỗ lực của chàng làm đề đốc chú ý.
Lệ Hồng xoay ngọn kiếm quanh chàng như chong chống, khiến Anh Kiệt hơi
bối rối, nhưng chàng cố bình t~nh đón đỡ đến cùng. Lệ Hồng đưa nhát kiếm vào cổ
chàng và đợi chàng hụp xuống tránh là chém tréo lưỡi kiếm xuống vai. Lẹ như
chớp, Anh Kiệt hụp sát xuống tránh và thình lình đâm thọc lưỡi kiếm vào hầu
nàng.
Trong lúc bất ngờ tưởng phần thắng thuộc về mình không dè gặp thế độc đáo
đó, Lệ Hồng toát mồ hôi ngã đầu về phía sau. Anh Kiệt không bỏ qua cơ hội tốt,
chém xả lười kiếm vào ngực nàng. Song chàng cố ý chém thật chậm để cho Lệ
Hồng kịp lùi lại và đưa kiếm lên đỡ.
Không dám tấn công ồ ạt nữa, thiếu nữ thu hẹp đường kiếm lại, bao bọc quanh
mình. Lưởi kiếm bay trong gió nghe vùn vụt khiến Anh Kiệt vô cùng bối rối.
Trong chớp mắt, chàng thấy chung quanh mình cũng có ánh sáng lấp lánh đến hoa
cả mắt…
Giữa lúc ấy, Đề đốc vội cất tiếng:
- Hãy thôi đi các con?
Lệ Hồng dừng tay. Nàng chào Anh Kiệt và nhìn chàng có vẻ cảm thông sự
nhường nhịn của chàng lúc nãy.
Đề đốc Quốc Kính cũng hiểu rõ sự đó, chỉ có Lữ Kỳ là lầm Anh Kiệt hoàn
toàn bại như mình, nên hết lời khen tặng Lệ Hồng.
Quan Đề đốc mời Lữ Kỳ vào dinh bày tiệc thết đãi.
Nhưng từ đó trở đi. Lữ Kỳ tuy ngồi trong bàn tiệc mà tâm trí chàng vẫn nhớ
đến hình dáng Lệ Hồng, oai hùng vung kiếm ngoài sân luyện võ.
Đêm lần về khuya tiệc rượn đã tàn, công tử Lữ Kỳ đứng lên từ giã Vũ Anh
Kiệt ra về.
Đề đốc đích thân tiễn chàng ra đến cửa. Vũ Anh Kiệt cũng chào đề đốc trở về
phòng.
Lòng chàng bỗng dưng nổi lên một nỗi buồn man mác.
Hơn năm năm qua, chàng từ giã mẹ già, từ giã Hạnh Hoa thôn, theo đề đốc về
kinh đô học văn, luyện võ, đúng theo lời trăn trối của cha già trước khi nhắm mắt.
Anh Kiệt cố gắng học tập ngày và đêm, không một phút xao lãng vì sợ phụ
lòng yêu thương của thúc phụ.
Đề đốc xem chàng như con ruột và hết lòng truyền dạy kiếm thuật, văn
chương cho chàng cũng như truyền dạy cho Lệ Hồng.
Anh Kiệt đi đứng, nói cười nhiều điểm giống cha như khuôn đúc khiến quan
Đề đốc mỗi lần nhìn thấy chàng luyện võ trước sân, là nhớ ngay đến người bạn kết
nghĩa thuở hàn vi, hiệp sĩ Vũ Anh Tùng.
Anh Tùng là người vũ dũng nhưng thích sống cuộc đời tự do phóng khoáng,
chứ không chịu ràng buộc mình vào quyền tước cao sang, cho nên khi Hoàng
Quốc Kính làm đến chức Đề đốc ở Phiên Ngung mà ông vẫn sống ẩn dật ở Hạnh
Hoa thôn.
Đôi bạn thân, dù xa nhau, nhưng vẫn thư từ qua lại.
Vũ Anh Tùng chẳng may thọ bệnh nặng thình lình. Được tin chẳng lành, Đề
đốc vội vã đến Hạnh Hoa thôn thì Anh Tùng đã ra người thiên cổ.
Đề đốc buồn bã vô cùng. Trong đời ông, chỉ có một điều ân hận là không giáp
mặt được
Like để ủng hộ YenBai.Mobi: