|
BÁ CHỦ TAM QUỐC
Bá Chủ Tam Quốc là game chiến thuật "quốc chiến". ![]() |
người bạn cố tri trong giờ phút cuối cùng.
Nhưng Anh Tùng trước khi nhắm mắt, có để lại cho Đề đốc bức thơ gửi gấm
Vũ Anh Kiệt, ước mong chàng sẽ được đề đốc dạy dỗ nên người.
Đề đốc theo lời trăn trối của bạn, xin phép Vũ phu nhân mang Anh Kiệt về
Phiên Ngung dạy dỗ.
Năm năm lần lượt trôi qua, từ một cậu bé con, Anh Kiệt ngày giờ này đã trở
thành một thanh niên vũ dũng, tướng mạo khôi ngô, tánh tình hòa nhã, được mọi
người mến chuộng.
Đề đốc Hoàng Quốc Kính rất đẹp dạ và thường nhủ thầm:
- “Thật là hổ phụ sanh hổ tử”.
Nhưng đêm nay, sau trận so kiếm ở trong vườn, Anh Kiệt đâm ra buồn nản vô
cùng. Chàng không ngờ sự cố gắng học tập của mình, suốt bao nhiêu năm trời vẫn
không hơn Lệ Hồng, ái nữ của Hoàng Đề đốc người mà chàng xem như cô em gái
nhỏ Và đó cũng là lần đầu tiên, chàng thấy Lệ Hồng biểu dương tài nghệ của
mình trong đường kiếm bí truyền. Lâu nay, chàng thường nghe các dũng tướng
trong thành Phiên Ngung nói đến đường kiếm của họ Hoàng, nhưng đến khi so
gươm với Lệ Hồng, chàng mới thấy rõ những thế kiếm lợi hại ấy.
Anh Kiệt phân vân lắm. Không hiểu vì tài nghệ chàng quá kém cỏi hay vì vị
Đề đốc e ngại điều chi mà vẫn chưa truyền dạy cho chàng đường kiếm họ Hoàng.
Căn cứ vào tình yêu thương ruột thịt của gia đình này đối với chàng, Anh Kiệt tin
rằng Đề đốc không thể dấu chàng bất cứ việc gì. Người chưa truyền dạy đường
kiếm ấy vì chưa đến lúc đó thôi.
Có tiếng chân bước nhẹ trên sân làm cho Anh Kiệt chú ý, chàng nhìn qua
khung cửa và ngạc nhiên thấy một bóng đen tiến dần về phía phòng mình.
Anh Kiệt ngồi phắt dậy, lần lấy thanh kiếm, nép sát vào tường nghe ngóng.
Bóng đến bên cửa sổ và nhìn vào. Một giọng nói phát ra nhẹ nhàng như gió:
- Anh Kiệt? Anh Kiệt?
Anh Kiệt ngạc nhiên, nghe rõ tiếng quan Đề đốc. Đêm khuya lắm rồi mà ngài
còn đến phòng chàng để làm gì?
Anh Kiệt nghĩ vậy nhưng không dám chậm trễ. Chàng đáp nhanh:
- Thưa thúc phụ, có cháu đây?
Nói xong chàng bước ra cửa cúi chào.
Hoàng Đề đốc nhìn chàng bảo:
- Cháu hãy theo ta!
ông bước chân thoăn thoắt ra hoa viên. Anh Kiệt bước theo sau và kịp nhìn
thấy Đề đốc gọn gàng trong bộ võ phục, hai tay cầm thanh kiếm sáng ngời, long
lanh dưới ánh trăng hạ tuần vừa ló dạng.
Đến trước sân Đề đốc chỉ chiếc cẩm đôn bảo Anh Kiệt:
- Cháu hãy ngồi xuống đây?
Anh Kiệt vâng lời và trong lòng thầm đoán một chuyện hệ trọng gì sắp sửa
xảy ra.
Hoàng Đề đốc bước tới lui chầm chậm và nói đều đều:
- Hơn năm năm rồi, cháu theo ta về đây học văn, luyện võ, tài trí và tính tình
của cháu khiến ta rất vừa lòng. Cháu luôn luôn nhớ rằng: “Phàm một tráng sĩ sống
trong trời đất, ngoài sự tinh thông võ nghệ, kiếm pháp, còn phải có đức độ, có lòng
quân tử biết tế khốn, phò nguy. Nếu ngày sau ra đời cháu vẫn giữ được những đức
tánh ấy thì ta tin rằng dòng họ Vũ có ngày hưng trở lại…
Đề đốc ngưng lại giây phút như để tưởng nhớ đến người bạn quá vãn rồi nói,
bằng giọng cảm động:
- Cháu thấy không, như cha cháu tuy đã chết mà oai danh người vẫn còn sống
mãi với đời… Thuở hàn vi ta đã cùng người và các bạn phiêu bạt giang hồ khắp
miền sông núi, đến đâu cũng cứu giúp kẻ yếu hèn, tiêu diệt bọn cướp bóc vô
lương, trừng trị bọn cường hào ác bá… Tên tuổi Vũ Anh Tùng nhờ đó mà sống
mãi trong lòng người. Ta chỉ tiếc là cha cháu không còn sống đến ngày nay để
truyền thêm kiếm pháp cho cháu. Ta đã truyền dạy cho cháu đủ hết, nhưng thiên
hạ thiếu chi người tài giỏi, sợ cháu thất bại trong bước đầu, chẳng hóa ra ta không
tròn lời hứa trước vong linh của bạn ư?
Vị Đề đốc đứng lại, trao cho Anh Kiệt một thanh kiếm trên tay ông. Lười
kiếm rất mỏng, sắc xanh ngời.
ông nói:
- Đây là một trong mười hai lười kiếm của dòng họ Hoàng, cháu hãy cầm lấy.
Anh Kiệt hết sức ngạc nhiên vội vàng đứng lên đỡ lấy thanh kiếm, tay run run,
kính cẩn.
Đề đốc nhìn chàng với đôi mắt trìu mến lạ thường:
- Họ Hoàng còn lại hai thanh kiếm này đều do ta gìn giữ. Ta chỉ có một mình
Lệ Hồng nên giữ lại một thanh kiếm cũng đủ, còn một ta ban cho cháu để cứu giúp
đời
Anh Kiệt quỳ xuống đưa thanh gươm ngang mày nói:
- Cháu xin thề có vong linh thân phụ, cháu luôn luôn giữ mình xứng đáng con
cháu dòng họ Vũ, Hoàng.
Đề đốc gật đầu thích ý. ông bảo chàng đứng lên, nói tiếp:
- Bấy lâu ta có ý định ban cho cháu thanh kiếm này vì cháu rất xứng đáng
được truyền dạy đường kiếm họ Hoàng…
- Thưa thúc phụ…
Vị Đề đốc ngắt lời:
- Cháu hãy nghe đây, tổ tiên ta mấy đời làm vinh dự cho dòng họ đều nhờ
đường gươm bí truyền mà vừa rồi Lệ Hồng đã dùng đến. Nhưng đó mới chỉ là một
trong mười hai thế biến hóa vô chừng.
Đường kiếm này dùng theo di mệnh của ông cha ta, chỉ được phép truyền dạy
cho các con cháu trong nhà và cho những kẻ đầy đủ đạo đức có thể giúp ích cho
đời, cho giống nòi. Song từ trước đến nay chẳng có ai học trọn vẹn vì nó đòi hỏi
nhiều công phu luyện tập. Lệ Hồng chỉ học được có phân nửa đường kiếm thì cháu
đủ biết sự khó khăn đến bực nào.
Đề đốc ngừng lại một phút, đưa thẳng thanh gươm ra trước ánh trăng tiếp lời.
- Song cái khó khăn của người giữ đường kiếm họ Hoàng là chỗ phải tìm cho
được người đầy đủ đạo đức mà truyền đạt. Kẻ ấy phải biết giữ đúng tinh thần hiệp
sĩ không được quyền làm Ô nhục thanh danh môn phái hay dòng giống của mình,
bất cứ trong trường hơp nào.
Đề đốc bỗng quay lại nhìn Anh Kiệt:
- Cháu hãy nhớ kỹ lời ta nói và đừng bao giờ phạm phải lỗi lầm ấy.
- xin thúc phụ tin ở cháu.
Đề đốc gật đầu rồi nhảy vọt qua sân, xoay lười kiếm bao bọc quanh mình
thành một vòng sáng loáng rồi đánh rộng đường kiếm ra. Anh Kiệt nhớ ngay thế
võ mà Lệ Hồng đã dùng để áp đảo chàng.
Đề đốc vừa múa gươm vừa giảng giải từng thế một cho Anh Kiệt hiểu rõ cái
lợi hại của đường kiếm bí truyền. Nào là thế làm cho đối thủ chống đỡ “Rời rạc”,
“Hoa mắt”, “Thấy bóng tưởng hình”… Khi ông múa đến thế cuối cùng thì Anh
Kiệt vô cùng khiếp.sợ. Chàng thấy quanh mình Đề đốc có muôn ngàn hào quang
sáng chói. Chắc chắn đối thủ khi giao đấu sẽ không biết đường mà đỡ…
Chính chàng đến bên ngoài nhìn xem phải sửng sốt, khiếp sợ đến nỗi không
dám động đậy, vì giữa sân lúc bấy giờ như có muôn ngàn lười kiếm đang ồ ạt tung
bay dưới ánh trăng, trong khi hình bóng vị Đề đốc cơ hồ như tan đi mất.
Bỗng Anh Kiệt nghe một tiếng “Vút” rồi muôn ngàn hào quang vụt tắt mất
giữa sân. Chàng còn đang ngơ ngẩn thì Đề đốc đã hiện ra. Mặt ông không hề đổi
sac.
Anh Kiệt sụp xuống chân Đề đốc nói trong sự cảm phục vô biên:
- Thưa thúc phụ? Đường kiếm cao xa quá, tiểu điệt chắc không thể học được.
Đề đốc cả cười vỗ vai chàng:
- Cháu đừng nói vậy. Ngày xưa, khi thân phụ ta múa đường kiếm này, ta cũng
đã nản chí như cháu. Nhưng cái gì cũng không qua lòng kiên nhẫn, rồi thì cháu
cũng sẽ thành công. Cháu cứ cố gắng lên đi, mọi việc sẽ có ta giúp đỡ.
Thấy Anh Kiệt vẫn còn bỡ ngỡ trước sự mới lạ ấy, Đề đốc đã rời chàng ra
giữa sân gọi lớn:
- Nào hiền đệ? Chúng ta hãy bắt đầu đi thôi.
Anh Kiệt không dám chậm trễ nhún mình nhảy vọt theo ông.
Trên trời, ánh trăng hạ tuần càng lúc càng sáng tỏ hơn.
Ngày tháng qua mau, đông tàn, xuân đến, hè sang rồi lại thu về mang theo
lulullg cơn gió buồn hiu hắt làm xác xơ cỏ cây hoa lá trong vườn Hoàng đề đốc.
Sen trong hồ đã tàn hết, làm cho màu nước bớt trong xanh.
Lệ Hồng cảm thấy lòng mình buồn man mác như ngày thu không có ánh mặt
trời Hoa viên còn tan tác hơn trong những ngày thiếu nắng, mây cứ đùn che khuất
vầng dương, như sắp chuyển cơn mưa? Nhưng ngày lại ngày qua, mưa thu không
đổ hột mà màu trời vẫn ủ rũ, thê lương.
Cảnh vật càng làm cho Lệ Hồng thêm buồn ray rứt. Lòng nàng cũng như trời
thu không nắng không mưa, muốn vui không vui được mà buồn thương cũng
không có một duyên cớ nào.
Mấy năm về trước, có lúc nào Lệ Hồng ủ dột như vậy đâu? Hồi ấy, nàng như
con chim sơn ca tối ngày ca hót trong vườn, nhởn nhơ đùa cợt với muôn vạn cảnh
đang phô hương sắc.
Mấy tháng gần đây, nàng đâm ra ít nói, ít cười, hay mơ màng khi hoàng hôn
xuống, lúc trăng lên. Nàng thường thơ thẩn trong vườn khi ngày tắt nắng và biếng
nhác cả việc luyện tập kiếm cung.
Sự thay đổi đó khiến Đề đốc phu nhân chú ý và để tâm do xét. Lệ Hồng
thường làm ra vẻ vui tươi trước mẫu thân nàng, song trong đôi mắt của người
thiếu nữ làm sao xóa được những nét buồn phản ảnh của một nỗi lòng u ẩn gây ra.
Chính Anh Kiệt cũng ngạc nhiên về thái độ của Lệ Hồng, nàng không còn giữ
sự vui vẻ hồn nhiên đối với chàng nữa, mà đôi khi Anh Kiệt cũng thấy như Lệ
Like để ủng hộ YenBai.Mobi:
